Tiểu Hoàng Kê chạy ra hỏi:
- Như thế nào?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Lại ngủ.
Lần thứ ba!
Mỗi lần đều như vậy, bé gà sắp quỳ lạy con lười này.
Lót đường nhiều như vậy, mỗi lần gây động tĩnh lớn, đang tới phút kích động nhất thì hàng này lăn ra ngủ say như chết.
Cùng là Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ nhưng vì sao lão nhị lười không đỡ nổi?
Tiểu Hoàng Kê uy hiếp:
- Cái con này lười, đừng ép lão tử, có ngày lão tử chọt bể vỏ trứng lôi nó ra ngoài!
- Thôi bỏ đi, đừng để nhóc này mới sinh ra đã muốn bỏ đi bụi.
Lý Thiên Mệnh định để thuận theo tự nhiên, hắn cảm thấy Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ sẽ có điểm khác nhau.
Nhưng Lý Thiên Mệnh rất muốn thấy chỉ riêng vỏ trứng đã phủ sấm chớp, dẫn động tia chớp trên trời biến đổi theo, sẽ là con thú thế nào.
Chờ khi nó sinh ra, bắt đầu tu luyện cùng hắn thì từ nay hắn sẽ là Ngự Thú Sư song sinh, chẳng những có lực lượng của Luyện Ngục Vĩnh Hằng, có lẽ còn được thêm lực lượng lôi đình màu đen.
Lý Thiên Mệnh cảm nhận lôi đình trên vỏ trứng không đơn giản, lực lượng đó ngang ngửa Luyện Ngục Chi Nguyên.
Tiểu Hoàng Kê nói:
- Con này là mãnh hổ, khá hung tàn.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Mãnh hổ? Trông uy mãnh hơn Thanh Hỏa Chu Tước của Tinh Khuyết không?
Tiểu Hoàng Kê nghiêm trang đáp:
- Đúng rồi, uy mãnh hơn con đó gấp một vạn lần, lôi đình quấn quanh người, là Chí Tôn Lôi Đình, có năng lực hủy thiên diệt địa!
- Sao ngươi biết?
Bé gà đáp:
- Ta nhìn qua khe hở thấy, siêu hung tàn, tràn đầy bá khí, là tồn tại khiến người nhìn thôi đã sợ teo tim.
Lý Thiên Mệnh khinh thường nói:
- Xem ra ta sắp được rửa hận cũ. Huỳnh Hỏa, nhìn bộ dạng ngốc cưng của ngươi đi, làm lão đại mà sao ngươi không có chút uy phong gì hết?
Mỗi lần lôi chuyện thú bản mệnh ra là gà con lại bị cười nhạo một trận, hắn cảm thấy rất xấu hổ.
Tiểu Hoàng Kê bĩu môi, mặt nham nhở nói:
- Sao ta biết, có lẽ là ông trời bất công.
- Lôi đình . . .
Hai con thú bản mệnh của hắn đều là thú lôi đình hung mãnh.
- Hy vọng lão nhị có thể nở trứng mau chút, khi đó sẽ cho Lâm Tiêu Đình nhìn xem lôi đình của hắn lợi hại hay lôi đình của ta khủng bố hơn!
Tiểu Hoàng Kê đã chứng minh nó là chim thần lửa đáng sợ nhất trên đời, Lý Thiên Mệnh tin tưởng lão nhị là mãnh hổ uy mãnh, bá khí bễ nghễ, chắc chắn cũng là chí tôn trong lôi đình.
Nó muốn ngủ thì hắn cho nó vào trong không gian bản mệnh ngủ, còn hắn thì tiếp tục tìm kiếm.
. . .
Trầm Uyên Đấu Thú, ngày thứ mười bốn.
Hôm nay, một hồ nước xuất hiện phía trước Lý Thiên Mệnh.
- Có dấu vết chiến đấu!
Lý Thiên Mệnh nhìn rừng rậm cạnh hồ nước bị phá hoại nhiều, có nhiều chỗ bị lửa đốt. Nước trong hồ có ít nhất một phần ba văng lên bờ, vũng nước đầy khắp nơi, ít nhất có thể đọng thành mấy trăm hồ nước. Dưới chân có vô số xác cá tôm, xem xác chết thì chiến đấu ở đây đã phát sinh một, hai ngày trước, có thể nói là một đống hỗn độn.
Lý Thiên Mệnh đi trong bãi chiến trường:
- Chiến đấu tạo thành phá hoại lớn như vậy suy ra thú bản mệnh rất to, sử dụng nước trong hồ thì chắc là thú bản mệnh hệ băng thủy. Có nhiều cây cối bị đốt, tức là cũng có thú bản mệnh hệ lửa.
Lý Thiên Mệnh híp mắt lại, hắn thấy một thứ nằm dưới đất, trong lòng hắn có linh cảm không tốt lắm.
Khương Phi Linh hồi hộp hỏi:
- Đây là cái gì?
Lý Thiên Mệnh nhặt thứ đó lên, vung vẫy phủi bụi.
Có thể thấy là lông chim màu xanh, to cỡ bàn tay.
Khương Phi Linh run giọng hét lên:
- Là lông chim của Thanh Hỏa!
Thanh Hỏa là Thanh Hỏa Chu Tước, thú bản mệnh thất giai của Khương Thanh Loan.
Khương Phi Linh và Khương Thanh Loan cùng nhau lớn lên nên rất quen thuộc, chắc chắn không sai được.
- Thanh Nhi, Thanh Nhi đâu? Nàng ấy sao rồi . . .?
Lý Thiên Mệnh khá bình tĩnh, nhìn quanh quan sát:
- Muội khoan căng thẳng, rụng một cọng lông chưa chắc xảy ra chuyện. Chỗ này không có xác chết, càng không có vết máu nào, có lẽ nàng ta đánh nhau với ai đó ở đây, nhưng từ hai ngày trước nên hiện giờ họ sẽ không ở gần đây.
Dù vậy hắn vẫn phải đi tìm.
Khương Phi Linh nói:
- Mau tìm Thanh Nhi đi ca ca . . .
Lý Thiên Mệnh cũng rất muốn, nhưng chiến trường Trầm Uyên to lớn, biết tìm như thế nào?
Hắn nhìn bốn phía.
Hồ nước to cách không xa, hình dạng hồ hơi lạ, hình dài ra.
- Đây là do thú bản mệnh đập xuống chỗ này hình thành, không phải Thanh Hỏa Chu Tước, là một con thú bản mệnh hệ băng thủy, rất có thể là mãnh thú. Nhưng không có xác chết của mãnh thú ở đây nên khả năng là thú bản mệnh khá lớn.
Lý Thiên Mệnh muốn quan sát kỹ hơn, tìm kiếm manh mối.
- Thanh Nhi đã chiến đấu với ai?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Có lẽ là Thương Hải quốc, nước này có nhiều Ngự Thú Sư hệ băng thủy, giữa hai bên cũng không có thù hận sống chết gì.
- Thương Hải quốc . . .
- Tạm gác sang bên, ta đi nhiều chỗ tìm xem.
Lý Thiên Mệnh thi triển Thiên Chi Dực, hắn muốn bay lên cao để tìm dấu vết khác rải rác xung quanh.
Khi Lý Thiên Mệnh bay lên cao thì thấy rõ hình dạng hồ nước, đúng là bị cự thú đập xuống đất hình thành.
Hình dạng của hồ nước cũng là bề ngoài của thú bản mệnh.
- Ta đã bỏ qua một người, nàng ta cũng là Ngự Thú Sư hệ băng thủy.
Giọng Lý Thiên Mệnh bỗng lạnh băng, người toát ra khí lạnh.
- Ai cơ?
Lý Thiên Mệnh nhíu mày nói:
- Mộc Tình Tình.
- Ta có nghe nói thú bản mệnh Thâm Hải của nàng ta được Lâm Tiêu Đình trợ giúp từ ngũ giai tiến hóa đến thất giai, trở thành Nộ Hải Long Kình. Hình dạng của hồ nước là bề ngoài của Nộ Hải Long Kình!
Thú bản mệnh của Mộc Tình Tình là thú bản mệnh hình thể to nhất Thiên Phủ trong Chu Tước quốc.
Nộ Hải Long Kình là bá chủ trong nước, cực kỳ khổng lồ.
Tuy Mộc Tình Tình đến từ Thần Phong thành, tòa thành đông đúc Ngự Thú Sư hệ bạo phong nhưng nàng là hệ băng thủy.
Khương Phi Linh hơi thả lỏng:
- Nên suy ra trận chiến đấu này rất có thể là Thanh Nhi với Mộc Tình Tình.
Dù sao Mộc Tình Tình miễn cưỡng trở thành Thiên bảng Thất Tử, còn kém hơn Khương Thanh Loan một chút.
Lý Thiên Mệnh hít sâu, nói:
- Tìm hai người họ.
Hắn linh cảm giây phút báo thù đã đến.
- Đuổi theo!
Phía bắc Diễm Đô là vùng đất Thiên Hồ nổi tiếng Chu Tước quốc. Vùng đất này phong cảnh tú mỹ, hồ nước trong suốt, là thánh địa du lịch nổi tiếng ở Diễm Đô.
Chỗ Thiên Hồ có mấy ngàn hồ nước, có một hồ đặc biệt nổi tiếng tên là hồ Vạn Đảo.
Hồ Vạn Đảo bao la như biển, nổi tiếng vì có hàng vạn đảo nhỏ. Trên những hòn đảo nhỏ hương hoa thơm ngát, chim hót véo von, đẹp không sao tả xiết.
Người du lịch hồ Vạn Đảo ít ai biết trong chiến trường Trầm Uyên tĩnh mịch, âm u cũng có một hồ Vạn Đảo, cũng rộng mênh mông như biển cả.
Chẳng qua đảo ở đây có màu đen, trên đảo không mọc một ngọn cỏ. Nước ở đây là nước đen dơ bẩn, nồng nặc mùi tanh hôi.
Cá tôm hình dạng quái lạ bơi lặn trong hồ.
Trên mặt hồ bị hơi nước đen dày đặc bao phủ, dù Ngự Thú Sư đến đây cũng khó nhìn ra xa.
Nghe nói dưới hồ Vạn Đảo ẩn náu nhiều mãnh thú dữ tợn, chúng nó ngủ đông bên dưới chờ con mồi mắc câu.
Lẽ ra với nơi như hồ Vạn Đảo thì Ngự Thú Sư phải né ra xa.
Nhưng hôm nay có một thiếu nữ áo trắng tinh khiết hoàn mỹ lướt qua mặt hồ.
Thiếu nữ áo trắng cực kỳ xinh đẹp, dáng vẻ hờ hững tựa như đóa hoa sen.
Hoa sen sinh trong vũng bùn, hồ Vạn Đảo ở chiến trường Trầm Uyên tổng như vũng bùn, thiếu nữ áo trắng thì váy dài bay bay, dơ bẩn trong hồ không thể đến gần nàng.
Nên rất có ý cảnh ra nước bùn mà không nhiễm mùi bùn, thánh khiết mà không yêu.