Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 185 - Chương 185 - Trầm Uyên Đấu Thú, Ngày Thứ Mười Chín

Chương 185 - Trầm Uyên Đấu Thú, ngày thứ mười chín
Chương 185 - Trầm Uyên Đấu Thú, ngày thứ mười chín

Trầm Uyên Đấu Thú, ngày thứ mười chín.

Lý Thiên Mệnh tìm đến vị trí cao nhất.

Từ vị trí này nhìn xuống, bên dưới là mảng lớn khu vực nước. Khói đen lượn lờ trên mặt nước, không biết có bao nhiêu mãnh thú ẩn núp trong khu vực nước mênh mông này.

- Vi trí này chắc đối ứng với hồ Vạn Đảo ở Viêm Hoàng đại lục. Hồ Vạn Đảo là một trong những hồ nước lớn nhất trong đất ngàn hồ, không ngờ điểm trung tâm của kết giới thiên văn nằm ở đây.

Lý Thiên Mệnh từ trên cao đáp xuống, giấu mình vào núi cao ven hồ Vạn Đảo. Khắp nơi đều là chướng khí màu đen, rất khó thấy rõ người.

- Có khi nào từng có người đến và ẩn núp trong chỗ này không?

Chướng khí mù mịt, không dễ tìm ra người.

Lý Thiên Mệnh đi vòng quanh hồ Vạn Đảo, vì hấp dẫn có người xuất hiện, hắn không e dè gây động tĩnh, đi nghênh ngang.

- Thiên Mệnh!

Một canh giờ sau, hắn nghe có tiếng người kêu tên mình đến từ một chỗ khe núi.

Lý Thiên Mệnh chạy nhanh qua, hóa ra là Mặc Lâm, gã ẩn núp ở bên trong.

Đã qua một ngày, trông trạng thái của Mặc Lâm khá tốt.

- Thú bản mệnh sao rồi sư huynh?

- Vết thương đã ổn định.

- Sao Mặc Lâm sư huynh tới đây?

Mặc Lâm trả lời:

- Ta bị kết giới thiên văn cuốn tới đây, nghe Tinh Khuyết và Thần Diệu nói nơi này rất có thể là điểm trung tâm cuối cùng mà kết giới thiên văn thu hẹp lại.

Lý Thiên Mệnh nhìn vào trong:

- Bọn họ cũng ở à?

Trong một hang núi, Tinh Khuyết và Thần Hạo gục mặt xuống, mặt xanh mét không nhìn thẳng vào Lý Thiên Mệnh.

Mặc Lâm lấy làm lạ hỏi:

- Hai vị làm sao vậy?

Mới rồi ba người còn tán gẫu vui vẻ.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Chắc bị táo bón rồi, vì lạ nước lạ cái mà.

Hắn bước tới hỏi:

- Xin hỏi ba vị có gặp Thanh công chúa chưa?

Mặc Lâm trả lời:

- Ta chưa gặp.

Lý Thiên Mệnh nhìn hai người kia, bọn họ cúi đầu không muốn nói chuyện.

Mặc Lâm nhận thấy giữa ba người có mâu thuẫn nên hỏi thay Lý Thiên Mệnh:

- Hai vị có từng gặp không?

Hai người lắc đầu nói:

- Không.

Mặc Lâm lấy làm lạ, theo lý thì hai người gai mắt Lý Thiên Mệnh, lẽ ra nên vây công hắn mới đúng. Hai người mang vết thương, thấy Lý Thiên Mệnh liền gục mặt xuống, có khi nào . . .?

Mặc Lâm thầm nghĩ Lý Thiên Mệnh đã mạnh đến vậy sao? Nhưng không nhìn ra.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Mặc Lâm sư huynh, tiếp theo có kế hoạch không?

- Không có, Nguyệt Linh Cơ quá mạnh, nàng đã giết năm người, không ai đối phó được, thậm chí sẽ có nhiều người hơn chết trong tay nàng ta. Chúng ta đều mang vết thương, nên định ẩn giấu trong chỗ này cho đến khi Trầm Uyên Đấu Thú hết thúc. Dù sao Nguyệt Linh Cơ cũng nói Trầm Uyên Đấu Thú là cần giết hết mọi người, chúng ta muốn sống tiếp thì không thể đi ra ngoài.

Tinh Khuyết đứng lên, nói:

- Trừ phi đến phút cuối cùng buộc phải đấu một trận sống chết. Phó phủ chủ từng dặn rằng xem nhạt hạng nhất, trân trọng mạng sống.

Tuy hai người càng oán hận Lý Thiên Mệnh nhiều hơn, nhưng vào lúc này, làm đệ tử của Thiên Phủ Chu Tước quốc, bọn họ sẽ không tàn sát lẫn nhau.

Mặc Lâm hỏi:

- Thiên Mệnh, còn ngươi thì sao?

Lý Thiên Mệnh đáp:

- Ta muốn tranh đệ nhất.

Thần Hạo cười khẩy nói:

- Vậy thì chờ chết đi.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Muốn ăn đòn nữa phải không?

Thần Hạo hừ lạnh một tiếng, nhưng không dám cãi lại:

- Hừ!

Lý Thiên Mệnh đánh người sẽ không nể mặt, bọn họ không dám để hắn đánh mình thêm lần nữa ngay trước mặt Mặc Lâm.

Mặc Lâm rung động hỏi:

- Ngươi đã đánh bại hai người liên hợp với nhau?

Lý Thiên Mệnh cười cười.

Mặc Lâm dặn dò:

- Lợi hại. Nhưng Nguyệt Linh Cơ không phù hợp lẽ thường, ngươi muốn cạnh tranh thì nhớ hết sức cẩn thận.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Trừ nàng ta ra còn ai khác lợi hại hơn không?

Mặc Lâm thương tiếc nói:

- Không biết, ta không gặp người của hai quốc gia khác, cảm giác rất ít người, có lẽ nhiều người đã bị giết rồi.

Trầm Uyên Đấu Thú lần này quá tàn khốc, bọn họ vốn là rường cột của đất nước trong tương lai, nhưng giờ đây rất nhiều người lặng lẽ chết tại đây, không còn xác chết.

Mặc Lâm càng nói như vậy càng làm Khương Phi Linh căng thẳng hơn.

Đến nay vẫn không thấy tin tức gì về Khương Thanh Loan, phải chăng nàng cũng giống như Cơ Trường Viêm, lặng lẽ bị giết chết, xác cũng bị đốt rồi?

Trong hang núi chìm trong thinh lặng.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Các người hãy ở trong này, đừng đi lung tung, ta ra ngoài tìm Thanh công chúa.

Mặc Lâm kêu lên:

- Sư đệ!

- Sư huynh có gì dặn dò?

Mắt Mặc Lâm nóng cháy nói:

- Nếu có bản lĩnh thì hãy tranh một hơi cho Chu Tước quốc chúng ta!

Bị Nguyệt Linh Cơ hạ gục làm Mặc Lâm hơi nản lòng.

- Không thành vấn đề!

Hắn không chỉ vì bản thân, còn vì mẫu thân Vệ Tịnh.

Đây là cơ hội duy nhất Vệ Thiên Thương ban cho hắn, nếu hắn không lấy được hạng nhất thì Vệ Tịnh sẽ mất hết hy vọng.

Lý Thiên Mệnh còn hứa rằng nếu lần này thất bại thì cả đời hắn không được cầu xin Vệ Thiên Thương nữa.

Hắn không có đường lui.

Chỉ cần Lý Thiên Mệnh lấy được hạng nhất là sẽ xé nát giấc mơ đẹp làm chim liền cành cùng bay của Mộc Tình Tình và Lâm Tiêu Đình.

Hắn có thể đi thế giới Thánh Thiên Phủ càng rộng lớn hơn.

Thánh Thiên Phủ như con thú lớn nằm sấp trên Viêm Hoàng đại lục, Lý Thiên Mệnh ngày càng khao khát nó.

Một công ba việc.

Lý Thiên Mệnh đi ra hang núi.

- Có lẽ Thanh Nhi giống như bọn họ, vì quá nguy hiểm nên trốn trong hang núi nào đó quanh hồ Vạn Đảo này. Có lẽ những người khác cũng ở gần đây.

Lý Thiên Mệnh nhìn bên ngoài, dường như tốc độ thu hẹp của kết giới thiên văn đang tăng lên, có lẽ trong vòng hai, ba ngày sẽ thu hẹp thành một điểm. Suy ra thời gian Trầm Uyên Đấu Thú thật sự bắt đầu trong hai ngày.

Chiến trường Trầm Uyên không có ban đêm, nơi này là đêm tối vĩnh hằng.

Mặt trời ma mãi mãi âm u treo trên trời, không lên xuống.

Khi Lý Thiên Mệnh ra khỏi hang núi thì thấy một nữ nhân đứng trên hòn đảo chính giữa hồ Vạn Đảo, một con Phong Tuyết Ly Long quay quanh bên người nàng.

Nguyệt Linh Cơ đã đến.

Nàng cao điệu xuất hiện ở giữa hồ Vạn Đảo là muốn làm cái gì?

Có thể tham dự Trầm Uyên Đấu Thú đều có thân phận, kiến thức cao, không thể nào không biết đến Phong Tuyết Ly Long miễn cưỡng xếp vào rồng thần.

Nên khi Nguyệt Linh Cơ đứng trên hòn đảo chính giữa hồ Vạn Đảo thì không có ai lại gần.

Không hiểu sao cùng với kết giới thiên văn thu hẹp, sương mù màu đen trên hồ Vạn Đảo đang tan biến.

Đứng ở vị trí của Lý Thiên Mệnh, dù không sử dụng con mắt thứ ba vẫn thấy rõ khu vực rộng lớn, vậy là Nguyệt Linh Cơ đứng giữa hồ Vạn Đảo càng dễ thấy hơn.

Phong Tuyết Ly Long bay lên cao, xoay nhanh trên đỉnh đầu Nguyệt Linh Cơ, nó phát ra từng tiếng rồng ngâm.

Đây là một loại khiêu khích, khi Ngự Thú Sư kiêu căng, bễ nghễ, không để ai vào mắt thì thú bản mệnh của nàng cũng vậy.

- Có ai còn sống không? Có thì cút ra đây chịu chết! Sắp thu hẹp xong rồi, ta biết các ngươi đều tụ tập xung quanh. Đã có sáu người chết trong tay ta, các ngươi tự tàn sát nhau nữa nên sẽ không còn vài người sống sót. Quả nhiên không có ai gan dạ, đáng tiếc, buồn cười!

Trong hồ Vạn Đảo to lớn không có người nào đáp lại, ít ra thì nhóm Mặc Lâm không muốn vời họa sát thân nữa.

Ngay từ dầu bọn họ đã không ôm trông chờ quá lớn với Trầm Uyên Đấu Thú, vì Mộ Dương cũng bảo rằng tình huống quỷ dị, trân trọng mạng sống.

Phải chăng điểm quỷ dị này liên quan đến Nguyệt Linh Cơ?

Dù sao cho tới nay không ai xác định được quy tắc thật sự của Trầm Uyên Đấu Thú.

Quy tắc đó thật sự là giết sạch mọi người sao?

Nguyệt Linh Cơ biết xung quanh có người ẩn núp, nàng cười nhạt vì điều này.

Thú bản mệnh của nàng, Phong Tuyết Ly Long ngửa đầu hú dài, dường như mãnh thú ẩn núp trong hồ Vạn Đảo cũng không ló đầu ra.

Rất cao điệu.

Bình Luận (0)
Comment