Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 145 - Chương 145 - Ta Không Nỡ

Chương 145 - Ta không nỡ
Chương 145 - Ta không nỡ

Đánh Thần Hạo xong Thần Thánh hỏi Tinh Khuyết một câu:

- Tinh Khuyết, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?

Tinh Khuyết cắn răng nói:

- Thúc, ta khinh thường người này.

Thần Thánh nói:

- Tùy ngươi, nhưng ta tặng cho ngươi một câu.

- Mời thúc nói.

Thần Thánh thản nhiên nói:

- Ta với phụ thân của ngươi không ngờ nhi tử của mình có cách cục thấp như vậy. Thành tựu và tâm cảnh hiện giờ của các ngươi không xứng xách giày cho chúng ta ngày xưa.

Tinh Khuyết cúi đầu, siết chặt hai nắm tay.

Mộ Dương lên tiếng:

- Được rồi, chừa chút sĩ diện cho hài tử đi.

Y kêu Tinh Khuyết và Thần Hạo rời đi.

Khi hai người cúi đầu lầm lũi đi, Thần Thánh kêu lên:

- Thần Hạo.

Thần Hạo cúi đầu hỏi:

- Phụ thân có gì sai bảo?

Thần Thánh nói:

- Chiến trường Trầm Uyên, nếu ngươi có thể thắng được thì ta sẽ xin lỗi trước mắt công chúng vì cái tát này.

Thần Hạo cắn răng nói:

- Nhi nhớ kỹ, phụ thân!

Gã và Tinh Khuyết rời khỏi Viêm Hoàng Tháp trong tầm mắt của mọi người.

Lý Thiên Mệnh hết chỗ chê, cái tát quá đã.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Thần thúc có ơn đức với vãn bối, vì tình này, dù bọn họ không xin lỗi ta, nếu sau này có xung đột thì ta vẫn sẽ chừa một đường.

Thần Thánh bĩu môi nói:

- Không cần, nếu chúng ta làm sai thì cứ đánh, để lại một mạng là được. Con người nếu không vấp phải trắc trở thì sao trưởng thành được.

- Dẹp đi Thiên Mệnh, đừng khoác lác, ngươi còn kém xa bọn họ, sang bên đứng đi.

Mộ Dương mời:

- Thần đệ, chuyện của bọn nhỏ mặc kệ chúng, mời qua đây.

- Mời.

Hai người còn có việc, cùng nhau rời đi.

Khi đi, Mộ Dương quay đầu nói:

- Thiên Mệnh, mẫu thân của ngươi nhớ ngươi, có rảnh hãy về một chuyến thăm nàng.

Trong khoảng thời gian này đều là Mộ Dương chăm sóc Vệ Tịnh.

- Vâng.

Mộ Dương cười nói:

- Nếu mang theo Linh công chúa về cho nàng ấy xem con dâu thì càng tốt hơn.

Hàng này nhìn nho nhã nhưng thật ra già không nên nết.

Khương Phi Linh ngây người, mặt đỏ rực:

- Vẫn chưa chịu thôi à!

Lý Thiên Mệnh nhanh miệng đồng ý:

- Không thành vấn đề, phó phủ chủ!

Hắn muốn về Vệ phủ ngay, cho mẫu thân xem Khương Phi Linh.

- Đi thôi, vợ.

Khương Phi Linh nhức đầu nói:

- Đi cái đầu ngươi, không được nói bậy bạ, nếu bị phụ vương nghe được thì không tốt.

- Hiểu rồi.

Dù sao nàng là dưỡng nữ của Chu Tước Vương, thân phận công chúa, hôn sự và tương lai của nàng chủ yếu bằng vào ý kiến của Chu Tước Vương. Nàng là công chúa, không thể liều lĩnh.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ta đã đường đột, xin lỗi Linh Nhi.

Khương Phi Linh dịu dàng nói:

- Ca ca đừng nghiêm túc quá, chúng ta mới quen biết, có duyên phận hay không rồi sẽ có ngày ông trời cho biết.

- Linh Nhi nói đúng.

Theo thời gian trôi qua, ông trời sẽ cho đáp án hai người có phải mảnh ghép hoàn hảo đến cuối đời không.

Khương Phi Linh nhéo làn váy, cúi đầu nói, mặt ửng đỏ như đường mật:

- Nhưng ta cũng muốn đi thăm Tịnh di, có cần mang theo quà gì không?

Lý Thiên Mệnh trả lời:

- Không cần, Linh Nhi là món quà tốt nhất mà mẫu thân nhận được.

Câu tâm tình này khiến người toàn thân tê dại.

Tiểu Hoàng Kê không cam lòng xen lời:

- Vậy còn ta?

Lý Thiên Mệnh khinh thường nói:

- Ngươi hả? Ngươi có lẽ là bữa tối hôm nay, món cung bảo kê đinh.

Tiểu Hoàng Kê miệt thị nói:

- Ha ha, trọng sắc khinh hữu, phẩm hạnh cấp thấp.

Cả hai lại bắt đầu cãi cọ.

Khương Phi Linh mỉm cười nhìn họ, hạnh phúc tràn đầy trong lòng.

Khương Phi Linh nghĩ rằng nếu được thì xin cho tốt đẹp kéo dài mãi, chờ ngày nào đó nàng mặc lễ phục tân nương, chờ ngày nam nhân này xuất hiện, nàng có thể mơ như vậy không?

Nhưng trên đời có nhiều biến đổi, qua nhiều năm sau phải chăng tấm lòng vẫn vẹn nguyên như hôm nay chứ?

Khương Phi Linh không dám tưởng tượng, vì thời gian là sát thủ đáng sợ nhất, nó có thể giết chết rất nhiều người.

Khương Phi Linh nhẹ nhàng ôm cánh tay Lý Thiên Mệnh, làm ra lựa chọn của mình:

- Chúng ta đi thôi ca ca.

Khương Phi Linh không bao giờ e ngại những tin đồn lung tung, mãi mãi không để ý những ánh mắt khinh miệt, ghét bỏ, thất vọng của người khác, vì cánh tay này rất ấm áp và tràn đầy sức mạnh.

Khi Phụ Linh, nàng nhìn thấy trái tim của Lý Thiên Mệnh, nó bồng bột mạnh mẽ, nhiệt huyết, trong suốt. Trái tim này từng đầy ắp vết thương, những vết dao giăng đầy, giờ thì nàng thấy nó đã được chữa lành và trưởng thành. Trong lòng hắn có một người đã chữa tất cả, người đó chính là nàng.

Nghĩ đến đây, Khương Phi Linh vừa muốn cười vừa muốn khóc, môi cười mà lệ tuôn rơi.

Lý Thiên Mệnh bước đi, mắt nhìn thẳng phía trước, khóe môi cong lên:

- Có phải cảm thấy được ôm cánh tay nam nhân tuấn tú như vậy là phúc tu tám đời của nàng, nên mới cảm động rơi lệ đúng không?

Khương Phi Linh nhẹ nhàng lau giọt lệ:

- Thế thì không, ta nghe nói Vệ Lăng Huyên đang chờ ca ca trở lại, tưởng tượng ca ca sắp bị đánh miệng mũi chảy máu, thấy ca ca tội nghiệp quá nên khóc thôi.

Khương Phi Linh ngước đầu lên, nhìn nửa bên mặt của hắn, đường nét cương nghị, biên độ khóe môi cong lên giống hệt trong giấc mơ của nàng.

Lý Thiên Mệnh siết bàn tay nàng, trong mắt tràn đầy tự tin:

- Linh Nhi yên tâm! Hôm nay là ngày đầu tiên ta mang muội về gặp mẫu thân, ta nhất định sẽ giữ mặt mũi, một sợi tóc cũng không thể rối, muội có tin không?

- Không tin.

Lý Thiên Mệnh cười khẽ:

- Ha ha, dám coi thường ta hả? Chờ bị đau mặt đi, khi đó muội sẽ biết cảm giác rát mặt là thế nào.

Ánh nắng chiếu rọi trên mặt của hắn, Khương Phi Linh cảm giác suốt đời mình sẽ không quên tia sáng đó.

Khương Phi Linh kiêu ngạo hếch cằm, mỉm cười nhìn hắn:

- Nhưng ca ca có nỡ . . . đánh mặt của ta không?

Lý Thiên Mệnh giật mình, khuôn mặt của nàng dưới ánh mặt trời thật xinh đẹp. Hắn chưa từng thấy tác phẩm nghệ thuật nào giống như vậy trên thế giới, không chỉ có sắc đẹp, còn có đôi mắt trong suốt xuyên thấu tâm hồn.

Lý Thiên Mệnh không chút do dự trả lời:

- Ta không nỡ!

Khoảnh khắc kia, ma xui quỷ khiến hắn không kiềm được bản thân cúi đầu hôn lên gò má nàng.

- Ca ca . . .

Chỉ một thoáng chạm khẽ nhưng tim nàng đập nhanh.

Cảm giác bị điện giật là thế nào?

Đến thế này là cùng.

- Xin lỗi.

- Không sao.

Hai người nhìn nhau cùng cười.

Lý Thiên Mệnh đã hiểu thì ra yêu đương là điều tuyệt vời như thế, đời người được vài lần có cảm giác tim đập nhanh như vậy?

Hai người tha thiết nhìn nhau, trong mắt không chứa người ngoài.

Tiểu Hoàng Kê khó chịu nói:

- Hôn mặt chứ có gì ghê gớm, xem các ngươi kích động kìa. Chờ về sau củi khô lửa bốc, vật lộn gần thân thì chẳng phải là sướng đến bay hồn?

Không khí tốt đẹp bị một câu đập tan nát.

Mắt Lý Thiên Mệnh như ngọn lửa muốn đốt chết con gà lưu manh:

- Bà nội nó!

. . .

Không ngoài dự đoán, Vệ Lăng Huyên đã đứng chờ nhiều ngày trên con đường đi đến Vệ phủ.

Còn có đám tiểu bối Vệ gia cũng rình rập chờ sẵn, lấy nhi tử thứ ba của Viêm Hoàng cung chủ Vệ Thiên Hùng là Vệ Quốc Hào dẫn đầu.

Trừ hai người con trai con gái của Viêm Hoàng cung chủ ra còn có nhi tử của Vệ Tử Côn, Vệ Thanh Dật, và bảy, tám tử đệ chi thứ Vệ gia.

Vệ phủ được xây trong góc hẻo lánh Thiên Phủ, đa số vắng bóng chân người.

So với Viêm Hoàng Tháp thì nơi này thích hợp dạy cho Lý Thiên Mệnh bài học nhớ đời nhất.

Để đi vào Vệ phủ phải bước qua cây cầu đá, đây là con đường duy nhất.

Khi Lý Thiên Mệnh đi tới giữa cầu thì trông thấy người trẻ tuổi Vệ gia đã đứng đằng sau chặn đường mình.

Đứng trước nhất đám đông là Vệ Lăng Huyên.

Hôm nay nàng mặc giáp che kín phần quan trọng trên người, giáp khóa màu bạc rõ ràng không nặng nhưng nhìn bề mặt ẩn hiện thiên văn màu lam thì nó thuộc loại thú binh ngũ giai.

Nói thật ra cùng là thú binh ngũ giai nhưng thú binh phòng ngự như giáp khóa càng quý giá hơn binh khí, giá mắc hơn, vì khó rèn tạo hơn.

Vệ Lăng Huyên vì trả thù Lý Thiên Mệnh, có thể nói là hao tổn tâm huyết, lấy ra thú binh quý giá như vậy.

Bình Luận (0)
Comment