Khương Phi Linh vui vẻ nói:
- Ca ca, Thần Nguyên truyền đến cảm giác mãnh liệt, hình như ở ngay đằng trước. Ta cảm giác nó không phải Thần Nguyên bình thường, nếu xếp vào đẳng cấp thì cỡ cấp hoàng.
Lý Thiên Mệnh ngây ra:
- Cái gì?
Thần Nguyên cấp hoàng?
Biết Thần Nguyên cấp hoàng quý giá cỡ nào không?
Đó là bảo bối có thể sáng tạo thú bản mệnh thất giai!
Có được thú bản mệnh thất giai thì đẳng cấp thiên phú bắt kịp Thiên bảng Thất Tử.
Thần Nguyên như vậy dù là Mộ Dương, Chu Tước Vương, Lôi Tôn cũng giành giật nhau. Vì Thần Nguyên cấp hoàng cho con cái, đệ tử của họ trở thành thiên tài tuyệt thế.
Lịch sử chứng minh, chỉ có Ngự Thú Sư sở hữu Vương Thú thất giai mới vượt qua Quy Nhất cảnh, đột phá đến Thiên Ý cảnh, bước lên cấp bậc cao thủ đỉnh nhất Chu Tước quốc.
Tức là thú bản mệnh của nhóm Vệ Thiên Hùng, Vệ Tử Côn cũng chỉ cỡ thú bản mệnh thất giai, chẳng qua trưởng thành đến trạng thái chín muồi mạnh nhất.
Thần Nguyên cấp huyền cao hơn cấp hoàng đã là trọng bảo oanh động toàn quốc.
Thần Nguyên dù hạng bét vẫn có giá trị liên thành, giá trị của Thần Nguyên cấp hoàng ít nhất cỡ ba mươi tòa Ly Hỏa thành.
Lý Thiên Mệnh mới vào chiến trường Trầm Uyên đã nghe Khương Phi Linh nói tìm được Thần Nguyên cấp hoàng, hắn cảm thấy mình được lợi, không phải vì Thần Nguyên cấp hoàng mà là vì Khương Phi Linh.
Có cái mũi chó thính như vậy thì sau này lo gì thiếu báu vật thiên địa?
Khương Phi Linh mới là kho báu bất ngờ nhất trên cõi đời, không nói đến trong móng tay nàng phong ấn mười loại năng lực, khả năng tìm kho báu còn ghê gớm hơn Phụ Linh.
Lý Thiên Mệnh nằm mơ cũng sắp cười tỉnh, mười con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ đều thành thú bản mệnh của mình, đệ nhất mỹ nhân Chu Tước quốc có mười loại đẳng cấp đặc biệt, cộng thêm năng lực tìm bảo bối khủng bố chủ động đến bên cạnh mình.
Chỉ cần hắn mạnh lên thì trên trời dưới đất mình hắn độc tôn!
Sướng chưa từng thấy.
Khương Phi Linh nhỏ giọng nói:
- Ca ca đừng mừng quá sớm, ta chỉ phỏng đoán thôi, có lẽ không phải Thần Nguyên . . .
Lý Thiên Mệnh nói:
- Có phải hay không thì xuống rồi sẽ biết.
- Ca ca không sợ bên dưới có mãnh thú hoành hành sao?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không sao, để Huỳnh Hỏa xung phong, khi phát hiện nguy hiểm thì cho nó đỡ, chúng ta chuồn đi, bảo đảm sẽ không cho Linh Nhi bị thương.
Tiểu Hoàng Kê mắt tròn mắt dẹt:
- . . .
Khương Phi Linh cười nói:
- Huỳnh Hỏa ca ca thật đáng thương.
- Đành chịu, ai bảo nó là gà độc thân.
- . . .
Tiểu Hoàng Kê lại bị đánh gục.
Đương nhiên họ chỉ đùa thôi, nếu có chiến đấu chắc chắn Lý Thiên Mệnh sẽ đứng đằng trước nhất. Từ khi có Khương Phi Linh Phụ Linh thì hắn thích hợp xung phong hơn Huỳnh Hỏa, sở trường của con gà này là lén hại người, rất ác.
Nếu thật sự có Thần Nguyên cấp hoàng thì Lý Thiên Mệnh sẽ vô cùng thận trọng.
Phụ Linh và Thiên Chi Dực có thể vận dụng cùng lúc, nên Khương Phi Linh biến đổi linh thể, đôi cánh ảo giương ra sau lưng Lý Thiên Mệnh.
Thiên Chi Dực vốn rực rỡ, nhưng Khương Phi Linh có thể điều chỉnh độ sáng. Ánh sáng phát ra từ linh thể biến mất, Thiên Chi Dực thậm chí trong suốt, ở trong khói đen vực sâu thì càng khó thấy.
- Vực sâu này đối ứng vị trí tên Lục Dã Thâm Uyên trong Viêm Hoàng đại lục.
Lục Dã Thâm Uyên không khủng bố chút nào, bên dưới đều là rừng rậm và thác nước, ngày nghỉ, người Diễm Đô thường tới đây du lịch.
Nhưng ở chiến trường Trầm Uyên thì Lục Dã Thâm Uyên trông như địa ngục.
Có năng lực đặc biệt Thiên Chi Dực của Khương Phi Linh, Lý Thiên Mệnh thoải mái bay lượn trên trời như thú bản mệnh loài chim, thậm chí chiến đấu trên trời.
Ngự Thú Sư có thú bản mệnh loài chim bay đa số đều điều khiển chúng nó giúp mình bay lượn.
Ví dụ Lý Thiên Mệnh từng ngồi trên lưng Kim Vũ bay lượn bốn biển.
Hiện giờ Tiểu Hoàng Kê còn chưa to bằng bàn chân, dù nó có sức rất mạnh nhưng Lý Thiên Mệnh không thể nào đạp lên nó, để nó chở mình bay, cảm giác như ngược đãi nhi đồng.
Khương Phi Linh xuất hiện cho Lý Thiên Mệnh có thêm một phần quan trọng nhất để giữ mạng sống.
Hơn nữa năng lực chiến đấu trên trời của hắn hơn hẳn Ngự Thú Sư loài chim bay. Ngồi trên thú bản mệnh chiến đấu và tự mình mọc cánh bay lượn đánh nhau là hai khái niệm khác nhau.
Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh làm bạn càng lâu thì hắn càng quen cách sử dụng Thiên Chi Dực. Hơn nữa Khương Phi Linh Phụ Linh sẽ cùng chung tâm linh với hắn, tốc độ liên lạc giữa hai người chỉ bằng một ý niệm.
Lý Thiên Mệnh sử dụng Thiên Chi Dực bay lượn lặng lẽ ẩn vào khói đen dày đặc. Tầm mắt của hắn bị cản trở, chỉ thấy phạm vi gần ba thước trước mắt, nếu gặp nguy hiểm sẽ không có thời gian phản ứng.
May mắn hắn còn có hậu chiêu, đó là con mắt thứ ba trên tay trái.
Đến chiến trường Trầm Uyên rồi không cần giấu diếm nữa, Lý Thiên Mệnh tháo bao tay xuống, lộ ra con mắt thứ ba.
Trước mắt rõ ràng hơn nhiều, những chướng khí khói đen không thể ngăn tầm nhìn của Lý Thiên Mệnh.
Mắt Lý Thiên Mệnh xuyên qua tối tăm và chướng khí dày đặc nhìn thấy một chỗ sâu thăm thẳm:
- Trong hang núi bên kia hình như có đốm lửa màu xanh biếc.
Khương Phi Linh nói:
- Ta cảm giác Thần Nguyên ở nơi đó.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Có chút hung hãn, dữ tợn, chắc là hơi thở của mãnh thú.
Khương Phi Linh sốt ruột nói:
- Ca ca, có lẽ nó đang luyện hóa Thần Nguyên mới khiến hơi thở Thần Nguyên tiết ra ngoài, ta mới từ xa cảm nhận được!
Lý Thiên Mệnh đã thấy Huỳnh Hỏa luyện hóa Thần Nguyên, gà con rất ngầu, trực tiếp nuốt chửng.
Mãnh thú, thú bản mệnh khác luyện hóa Thần Nguyên mà làm như bé gà thì sẽ nổ tung. Chúng nó chỉ có thể luyện hóa từ từ, trong thời gian dài dòng hấp thu lực lượng Thần Nguyên từng chút một, mãi khi nào luyện hóa hoàn toàn thì mới tiến hóa được.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nó chỉ dám luyện hóa từ từ, nếu không thì lộ ra hơi thở quá nồng sẽ dẫn đến mãnh thú khác.
Lý Thiên Mệnh vừa nói vừa cùng Tiểu Hoàng Kê lặng lẽ đi hướng hang động.
Xem kích thước hang động phỏng đoán là một con mãnh thú khổng lồ.
Khi Khương Phi Linh Phụ Linh, Lý Thiên Mệnh Linh Nguyên cảnh đệ tứ trọng có thể phát huy sức chiến đấu đệ bát trọng.
Động tác của Lý Thiên Mệnh rất nhẹ, lặng lẽ vỗ Thiên Chi Dực dán vách núi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngươi đi nhìn xem đó là mãnh thú gì.
Tiểu Hoàng Kê không tin tưởng dặn dò:
- Ngươi nhớ đừng bỏ chạy một mình.
- Dẹp đi! Ca là loại người đó sao?
Bé gà nghe lời đi vào, thân thể của nó nhỏ xíu tạo ra tiếng động cũng nhỏ, lặng lẽ vào hang.
Chốc lát sau bé gà đi ra.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Đó là mãnh thú gì?
Tiểu Hoàng Kê trả lời:
- Một con ưng màu lục, người bốc lửa, to còn hơn chim đại bàng tám cánh vàng.
- Ta hỏi ngươi phẩm loại của nó là gì?
Gà con trừng mắt:
- Sao ta biết được?
- Vậy mãnh thú đẳng cấp gì?
- Ai biết đâu.
Lý Thiên Mệnh chợt nhớ ra gà con mù tịt chủng loại, phẩm cấp của tất cả mãnh thú, thú bản mệnh.
Hắn lườm bé gà:
- Cái gì cũng không biết thì ngươi vào xem cái gì?
- Là ngươi kêu ta vào xem nhé!
- . . .
Lý Thiên Mệnh quyết định từ bỏ điều tra, trực tiếp dẫn Tiểu Hoàng Kê lén lút vào hang.
Rốt cuộc Lý Thiên Mệnh trông thấy một con ưng trống màu xanh biếc.
Người ưng trống rực cháy lửa màu lục quỷ mị, rất âm u và quỷ dị. Quan trọng là nó là loài chim nhưng không có lông, ngược lại mọc vảy màu xanh biếc hơi giống vảy rắn, điều này làm ưng trống càng hung mãnh hơn, vảy giáp phối hợp mỏ chim và vuốt nhọn có thể xé sống hổ báo.