Thần Hạo, Tinh Khuyết thê thảm ngã xuống đất, chảy dòng lệ khuất nhục.
Không còn cách nào, ai kêu thực lực của họ không bằng người ta.
Người thắng làm vua, người thua làm giặc.
Làm giặc thì dù tức giận, căm hờn đến đâu cũng chỉ là trò cười.
Trên người họ mang hàng đống dược, nói thật ra Lý Thiên Mệnh chỉ mang đến vết thương ngoài da, hắn không tổn thương gân cốt, nội tạng, hai người rất nhanh có thể dựa vào Linh Túy phục hồi sức chiến đấu.
Cùng lắm là Thất Tinh Dực Sư xui xẻo bị thương nặng chút, vì nó là đối thủ đầu tiên của Lý Thiên Mệnh, hắn phải bảo đảm nó không bò dậy nổi, chứ không thì bây giờ người bị chân đạp lên đầu đè xuống đất chính là hắn.
Lý Thiên Mệnh mang đến đả kích nặng trong lòng Tinh Khuyết, Thần Hạo nhiều hơn.
Ai kêu hai người đã nói nhiều lời quá khó nghe, có một số ngôn ngữ đau lòng người mới là độc ác nhất.
Nên Lý Thiên Mệnh hy vọng hai người trở về nói rõ ràng cho Tuyết Lam nghe hắn đã đáp trả lại họ như thế nào.
Nói trắng ra là tuy hai người nhằm vào Lý Thiên Mệnh nhưng đối thủ thật sự của hắn chưa bao giờ là họ.
Bài học hôm nay quá thảm liệt, nhưng có lẽ sẽ mang đến ích lợi cho hai thái tử gia Tinh Thần thương hội được nuông chiều từ trong trứng nước. Dù sao, không phải ai đều được nhấm nháp nhục nhã đến mức độ này.
Suốt đời Tinh Khuyết không thể quên cú đạp cuối cùng của Lý Thiên Mệnh, từ khi gã sinh ra đến bây giờ đã định sẵn không ai dám đạp trên đầu gã.
Nhưng Lý Thiên Mệnh đã làm như vậy.
Giờ phút này, thế giới của họ sụp xuống, tôn nghiêm mất hết.
Nhưng ít ra bọn họ không chết, đúng không nào?
Đổi lại người khác nếu bị họ nổi sát tâm thì chưa chắc cho họ sống tiếp.
- Ý nghĩa của cường đại là ở đây, có gì không phục, không cam lòng thì dùng nắm tay của mình bắt họ chịu phục, khiến mình cam lòng.
Đi càng xa, Lý Thiên Mệnh có cảm ngộ sâu sắc với đường tu hành.
- Cho nên đây là thế giới của cường giả.
Lý Thiên Mệnh ngửa đầu nhìn lên trời.
- Huỳnh Hỏa, sau này chúng ta hãy tiếp tục đi như vậy, dù là kẻ nào, nếu dám khi nhục chúng ta thì giết đến trời long đất lở!
Tiểu Hoàng Kê đứng trên vai hắn, hào khí ngất trời:
- Chuyện nhỏ, để ta!
Khương Phi Linh hỏi:
- Còn ta thì sao?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Linh Nhi, ta dữ như vậy, muội có ghét không?
Dù sao nha đầu này quá thuần khiết, cứ cảm thấy không nên máu me trước mặt nàng.
Khương Phi Linh ngưỡng mộ nói:
- Làm gì có, mới nãy ca ca vả miệng xem mà sướng mắt, rất oách!
Tiểu Hoàng Kê tiếc nuối nói:
- Không ngờ Linh Nhi là loại nữ nhân tàn nhẫn như vậy, tiêu rồi, hình tượng tan vỡ.
Khương Phi Linh nói:
- Ai thèm quan tâm hình tượng trong lòng Huỳnh Hỏa, chỉ cần ca ca cảm thấy Linh Nhi đáng yêu là được.
Bé gà bừng bừng lửa giận:
- Đệt! Hai đứa rác rưởi, Kê gia muốn bỏ nhà đi bụi!
Lý Thiên Mệnh vội nói:
- Đừng, ngươi không thể đi, thiếu ngươi thì ta và Linh Nhi sẽ tan nát cõi lòng.
Gà con không ngờ mình quan trọng như vậy, hỏi ngay:
- Tại sao?
- Bởi . . . gà, ngươi quá đẹp.
. . .
Trầm Uyên Đấu Thú, ngày thứ mười một.
Từ lần trước đánh gục Tinh Khuyết, Thần Hạo xong Lý Thiên Mệnh không còn gặp ai khác.
Lý Thiên Mệnh gặp nhiều mãnh thú nhưng hắn không tham dự vào chiến đấu vô nghĩa, dù sao ở Úy Lam Vực có nhiều mãnh thú hệ băng thủy, thần thông thức tỉnh của chúng nó đã định sẵn không thích hợp Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng.
Khi chưa biết quy tắc của Trầm Uyên Đấu Thú, Lý Thiên Mệnh có hai mục tiêu lớn.
Thứ nhất là tìm thú hồn, Thần Nguyên.
Cái này nhờ vào Khương Phi Linh và vận may.
Vừa vào đã tìm được Thần Nguyên cấp hoàng, nhưng tiếp theo gặp phải Thần Nguyên đều là mức độ trung bình, sau khi Tiểu Hoàng Kê luyện hóa cảm giác không có hiệu quả gì.
Giá trị của Thần Nguyên bình thường và Thần Nguyên cấp hoàng cách biệt rất lớn.
Thứ hai là tìm Khương Thanh Loan.
Ngày nào chưa tìm được nàng thì ngày đó Lý Thiên Mệnh không yên lòng, Khương Phi Linh càng bất an hơn.
Mỗi ngày nàng đều nhắc tên Thanh Nhi, vì Khương Thanh Loan là nguyên nhân quan trọng nhất khiến nàng đi theo vào đây.
Hai người không phải tỷ muội ruột, nhưng tình cảm mười mấy năm còn thâm sâu, thuần khiết hơn tỷ muội ruột.
Không có Khương Thanh Loan đấu võ mồm làm Lý Thiên Mệnh ngứa ngáy trong người, nên mức độ quan trọng của nàng còn hơn việc tìm Thần Nguyên.
- Chúc Long quốc có bảy người, Thương Hải quốc có bảy người, Chu Tước quốc có sáu người, cho đến nay mình đã gặp Cơ Trường Viêm, Tinh Khuyết, Thần Hạo, những người khác đi đâu? Còn Mộc Tình Tình nữa.
Chiến trường Trầm Uyên là cơ hội tốt nhất, nếu gặp Mộc Tình Tình thì khỏi nói nhiều, Lý Thiên Mệnh chắc chắn sẽ hung ác còn hơn lúc đánh bại Tinh Khuyết, Thần Hạo.
Đây cũng là mục tiêu căn bản của chuyến đi Trầm Uyên Đấu Thú của hắn.
Lâm Tiêu Đình đến Quy Nhất cảnh sẽ một bước lên trời.
Gã đã xuất quan, Lý Thiên Mệnh sợ gã rời đi trước mình, hắn biết đã không có nhiều cơ hội, thời gian không chờ người.
Lý Thiên Mệnh tiếp tục đi tới trước, tìm kiếm, xuyên qua.
- Đo bằng mắt thì đường kính của kết giới thiên văn đã thu nhỏ một nửa.
Lý Thiên Mệnh lại thấy kết giới thiên văn, còn ở ngay chính giữa Úy Lam Vực, điều này nói lên kết giới co rút rất nhiều.
Một phạm vi hình tròn rút nhỏ một nửa đường kính thì diện tích nguyên chiến trường thu nhỏ rất nhiều.
Nhóm hai mươi người về mặt lý luận nên càng ở gần nhau hơn, dày đặc dễ chạm mặt hơn.
Cơ Trường Viêm đã chết nên chỉ còn mười chín người.
Lý Thiên Mệnh không chắc mình có phải là người đầu tiên giết người trong chiến trường Trầm Uyên không, có lẽ đã có nhiều người chết.
Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:
- Lần trước gặp Tinh Khuyết, Thần Hạo lẽ ra nên hỏi xem họ có thấy người khác không. Có lẽ hai mươi ngày sau Trầm Uyên Đấu Thú, nguyên kết giới thiên văn sẽ co rút phạm vi cực kỳ nhỏ hẹp, kết quả cuối cùng sẽ công bố trong mười ngày này. Quy tắc rốt cuộc là gì? Ai có thể giành lấy tư cách đi Thánh Thiên Phủ?
Lý Thiên Mệnh cho rằng không chỉ một mình hắn suy nghĩ vấn đề này, những người khác cũng đang vắt óc đoán mò.
Đặc biệt là Trầm Uyên Đấu Thú, đấu kiểu gì đây? Sẽ giống như Cơ Trường Viêm nói là giết hết mọi người chứ?
Lý Thiên Mệnh không thể phủ nhận rằng khả năng này rất lớn, nhưng hắn khó chấp nhận điều này.
Khương Phi Linh càng khó chấp nhận hơn.
. . .
Trầm Uyên Đấu Thú, ngày thứ mười ba.
- Đồ lười, kiên quyết không ra phải không mậy?
Trong không gian bản mệnh, trước mặt Tiểu Hoàng Kê là một quả trứng, nó đá quả trứng lăn qua lăn lại trong không gian.
Nhìn kỹ thì vỏ trứng Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ này đã có ba vết rạn, trên vết rạn dường như lấp lóe tia chớp màu đen.
- Lười chưa từng thấy, ngươi gồng sức một chút là ra được rồi, muốn ca giúp một tay không?
Tính tình của Tiểu Hoàng Kê nóng nảy, lúc trước ấp trứng nó sốt ruột còn hơn Lý Thiên Mệnh, kết quả là con này rung lắc cùng lúc với nó nhưng qua hai tháng trời vẫn ở lì một chỗ, mỗi ngày quá trình nở trứng rất là hời hợt.
Lý Thiên Mệnh lấy quả trứng ra khỏi không gian bản mệnh.
Ù ù ù!
Khi quả trứng xuất hiện thì tia chớp rậm rạp trên bầu trời bắt đầu tụ lại, sấm chớp rít gào điên cuồng, sấm sét giật đùng, vô số tia chớp hội tụ về phương hướng này.
Xoẹt xoẹt đùng đùng!
Trong vết nứt vỏ trứng cũng lấp lánh tia chớp màu đen, thoạt trông quả trứng rốt cuộc chịu nở, nhưng Lý Thiên Mệnh không kích động chút nào.
Khi tình hình sục sôi, vô số tia chớp đen tụ tập lại thì bỗng nhiên mọi người chững lại.
Tia chớp đen trên vỏ trứng biến mất, sấm sét trên trời tán đi.