Mộ Dương hét to một tiếng:
- Tất cả tránh ra!
Viêm Hoàng Thạch biến đổi, hai người không chắc tiếp theo còn biến đổi nào nữa không.
Các đệ tử đã bị hù sợ, bọn họ vừa hốt hoảng chạy trốn vừa chửi rủa Lý Thiên Mệnh.
Nếu không tại hắn giở trò quỷ thì đã không gây rối lớn như vậy.
Thần Hạo vừa rút lui vừa phun đàm:
- Chết đáng tội!
Tinh Khuyết cười khẩy nói:
- Thật biết gây chuyện, loại người này điển hình chết sớm.
Lúc này, Mộ Dương và Thần Thánh đã xông đến gần Lý Thiên Mệnh.
Thần Thánh hỏi:
- Kéo ra?
Thân phận như Mộ Dương mà không kiềm được kêu lên, biểu tình vô cùng thắc mắc và rung động:
- Không đúng, hắn đang tu luyện!
Mộ Dương mới kêu xong, mọi người giật mình thấy Lý Thiên Mệnh nằm trên Viêm Hoàng Thạch chẳng những không chết mà còn bốc lửa hừng hực. Hắn và Tiểu Hoàng Kê như vòng xoáy điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa trên Viêm Hoàng Thạch.
Con ngươi Thần Thánh co rút, đã nhìn ra manh mối:
- Gió bão linh khí của Viêm Hoàng Thạch biến mất, chúng nó hội tụ linh khí thiên địa rồi mềm nhẹ nhập vào người Lý Thiên Mệnh, hiệu quả này tương đương với dùng thiên tài địa bảo tu luyện?
Đúng vậy, đây là phút Viêm Hoàng Thạch dịu dàng nhất suốt bao năm qua, hai người đứng cạnh Viêm Hoàng Thạch nhưng không cảm nhận chút gió bão linh khí. Vì linh khí thiên địa hội tụ Viêm Hoàng Thạch đều dịu dàng rót vào người Lý Thiên Mệnh, từ số lượng rõ ràng nhiều hơn mức độ phù hợp đỉnh cao mang đến linh khí thấm nhuần.
Vù vù vù vù vù!
Lý Thiên Mệnh bây giờ tựa như vòng xoáy.
Linh khí thiên địa dịu dàng là món quà bất ngờ, cảm giác như Viêm Hoàng Thạch chủ động dâng hiến lực lượng cho Lý Thiên Mệnh, tốc độ tu hành của hắn thoáng chốc tăng gấp mấy lần.
- Quá nhiều, nhiều quá đi!
Lý Thiên Mệnh chìm trong niềm hạnh phúc to lớn.
Lý Thiên Mệnh nhìn Luyện Ngục Chi Nguyên của mình điên cuồng lớn mạnh với tốc độ mắt thường trông thấy. Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng ở bên trong Luyện Ngục Chi Nguyên tựa như biển dung nham gầm rống cuồn cuộn, lực lượng nóng cháy tràn khắp người, thân thể đã mạnh mẽ đến sắp nổ tung.
Linh Nguyên cảnh đệ tam trọng!
Đây chưa phải điểm dừng.
Một canh giờ sau.
- Liên tục phá hai trọng, đến Linh Nguyên cảnh đệ tứ trọng!
Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê lại đột phá, lần này trực tiếp đột phá hai trọng cảnh giới, lấy tốc độ vượt sức tưởng tượng xông lên Linh Nguyên cảnh đệ tứ trọng.
Cộng thêm Khương Phi Linh còn đang Phụ Linh, nhờ linh thể của nàng khiến lực lượng của Lý Thiên Mệnh càng thêm cuồng bạo hung dũng, tuy đang là Linh Nguyên cảnh đệ tứ trọng nhưng uy lực thật sự của Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng đã không cách nào tưởng tượng nổi.
Bùm!
Lý Thiên Mệnh bị chấn văng ra.
Ngay sau đó, thiên văn màu đen tụ tập ở chỗ hắn vừa dán người vào dần tản ra, trong phút chốc trở lại như ban đầu, gió bão linh khí lại nổi lên.
Lý Thiên Mệnh bò dậy, cảm nhận lực lượng bàng bạc trong mình:
- Viêm Hoàng Thạch cho ta tạo hóa như vậy?
Lý Thiên Mệnh không kiềm được muốn diễn luyện quyền pháp lần nữa, mong Viêm Hoàng Thạch lại giúp mình đột phá. Nhưng hắn biết đây là không thể nào, vì nếu có thể tiếp tục thì hắn đã không bị Viêm Hoàng Thạch ném ra. Hiển nhiên biến đổi của Viêm Hoàng Thạch có cực hạn, mới rồi đã đến điểm giới hạn.
Hơn nữa lần này đã tạo động tĩnh lớn.
- Không sao, nghỉ ngơi một chút, lần sau thử lại.
Lý Thiên Mệnh khá vừa lòng lực lượng hiện giờ, mạnh đến mức nào?
Hắn cũng không có khái niệm, nhưng hắn biết tất cả người trong Viêm Hoàng Tháp đã trợn mắt há hốc mồm.
Nói thật thì Lý Thiên Mệnh cảm nhận khi mình liên tục vung nắm đấm hình như liên lạc mỏng manh với ý chí của Viêm Hoàng Thạch, cảm giác nó bị bất ngờ, thưởng thức hắn.
Nên nó ban cho Lý Thiên Mệnh một cuộc tạo hóa, còn bây giờ có lẽ nó mệt mỏi, dù sao làm điều này cũng khiến nó tiêu hao.
Chờ lần sau nếu Viêm Hoàng Thạch đồng ý cho hắn tạo hóa nữa thì hắn tin mình sẽ cảm nhận được nó kêu gọi.
Lý Thiên Mệnh cảm giác Viêm Hoàng Thạch trở thành người thân gần với hắn, cảm giác thật tuyệt vời.
Trong Thiên Phủ mấy ai có thể được Viêm Hoàng Thạch che chở?
Lý Thiên Mệnh đã làm được.
Hắn không ngờ mình nhanh vậy đột phá đến Linh Nguyên cảnh đệ tứ trọng.
Khi Viêm Hoàng Thạch bình ổn lại, Lý Thiên Mệnh bò dậy, mọi người ngẩn ngơ nhìn hắn.
Bao gồm Mộ Dương và Thần Thánh.
Vậy mà chưa chết?
Đúng là kỳ tích.
Lý Thiên Mệnh sửa sang vạt áo xộc xệch:
- Mọi người buổi chiều tốt lành.
Khương Phi Linh hơi mệt mỏi từ linh thể chuyển hóa thành thực thể xuất hiện bên cạnh Lý Thiên Mệnh.
Tiểu Hoàng Kê thì còn đang ở bên cạnh phun lửa.
Trước bao cặp mắt ngẩn ngơ, Mộ Dương ngoắc Lý Thiên Mệnh:
- Ra đây.
Lý Thiên Mệnh bước tới trước mặt họ:
- Kính chào phó phủ chủ, Thần Thánh.
Hai nam nhân này đều là truyền kỳ của Diễm Đô, là siêu thiên tài thế hệ trước, đều là nhân vật đỉnh cao vừa đẹp trai vừa mạnh hơn Lý Viêm Phong.
Hai người còn có một điểm chung là thời trẻ từng theo đuổi Vệ Tịnh, là tình địch của nhau.
Ánh mắt Thần Thánh mập mờ cười trêu:
- Lý Thiên Mệnh, thời gian gần đây thường xuyên nghe sự tích của ngươi, làm lỗ tai của ta sắp bị chai.
Lý Thiên Mệnh vội nói:
- Thần Thánh khoan đòi nợ, khi nào có chắc chắn vãn bối sẽ trả.
Thần Thánh nói:
- Không vội, nếu ngươi muốn thì ta có thể cho mượn thêm, dù sao trả lại gấp mười lần là được.
- Vậy thôi miễn đi.
Mộ Dương đã nghe Thần Thánh kể chuyện mượn tiền giữa hai người.
Mộ Dương hỏi:
- Thiên Mệnh, chuyện gì thế này?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Vãn bối cũng không biết, thì như phó phủ chủ trông thấy.
- Có bị thương không? Viêm Hoàng Thạch chưa từng phát sinh chuyện như vậy.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không bị thương, còn tiến bộ.
Mộ Dương nói:
- Tuy có kinh không hiểm nhưng lần sau không được sự cho phép của ta thì đừng làm vậy nữa. Cảnh giới như ngươi không thể hiểu thấu thứ như Viêm Hoàng Thạch, ta sợ xảy ra chuyện.
Nếu Lý Thiên Mệnh bị gì thì y không biết ăn nói thế nào với Vệ Tịnh.
Thần Thánh xen lời:
- Ta thấy không có vấn đề gì lớn, Viêm Hoàng Thạch đã thừa nhận hắn.
Mộ Dương cười lớn:
- Vớ vẩn, nếu hắn xảy ra chuyện thì chẳng ai trách ngươi nên đương nhiên cảm thấy không vấn đề.
Thần Thánh khinh thường nói:
- Bụng dạ hẹp hòi.
Ít ra thì mọi thứ hiện giờ yên ổn, không xảy ra chuyện gì.
Lý Thiên Mệnh trầm ổn nói:
- Vãn bối biết chừng mực thưa phó phủ chủ, sẽ cố gắng không để xảy ra chuyện.
Mộ Dương liếc qua các đệ tử vây xem:
- Được rồi, nên tu luyện thì đi tu luyện, nên nghỉ ngơi hãy về nghỉ, các ngươi cũng vậy!
Nói thật thì Lý Thiên Mệnh có thể sống tiếp làm mọi người ngạc nhiên há hốc mồm. Tinh Khuyết và Thần Hạo đứng trong đám đông cũng vậy.
Thần Thánh liếc hai người:
- Hai ngươi lại đây cho ta.
Hai người đành bước lên trước, ánh mắt hằn học trừng Lý Thiên Mệnh.
Thần Thánh nói:
- Đừng chế tạo ân oán làm gì, hai bên có thù hận gì đâu mà đấu đá, bắt tay nhau cái coi!
Thần Thánh không muốn nhi tử của mình có xích mích với Lý Thiên Mệnh.
Tương tự, vì Tinh Khuyết, Thần Hạo có quan hệ với Thần Thánh nên Lý Thiên Mệnh không muốn kết thù với hai người.
Lý Thiên Mệnh vươn tay trước:
- Hôm nào xin lỗi ta một tiếng là được.
Dù sao họ xúc phạm Vệ Tịnh, điều cơ bản nên làm là nói tiếng xin lỗi.
Thần Hạo nghiến răng nói:
- Phụ thân, hắn đánh Thần Diệu, nhi bênh vực Thần Diệu!
Thần Thánh bỗng tát một cái:
- Tổ cha nó!
Một bàn tay tát bay Thần Hạo, xoay người ba vòng rớt xuống đất.
Mọi người trố mắt líu lưỡi.
Thì ra phụ thân răn dạy nhi tử là trực tiếp thô bạo như vậy.
Nghe nói tính tình của Thần Thánh khá dễ chịu, thật không vậy?
Nhìn Thần Hạo nằm sấp dưới đất, mắt đỏ hoe suýt ứa lệ, mọi người tội nghiệp cho gã.
Bọn họ không hiểu tại sao Thần Thánh răn dạy Thần Hạo vì Lý Thiên Mệnh.
Đạo lý rất đơn giản, Lý Thiên Mệnh rộng rãi, có trưởng bối khuyên giải nên hắn đồng ý hòa giải ngay.
Nhưng Thần Hạo từ chối.