Viêm Hoàng cung chủ thấy hai nhi nữ đều bị thương, ánh mắt thắc mắc hỏi:
- Khi không Quốc Hào sử dụng Ma Lam Quyết ở chỗ này làm gì?
Gã hoàn toàn không nhìn ra từ thiên sư, người nhà Vệ phủ mới đến ra còn ai buộc Vệ Quốc Hào không thể không liều mạng?
Vệ Lăng Huyên chỉ hướng Lý Thiên Mệnh nhưng không dám nhìn hắn:
- Tam ca . . . tam ca bị hắn đánh bại, hắn nói lời nhục nhã tam ca, cho nên tam ca không nhịn được . . .
Viêm Hoàng cung chủ Vệ Thiên Hùng tức giận quát:
- Ngươi bị điên à? Còn nói giỡn?
Vệ Quốc Hào không đánh lại Lý Thiên Mệnh, phải sử dụng Ma Lam Quyết?
Chỉ có nằm mơ mới nói ra lời như vậy được.
Vệ Tử Côn nhíu mày nói:
- Lăng Huyên, đừng căng thẳng quá nói nhảm, chút bản lĩnh của Lý Thiên Mệnh chỉ có thể ăn hiếp con nít mười lăm, sáu tuổi, một ngón tay của Quốc Hào có thể đè bẹp hắn.
Sau khi Lý Thiên Mệnh vào Thiên Phủ thì thoát khỏi bàn tay Phượng Hoàng Điện Chủ như gã, mức độ phù hợp đỉnh cao quá kinh người, nhưng nói thật thì gã hiểu rõ hắn có bao nhiêu cân lượng.
Dạo này tâm tình của Vệ Tử Côn rất kém, gã chừa vị trí vợ cả cho Mộ Uyển nhưng nàng không đồng ý, gần đây từ chối thẳng thừng.
Nếu không phải Mộ Dương còn ở đây thì Vệ Tử Côn rất muốn bắt buộc nàng.
Vệ Thanh Dật run giọng nói:
- Phụ thân, không phải, thú bản mệnh của hắn đánh bại Huyên tỷ, sau đó Hào ca ra tay, bị hắn đánh bại, Hào ca giận quá nên mới sử dụng Ma Lam Quyết . . .
Vệ Tử Côn giật mình nạt:
- Ngươi nói vớ vẩn cái gì!
- Côn thúc, Thanh Dật nói thật đấy.
- Chúng ta cũng không hiểu tại sao hắn có thực lực như vậy, Quốc Hào ca không đánh lại hắn.
- Hắn có Linh công chúa Phụ Linh nên mới đánh bại Quốc Hào ca!
Một người nói thì không tính, nhưng khi cả đám người cùng nói thì hiện trường tĩnh lặng.
Tất cả cường giả cùng nhìn Lý Thiên Mệnh, áp lực to lớn như ngọn núi đè xuống đất
Lý Thiên Mệnh trưng bộ mặt ngây thơ vô số tội ra, bĩu môi nói:
- Không thể trách ta, ai biết tố chất tâm lý của hắn kém như vậy. Lúc trước khi hắn châm chọc ta cũng đâu thương tình gì, ta đâu biết hắn có Ma Lam Quyết gì đó?
Nhưng Lý Thiên Mệnh không phủ nhận mình đánh bại Vệ Quốc Hào.
Thiên sư của Vệ Quốc Hào, Triệu Thiên Thần khó tin nói:
- Ngươi làm bằng cách nào?
Lý Thiên Mệnh chỉ hướng Khương Phi Linh và Tiểu Hoàng Kê, nói:
- Ta không làm được, chủ yếu nhờ huynh đệ của ta lợi hại và Linh Nhi tài giỏi, chứ không thì đã bị Vệ Quốc Hào đánh. Các ngươi muốn tính sổ thì tìm hai người kia.
Tiểu Hoàng Kê đau lòng liếc qua Khương Phi Linh, sau đó quắc mắt trừng Lý Thiên Mệnh:
- Mợ nó! Hắn nỡ bán luôn nàng!
Mọi người đều biết Phụ Linh của Khương Phi Linh có thể cho Lý Thiên Mệnh biến mạnh, nhưng mức độ có giới hạn.
Muốn đánh bại Vệ Quốc Hào Linh Nguyên cảnh đệ bát trọng, có được thú bản mệnh thất giai thì dù được Phụ Linh cũng phải đến Linh Nguyên đệ thất trọng!
Nửa tháng trước Lý Thiên Mệnh mới vào Thiên Phủ, vậy chẳng lẽ là hắn ngang ngửa với Lâm Tiêu Tiêu?
Tốc độ tiến bộ kiểu gì vậy?
Đây là kỳ tích của thần!
Mộ Dương lạnh nhạt nói:
- Đừng nghe hắn nói mò, hôm nay Viêm Hoàng Thạch cho hắn một cuộc tạo hóa, phỏng chừng hắn đột phá hai trọng cảnh giới.
Mộ Dương đá lông nheo với Lý Thiên Mệnh, hắn thấy bàn tay giấu trong ống tay áo của y giơ thẳng ngón cái lên.
Lý Thiên Mệnh biết vấn đề không lớn, ít nhất Vệ phủ sẽ không kiếm chuyện với hắn, dù sao mất mặt.
Lý Thiên Mệnh không biết rằng nhiều thiên sư, các cao tầng Vệ phủ đã nhìn hắn với ánh mắt khác.
- Lý Thiên Mệnh này tiến bộ lớn quá.
- Lúc ở Truyền Thừa Điện không được ai vừa mắt, giờ thì hắn sắp trở thành đệ tử của phó phủ chủ.
Đắng lòng nhất là Triệu Thiên Thần.
Khi Lý Thiên Mệnh mới có mức độ phù hợp đỉnh cao, Triệu Thiên Thần còn buông lời châm chọc hắn, khi ấy hắn bảo rằng sẽ làm gã rút lại lời nói.
Giờ đệ tử Vệ Quốc Hào được gã chỉ dạy trong vòng một tháng bị Lý Thiên Mệnh đánh bại, sắc mặt gã như thuốc màu trộn vào nhau.
Tiểu Hoàng Kê không kiềm được ngứa mỏ châm biếm mấy câu:
- Triệu thiên sư còn nhớ đã nói huyết mạch của ai đê tiện không? Đệ tử được ngươi tự tay chỉ dạy cũng đâu giỏi hơn gì.
Triệu Thiên Thần bực bội, trừng mắt Lý Thiên Mệnh:
- Lo dạy lại thú bản mệnh của ngươi đi.
Lý Thiên Mệnh nhếch mép nói:
- Được, ha ha.
Trừ Triệu Thiên Thần ức chế ra còn có Vệ Tử Côn, gã mặt biến sắc, lòng hơi khó chịu.
Khi biết Lý Thiên Mệnh là nhi tử của Vệ Tịnh thì gã hối hận đã mang hắn vào Thiên Phủ, cảm giác hiện giờ của gã như nuốt phải phân chó.
Mọi người hai mặt nhìn nhau:
- Vì sao Viêm Hoàng Thạch tạo phúc cho hắn nhiều vậy?
Làm phụ thân của Vệ Quốc Hào, Vệ Thiên Hùng hít sâu, nói:
- Lý Thiên Mệnh, giỏi lắm.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:
- Bình thường thôi, hạng ba toàn thôn thôi.
Nhìn Lý Thiên Mệnh cười sung sướng, nhóm Vệ Lăng Huyên giận tím người, nhưng không dám khiêu khích hắn nữa.
Vệ Thiên Hùng nheo mắt nói:
- Bây giờ xem như xứng đôi thực lực hai mươi tuổi của ngươi, không uổng là huyết mạch của Vệ phủ chúng ta.
Câu này là lời khen sao?
Các thiên sư đều biết hắn là nhi tử của Vệ Tịnh, nên chuyện này xảy ra trở nên thú vị hơn.
Mộ Dương nhìn thoáng qua.
Trong khi mọi người khen ngợi Lý Thiên Mệnh thì phủ chủ Thiên Phủ Vệ Thiên Thương vẫn cúi đầu trừ bỏ tổn thương từ Ma Lam Quyết cho Vệ Quốc Hào.
- Sư tôn có nghe được những lời này không?
Mộ Dương biết cơ hội tốt nhất của Lý Thiên Mệnh đã đến, cơ hội cho Lý Thiên Mệnh lấy lại cuộc sống mới.
Có câu gọi là không thể không phục.
- Vốn tưởng dù hắn có mức độ phù hợp đỉnh cao thì khuyết điểm tuột hậu giai đoạn đầu sẽ khó bắt kịp.
- Không ngờ Viêm Hoàng Thạch cho hắn tạo hóa như vậy.
- Thế thì dù hắn hai mươi tuổi vẫn tính là thiên tài đỉnh cấp Thiên Phủ.
- Huyết mạch của Vệ gia quả nhiên không đơn giản, dù lớn lên trong thành trì xa xôi.
Các thiên sư nhỏ giọng xì xầm, rõ ràng bọn họ hơi hối hận.
Vì ban đầu họ có cơ hội thu Lý Thiên Mệnh làm đồ đệ.
Tần Thi nói:
- Nhìn phó phủ chủ xem trọng Lý Thiên Mệnh là biết đợi tới khi hắn thật sự đến Linh Nguyên cảnh đệ bát trọng chắc chắn sẽ được nhận làm đồ đệ.
Phong Vô Quang nói:
- Vậy là Lý Thiên Mệnh sắp trở thành đệ tử thứ bốn của phó phủ chủ, tương lai có cơ hội thành phủ chủ.
Tần Thi nói:
- Chờ xem hắn và Lâm Tiêu Đình sẽ cạnh tranh như thế nào, dù sao sẽ là người chết ta sống.
Phong Vô Quang nói:
- Chưa chắc, ngươi quên là Lâm Tiêu Đình đã được Thánh Thiên Phủ chọn trúng, không lâu sau sẽ rời đi sao? Không chừng phủ chủ Thiên Phủ không lọt vào mắt hắn.
Tần Thi nói:
- Nếu Lý Thiên Mệnh biết việc này chắc sẽ hết hăng hái.
Phong Vô Quang nói:
- Đành chịu, nói thật thì cho đến hôm nay những biểu hiện của hắn khiến ta rớt tròng mắt, thừa nhận mình nhìn nhầm. Nhưng Lâm Tiêu Đình ở đẳng cấp khác với đệ tử Thiên Phủ, phàm nhân không thể đuổi theo.
Tần Thi lắc đầu nói:
- Đúng thật, khi hắn đi Thánh Thiên Phủ thì từ nay chênh lệch giữa hai người sẽ càng lớn hơn, mãi đến khi một người ở trên trời, một người ở dưới đất. Hơn nữa thân phận đệ tử Thánh Thiên Phủ quá cao.
Bọn họ rất khen ngợi nhưng cũng tiếc thương cho Lý Thiên Mệnh lúc này.