Tinh Khuyết tức giận quát:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi sẽ thảm còn hơn hắn! Chưa bao giờ có ai tổn thương hắn đến nông nỗi này, hôm nay ngươi sẽ phải khóc lóc thê lương!
Lý Thiên Mệnh bay lơ lửng, Thiên Chi Dực vỗ đập:
- Đừng to giọng, có la lớn cũng không thể che giấu trong lòng ngươi sinh ra nỗi sợ với ta.
Có trường thời gian phủ lên là hắn đã ở thế bất bại.
Tinh Khuyết không mạnh hơn Vệ Quốc Hào, Thần Hạo bao nhiêu.
Lý Thiên Mệnh thì ngày càng mạnh hơn!
Oong!
Ngay khi Lý Thiên Mệnh nói chuyện, một sừng trên đầu Kim Tinh Cự Giác Hổ đứng dưới đất bỗng bắn ra vệt sáng vàng như thanh kiếm bén bắn tới trước mắt hắn.
Đây là thần thông Linh Nguyên Sí Nhật Thần Quang.
Cùng lúc đó, Tinh Khuyết nhảy lên cao, Xích Dương Chiến Thần Kích nhắm vào Lý Thiên Mệnh như vì sao, gã sắp chém rơi ngôi sao!
Thế bùng nổ cực kỳ hung mãnh.
Nhưng Lý Thiên Mệnh đã chuẩn bị sẵn sàng, dù Sí Nhật Thần Quang cực nhanh nhưng khi hắn ở trên trời thì đối phương rất khó đánh trúng.
Luyện Ngục Thuẫn Giáp lại được thêm vào tràn đầy, dù hắn bị đánh trúng cũng sẽ không rơi xuống.
Oong!
Trường thời gian thêm vào khiến tốc độ của Hỏa Hồn Thiểm Ảnh nhanh hơn.
Lý Thiên Mệnh nghiêng người, Sí Nhật Thần Quang lướt qua sát bên người nhưng hắn vẫn tay chân lành lặn.
Xích Dương Chiến Thần Kích đâm xuống, gã quát:
- Chết đi!
Vèo!
Lý Thiên Mệnh bỗng xòe tay trái ra, lại thi triển Mê Linh Chi Đồng.
Con mắt thứ ba trên cánh tay trái có tác dụng rất nghịch thiên trong chiến đấu, đương nhiên, đây là thuật dụ dỗ, khi thi triển thấy hơi xấu hổ.
Nhưng miễn là có hiệu quả, ai thèm quan tâm nhiều như vậy!
Trong khoảnh khắc vận dụng Mê Linh Chi Đồng, Tinh Khuyết sững sờ, Lý Thiên Mệnh bắt lấy cơ hội đó thi triển Tang Hồn Thất Sát.
Đệ Nhất Sát, Ác Quỷ Kêu Khóc!
Đệ Nhị Sát, Oan Hồn Quán Thân!
Xiềng Xích Viêm Long rung rung phát ra âm thanh quỷ dị hòa cùng hiệu quả của Mê Linh Chi Đồng tạo thành hai tầng kích thích thị giác và thính giác.
Đệ Tam Sát!
Đệ Tứ Sát!
Đệ Ngũ Sát!
Tinh Khuyết có thể đỡ một roi nhưng không ngăn nổi chiến quyết cấp Nguyên siêu phàm Tang Hồn Thất Sát này liên tục oanh tạc. Trên người gã mặc bộ giáp đẳng cấp thú binh ngũ giai, nhưng cũng có vị trí thân thể không được giáp bảo vệ, nếu bịt kín mít sẽ ảnh hưởng độ linh hoạt khi chiến đấu.
Lúc này Viêm Long Nha linh hoạt như nanh rắn độc dễ dàng tìm được những nơi bộ giáp không che chở được.
Khi thi triển Tang Hồn Thất Sát đến Đệ Ngũ Sát, Viêm Long Nha đột phá Trảm Tinh Quyết của Xích Dương Chiến Thần Kích, sợi xích từ trên lao xuống đâm vào khoảng trống phần eo Tinh Khuyết.
Tinh Khuyết rú lên:
- A!
Lý Thiên Mệnh từ trên trời giáng xuống, giơ chân đá quét vào đầu gã.
Bốp!
Thân thể cồng kềnh của Tinh Khuyết bay ra ngoài, đập mạnh xuống gần chỗ Thần Hạo.
Thần Hạo mới rút Thất Tinh Huyền Kiếm ra khỏi đùi, gã sợ đến nỗi vứt kiếm xuống đất, không dám nhặt lên.
Tinh Khuyết muốn bò dậy nhưng lại bị Lý Thiên Mệnh đạp một cái đập đầu vào tảng đá, mắt nổ đom đóm.
Tinh Khuyết khó khăn mở mắt ra, giật mình thấy Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê cùng nhau đánh Kim Tinh Cự Giác Hổ tơi tả, chảy máu ròng ròng.
Trên người thú bản mệnh của gã bị đâm thủng mấy lỗ máu, hoàn toàn thua thảm.
Cuối cùng Lý Thiên Mệnh chịu dừng tay, bốn phía yên tĩnh như chết.
Trừ tiếng rên của hai con thú của hai người, tiếng sấm chớp giật ra không còn âm thanh nào khác.
Tinh Khuyết, Thần Hạo cùng hút không khí lạnh, ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn Lý Thiên Mệnh.
Vèo vèo!
Xiềng Xích Viêm Long bay tới cột hai người vào nhau với tư thế lưng tựa lưng, Viêm Long Hỏa rực cháy trên Xiềng Xích Viêm Long đốt hai người nhe răng trợn mắt.
Hai thái tử gia Tinh Thần thương hội luôn kiêu ngạo giờ đây mặt mày xanh mét, nhìn như kiên cường nhưng chân run lẩy bẩy, trong lòng dậy sóng dữ.
Đặc biệt khi nhìn thú bản mệnh của mình đẫm máu run rẩy nằm rạp, sư tử đực tỏa sáng, con cọp uy mãnh mà thua thảm thương thế này sao?
Khi Lý Thiên Mệnh đứng trước mặt hai người, tay siết Viêm Long Nha, hai người mặt xám xịt, nổi da gà.
Lý Thiên Mệnh túm tóc Thần Hạo kéo gã ngẩng đầu lên, không cho cúi đầu, bắt buộc gã nhìn thẳng vào mình:
- Như thế nào? Thấy sướng không?
Lý Thiên Mệnh mỉm cười hỏi lại:
- Đang hỏi ngươi đấy, Thần Hạo, thấy sướng không?
Nói thật là từ khi kết thúc cuộc chiến thứ hạng, bọn họ châm biếm móc mỉa trước mặt Vệ Tịnh, Lý Thiên Mệnh đợi giây phút này lâu lắm rồi.
Lý Thiên Mệnh vỗ mặt Thần Hạo, cười hỏi:
- Trước kia ngươi vênh váo lắm mà, ra vẻ cao quý lắm, hĩnh mũi nhìn người, sao giờ hèn quá vậy?
Thần Hạo đã rụng một nửa hàm răng, nói chuyện hở gió:
- Ngươi đừng quá đáng, đừng hòng nhục nhã chúng ta! Ngươi đánh bại chúng ta coi như ngươi mạnh, nhưng chờ xem, sẽ có lúc ngươi thảm hơn nữa!
- Ta quá đáng? Ta nhục nhã các ngươi? Ăn cắp còn la làng hả mậy!
Lý Thiên Mệnh tát cho một cái kêu rõ to.
- Thần Hạo, lúc ngươi và nương của ngươi nói những lời tổn thương người thì có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?
Mặt Thần Hạo đau rát, không nói nên lời. Gã muốn báo thù, nhưng ám ảnh thất bại trong lòng không đủ vun đắp lòng báo thù cho gã.
Lý Thiên Mệnh lại tát vào mặt gã:
- Sau khi trở về nhớ tả kỹ cho nương của ngươi cảnh ta đánh bại, nhục nhã ngươi như thế nào.
Má trái của gã đã bị Xiềng Xích Viêm Long tát sưng, giờ Lý Thiên Mệnh tát vào má phải, hai cái tát làm gò má bắt đầu sưng lên. Mặt gã sưng đều, không còn nét điển trai tiêu sái nữa, chỉ có xấu xí và sỉ nhục.
Lý Thiên Mệnh vừa nói vừa vả miệng:
- Ta biết ngươi có lòng muốn giết ta, nếu hôm nay là các ngươi thắng thì có lẽ ta không sống nổi. Nhưng ta khác với ngươi, phẩm hạnh của ta tốt hơn ngươi, cho nên ta không giết các ngươi. Dù sao ta không có thù hận sâu gì với các ngươi, Thần Thánh thậm chí có ân đức với ta.
Hắn nói xong ba câu đã tát ba lần, lần tát cuối cùng khiến Thần Hạo hoàn toàn cúi đầu.
Người Thần Hạo run rẩy, rơi lệ như mưa, gã vẫn không phục, nhưng không thể nhúc nhích.
Tinh Khuyết rít gào:
- Lý Thiên Mệnh, có ngon thì nhằm vào ta này!
- Gấp cái gì, hiện tại sẽ đến lượt ngươi!
Lý Thiên Mệnh bước tới trước mặt Tinh Khuyết, tát mạnh còn hơn lúc đánh Thần Hạo:
- Tinh Khuyết, tiệm quan tài của nhà ngươi còn miễn phí tặng bộ quan tài cho ta nữa không?
Hắn không thể nào quên sau khi kết thúc cuộc chiến thứ hạng, bọn họ báo cho hắn địa chỉ, kêu hắn đi lĩnh quan tài miễn phí cho mẫu thân.
- Lúc ngươi khi nhục người ta, xem cực khổ của người là giải trí cho bản thân thì có từng nghĩ đến hôm nay?
Bốp!
Lại một cái tát, mặt Tinh Khuyết đã tím bầm.
Tinh Khuyết nghiến chặt răng, ngước đầu trừng Lý Thiên Mệnh:
- Lý Thiên Mệnh!
Viêm Long Nha dí vào cổ họng gã, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn nói cái gì? Ta không quen phụ thân của ngươi, ông ta cũng chẳng cho ta ân huệ gì. Ta không thể giết Thần Hạo nhưng ta có thể làm ngươi hối hận đến thế giới này!
- Ngươi . . .!
- Ta hỏi lại ngươi một câu, có còn muốn miễn phí tặng quan tài cho ta nữa không?
Mắt Tinh Khuyết tóe lửa.
Bốp!
- Tặng không?
- Còn dám tặng không?
- Tặng không hả!?
Lần tát cuối cùng, Tinh Khuyết bị đánh ứa nước mắt.
Khi Viêm Long Nha dán sát cổ họng thì Tinh Khuyết không dám hó hé tiếng nào.
Lý Thiên Mệnh đứng thẳng dậy, bàn chân đạp lên trán gã:
- Cho ngươi bày đặt kiên cường trước mặt ta này!
Tinh Khuyết bị đạp suýt gãy mũi.
- Tinh Khuyết, nhớ kỹ nhục nhã ta dành cho ngươi vào lúc này, sau này thấy ta nhớ khách khí chút.
Lý Thiên Mệnh nói xong thả chân xuống, kêu gọi Tiểu Hoàng Kê.
Hắn cất Xiềng Xích Viêm Long, nghênh ngang rời đi trong ánh nhìn chăm chú của Tinh Khuyết và Thần Hạo.