Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 150 - Chương 150 - Ma Lam Quyết

Chương 150 - Ma Lam Quyết
Chương 150 - Ma Lam Quyết

Chim đại bàng tám cánh vàng đang thi triển thần thông Linh Nguyên tấn công Lý Thiên Mệnh, đối mặt sát chiêu đột ngột này nó chỉ có thể né tránh, phun ra dòng lũ chảy siết màu vàng về phía Tiểu Hoàng Kê.

Chim đại bàng tám cánh vàng có thể né được một chiêu nhưng nó không tránh né được ba chiêu.

Tiểu Hoàng Kê tìm được cơ hội tốt nhất, một kích tất sát, liên tục ba chiêu, cuối cùng một chiêu xé rách một con mắt của chim đại bàng tám cánh vàng.

Nó là sát thủ đích thực!

Hoa máu bắn tung tóe, Lý Thiên Mệnh càng hung mãnh hơn, hắn né đao chém xuống mặt mình, giơ tay trái đỡ đao pháp của Vệ Quốc Hào. Giây sau, Xiềng Xích Viêm Long trong tay kia như rồng độc bay ra khỏi hang vọt lên trời cao.

Mọi người trông thấy Viêm Long Nha sắc bén đâm vào hốc mắt bị Tiểu Hoàng Kê xé rách, chim đại bàng tám cánh vàng lại rên rỉ, điên cuồng chạy trốn khỏi chiến trường.

Nói thật ra Lý Thiên Mệnh đủ sức giết chết thú bản mệnh của Vệ Quốc Hào, Viêm Long Nha đâm vào từ hốc mắt, thân xác không có lớp lông chim bảo vệ chẳng thế chặn lại sợi xích.

Nhưng Lý Thiên Mệnh không làm như vậy, dù gì là biểu đệ, không cần xuống tay ác như thế.

Lý Thiên Mệnh biết rõ Vệ Quốc Hào sẽ không thấy cảm kích hắn, ngược lại càng điên hơn.

Vệ Quốc Hào còn chìm trong chấn động.

- Ta chém đường đao, hắn giơ tay đỡ mà không bị chặt đứt? Hay dưới mảnh vải quấn quanh đó là thú binh mẫu phòng hộ? Dù vậy cũng có thể chấn gãy tay của hắn chứ?

Vệ Quốc Hào loáng thoáng thấy vảy đen dưới mảnh vải, gã đoán đó là hộ giáp.

Trong khi Vệ Quốc Hào thắc mắc thì Tiểu Hoàng Kê đột nhiên xuất hiện, một kích tất sát.

Giây phút đó khóe mắt Vệ Quốc Hào muốn nứt ra, nhưng gã chưa kịp khùng lên, khi chim đại bàng tám cánh vàng chạy trốn thì Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa cùng nhằm vào gã.

Khi chiến đấu không được cho đối thủ có cơ hội nào.

- Lên!

Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê cùng lao lên.

Tiểu Hoàng Kê há mồm phun ra con phượng hoàng lửa huyễn lệ, lửa đốt cháy, Luyện Ngục Hỏa nóng bỏng đốt cả không khí, Vệ Quốc Hào hứng chịu hết.

Lý Thiên Mệnh xông lên, nhờ Hỏa Hồn Thiểm Ảnh khiến tốc độ của hắn chỉ chậm hơn phượng hoàng lửa một chút.

Khi phượng hoàng lửa bao phủ Vệ Quốc Hào thì Lý Thiên Mệnh co tay thành nắm đấm nhanh nhẹn đánh ra.

Ba đấm liên tục tung ra.

Binh binh binh!

Nhất Dương Trọng Quyền, Song Dương Trọng Quyền, Tam Dương Trọng Quyền!

Ba quyền bùng nổ, cương mãnh hung mãnh.

- Phá!

Vệ Quốc Hào không sợ chút nào, gã thi triển môn đao pháp khác, tính phá tan thần thông Luyện Ngục Hỏa.

Nhưng khiến Vệ Quốc Hào thất vọng rồi, Luyện Ngục Hỏa bất tử bất diệt, phượng hoàng lửa bị chém nát nhưng không ảnh hưởng Luyện Ngục Hỏa rơi xuống người gã.

Lửa khủng bố đốt cháy, dù Vệ Quốc Hào có làn da như đúc bằng hoàng kim cũng bị cháy đen, đau đớn nóng ran làm gã gào thảm thiết.

Lúc này ba đấm của Lý Thiên Mệnh trúng ngực Vệ Quốc Hào, nhanh gọn đấm bay ra.

Lần này thì đến lượt Vệ Quốc Hào bay ngược về, nhưng người của gã có Luyện Ngục Hỏa , nhóm Vệ Lăng Huyên không dám đỡ lấy, vì thế gã rớt cái bịch xuống đất, gào thét lăn lộn.

Lý Thiên Mệnh thuận lợi thu quyền, hít sâu một hơi.

Chiến đấu kết thúc.

Vệ Quốc Hào đánh thua tại chỗ.

Trận chiến đấu này là trận mà Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa phối hợp tốt nhất, rất đặc sắc.

Nếu có vài trận chiến giống như vậy sẽ giúp ích rất lớn cho việc tu hành của Lý Thiên Mệnh.

Ngự Thú Sư chiến đấu cần liên kết tâm linh, Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa đang ở trạng thái này, không cần lời nói đã hiểu ý của đối phương.

Khi Lý Thiên Mệnh dừng tay, người Vệ Quốc Hào bốc cháy lửa lăn lộn hét thảm dưới đất.

Lý Thiên Mệnh mỉm cười, ung dung như không có chuyện gì xảy ra:

- Biểu đệ, nhận thua không? Nếu nhận thua thì ta sẽ thu về ngọn lửa.

Vệ Quốc Hào vừa khóc vừa rú lên:

- Ta nhận thua!

Tiếng la kinh thiên động địa, hù sợ một đám đệ đệ muội muội.

Gã không cách nào kiên trì, nếu tiếp tục bị đốt thì gã sẽ thành than đen. Mới rồi gã nhảy vào hồ nước bên cạnh nhưng lửa vẫn không tắt.

Hơn nữa ba cú đấm của Lý Thiên Mệnh nếu không phải phút cuối nương tay thì Vệ Quốc Hào đã bị thương nặng.

Lý Thiên Mệnh nhoẻn miệng cười:

- Đúng rồi đấy, biết nhận thua mới là bé ngoan.

Tiểu Hoàng Kê thu về Luyện Ngục Hỏa, nó há mỏ nuốt cái ực, rất dễ dàng, còn ợ một cái.

Mọi người nhìn Vệ Quốc Hào toàn thân cháy đen, khóe miệng đều là vết máu, chắc đã gãy mấy khúc xương sườn, vô cùng khó xem.

Đời này Vệ Quốc Hào chưa bao giờ chật vật như vậy, chưa thua trận nào thảm đến thế.

Không chỉ mình Vệ Quốc Hào, thú bản mệnh chim đại bàng tám cánh vàng cũng đang bay lung tung.

Chim đại bàng tám cánh vàng hét thê lương, nó bị thương hoàn toàn, phỏng chừng sau này sẽ là thú bản mệnh thất giai một mắt.

Lý Thiên Mệnh không còn cách nào, nếu không tìm điểm yếu, không xuống tay ác một chút thì bây giờ người nằm xuống là hắn.

Vệ Quốc Hào không yếu chút nào, chỉ có thể nói nhờ Lý Thiên Mệnh tìm được cơ hội, một lần duy nhất khiến gã không có đường đánh trả.

Một kích tất sát rất hung mãnh.

Khi Vệ Quốc Hào còn hãi hùng khó khăn bò dậy, không cần xem cũng biết những người trẻ tuổi Vệ phủ mặt như đưa đám đang trợn mắt há hốc mồm nhìn gã.

Vệ Lăng Huyên, Vệ Thanh Dật mất hồn mất vía nhìn Lý Thiên Mệnh.

Mới không lâu về trước Lý Thiên Mệnh đánh bại Lâm Tiêu Tiêu, khi đó Diễm Đô đều biết thực lực của hắn thế nào.

Mới qua bao lâu?

Vệ Quốc Hào, một trong Thiên bảng Thất Tử đã ngã gục trước mắt hắn, chật vật chưa từng thấy.

Vừa rồi gã còn đằng đàng sát khí mà giờ sát khí đã bị nỗi sợ thay thế tràn ngập trong lòng.

Mấy người Vệ Lăng Huyên, Vệ Thanh Dật đều không nhận ra tuy họ còn đứng mà hai chân run cầm cập.

Đặc biệt là Vệ Lăng Huyên, nếu không phải khắp người đau nhức thì nàng đinh ninh mình đang mơ.

Mười ngày trước, Lý Thiên Mệnh dựa vào Linh công chúa Phụ Linh mới đánh bại Vệ Thanh Dật được.

Không ai có bước tiến dài trong thời gian ngắn ngủi vậy được, trừ phi là ma quỷ.

Nên dù Lý Thiên Mệnh đang cười nhưng Vệ Lăng Huyên cảm thấy đó là ma quỷ.

Bại hoại của Vệ phủ?

Mẫu tử đều là sỉ nhục?

Những thứ khiến Vệ Lăng Huyên cao cao tại thượng, xem thường Lý Thiên Mệnh đều bị vứt lên chín tầng mây, chỉ còn nỗi sợ hãi và run rẩy làm chân nàng mềm nhũn.

Vệ Lăng Huyên nhìn Lý Thiên Mệnh mỉm cười liếc qua nhóm người, hắn chợt nhớ một chuyện thú vị nhiều ngày trước.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Vừa lúc hôm nay mọi người đều có mặt, biểu diễn giật mình cho ta xem lần nữa đi.

Thật ra không cần biểu diễn thì nỗi sợ nơi đáy mắt của họ sinh động hơn vẻ mặt giật mình.

- Biểu muội Vệ Lăng Huyên, tài diễn kịch của ngươi tốt nhất, nhưng đừng học theo Vệ Thanh Dật, nữ hài tử mà sợ đến ướt quần thì mất mặt nhiều hơn.

Giọng của Lý Thiên Mệnh như ác mộng, Vệ Lăng Huyên không dám hó hé tiếng nào, hoảng loạn thụt lùi, kinh hoàng sợ sệt.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Không còn nói lời nào nhục nhã ta hay tiếp tục đòi đánh gãy chân của ta sao?

Vệ Lăng Huyên run giọng nói:

- Không . . . không cần.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Sợ cái gì? Phụ thân của ngươi là Viêm Hoàng cung chủ, hôm nay ta đánh các ngươi chắc chắn sẽ bị phạt. Ngươi có bối cảnh như vậy mà nhát gan thì kỳ lắm, mau về tìm phụ mẫu đến khiển trách ta đi.

Bình Luận (0)
Comment