Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 184 - Chương 184 - Liên Tục Giết Năm Người (Tt)

Chương 184 - Liên tục giết năm người (tt)
Chương 184 - Liên tục giết năm người (tt)

Lý Thiên Mệnh híp mắt hỏi:

- Không ai nói về quy tắc thì cần gì phải giết người?

Nguyệt Linh Cơ lắc đầu cười, vẻ mặt khinh thường nói:

- Ngây thơ, cái gọi là đấu thú tức là phải phân ra thắng thua, dù sao không ai thấy. Ta giết cả người của Chúc Long quốc chứ nói gì các ngươi.

Khi nói chuyện, Nguyệt Linh Cơ chỉ Phong Lai Kiếm trong tay trái về phía Lý Thiên Mệnh.

Nụ cười của Nguyệt Linh Cơ tràn đầy tự tin:

- Ta có thể sử dụng thú binh lục giai, thấy tức không?

Nàng tự tin như thể nguyên Trầm Uyên Đấu Thú đều nằm trong vòng khống chế của mình.

- Mặc Lâm sư huynh đi trước đi.

Đối phương đã hung tàn, kiêu ngạo như vậy thì Lý Thiên Mệnh không muốn nàng ngộ thương Mặc Lâm.

- Không được!

- Sư huynh đi rồi ta mới đi được!

Lý Thiên Mệnh định chờ Mặc Lâm đi rồi sẽ đại chiến một trận với người này, ai kêu nàng kiêu ngạo, máu lạnh!

Mặc Lâm đứng lên, gã mới bôi thuốc cho mình xong, sau đó mắt sáng rực nhìn Lý Thiên Mệnh:

- Ta không đi!

Mặc Lâm sư huynh tuyệt đối không phải loại người bỏ chạy trước, gã thà chết chứ không muốn để Lý Thiên Mệnh một mình tại đây, vì gã không rõ thực lực của hắn như thế nào.

Nhưng nếu đánh nhau, e rằng Lý Thiên Mệnh không rảnh quan tâm Mặc Lâm đã bị thương nặng, gã ở bên cạnh sẽ rất nguy hiểm.

Khương Phi Linh nói:

- Ca ca, mang Mặc Lâm sư huynh đi trước đi.

Bọn họ không thể để xảy ra sơ xuất gì, vì lỡ xảy ra chuyện, họ sẽ không sao nhưng Mặc Lâm sẽ chết.

Lý Thiên Mệnh gật đầu nói:

- Được rồi.

Nguyệt Linh Cơ nghe bọn họ đối thoại, nàng rất muốn cười:

- Muốn đi?

Nguyệt Linh Cơ đột nhiên tấn công, không nhằm vào Lý Thiên Mệnh mà là công kích Mặc Lâm.

Nàng lấy mục đích là giết người nên đương nhiên phải giết Mặc Lâm đã bị thương nặng, còn Phong Tuyết Ly Long thì đã xông về phía Lý Thiên Mệnh, ngăn cản hắn.

Lý Thiên Mệnh biết rõ ý đồ của Nguyệt Linh Cơ là gì.

Mặc Lâm không chịu đi thì Lý Thiên Mệnh cũng không có cách nào, đành mang gã đi theo.

Hắn vỗ nhanh Thiên Chi Dực, bỗng bay lên trời.

- Trường thời gian!

- Vâng!

Khương Phi Linh nhanh chóng mở ra trường thời gian, lấy Lý Thiên Mệnh làm trung tâm bao phủ Nguyệt Linh Cơ và Mặc Lâm vào trong, vậy là Nguyệt Linh Cơ cũng bị thời gian hạn chế.

Oong!

Lý Thiên Mệnh ở ngay trước mắt Mặc Lâm, hắn vỗ cánh ôm lấy gã bay vọt lên trời.

Nói thật thì Lý Thiên Mệnh có Thiên Chi Dực, trong phạm vi Trầm Uyên Đấu Thú này miễn là hắn muốn đi thì không ai đuổi theo được.

Nguyệt Linh Cơ sắc mặt âm trầm nói:

- Đừng hòng đi!

Lý Thiên Mệnh có trường thời gian thêm vào, tốc độ chạy trốn nhanh vượt sức tưởng tượng của Nguyệt Linh Cơ.

- Đuổi theo!

Nguyệt Linh Cơ không thể bay, đành cưỡi trên Phong Tuyết Ly Long.

Tuy Phong Tuyết Ly Long không có cánh nhưng có thể kéo theo lực lượng bão tố bay nhanh lên trời, đuổi theo Lý Thiên Mệnh.

Tiếc rằng khi nàng chui vào trường thời gian là bị kéo rộng khoảng cách ngay.

Có Mặc Lâm làm cục nợ vướng víu, Lý Thiên Mệnh muốn đánh gục Nguyệt Linh Cơ cũng không có cơ hội.

Lý Thiên Mệnh thông cảm cho Mặc Lâm, nếu đổi lại là hắn cũng không chịu chạy trốn.

Xung quanh có kết giới thiên văn, Lý Thiên Mệnh đành mang Mặc Lâm rời đi, dù sao thú bản mệnh của gã bị thương rất nặng.

- Mặc Lâm sư huynh, ta không biết đụng vào kết giới thiên văn thì chúng ta có bị đưa đến nơi khác không. Nếu đến đường cùng thì sư huynh hãy lẩn trốn, ưu tiên trị thương, đừng quan tâm Thánh Thiên Phủ nữa.

- Tốt, đa tạ ơn cứu mạng của sư đệ.

Mặc Lâm ngoái nhìn, Nguyệt Linh Cơ đã không đuổi theo kịp, gã yên lòng.

Đối với Mặc Lâm thì hai người có thể tìm được đường sống đã là kết quả tốt nhất rồi.

Nếu không có kết giới thiên văn thì Nguyệt Linh Cơ rượt theo sau truy sát mãi không bỏ.

Nên Lý Thiên Mệnh quyết định rời đi nhờ vào kết giới thiên văn, vì hắn ôm Mặc Lâm bay bị chậm rất nhiều.

Kết giới thiên văn ở ngay trước mắt.

Tiểu Hoàng Kê đã vào không gian bản mệnh, tránh cho bị bão tố thổi bay ra khỏi Lý Thiên Mệnh.

Hắn ôm chặt Mặc Lâm, lao vào kết giới.

Oong!

Lực lượng gió lốc thật đáng sợ, dù Lý Thiên Mệnh cẩn thận quấn Mặc Lâm vào Xiềng Xích Viêm Long thì gã vẫn bị bão tố kéo bay ra ngoài.

Vèo!

Trời đất quay cuồng, Lý Thiên Mệnh từ trên cao rớt xuống đất.

Bốn phía tĩnh lặng không có ai hoặc mãnh thú nào.

Kết giới thiên văn thành công dịch chuyển vị trí tình cờ.

- Không biết Mặc Lâm sư huynh bị di chuyển đến chỗ nào rồi, hy vọng sẽ không bị gì, sau khi ra ngoài phải tìm thú y sư chữa cho thú bản mệnh của huynh ấy.

Lý Thiên Mệnh chỉ có thể hy vọng rằng Mặc Lâm sẽ sống sót.

Lý Thiên Mệnh nheo mắt:

- Nguyệt Linh Cơ, Linh Nguyên cảnh đệ cửu trọng, có thú bản mệnh thất giai thượng phẩm, còn sử dụng thú binh lục giai, đã giết năm người?

Có lẽ người này sẽ là đối thủ lớn nhất của hắn.

- Nếu không có Mặc Lâm sư huynh ở bên cạnh thì đã cho ngươi nếm mùi!

Bộ dạng nắm mọi thứ trong tay của đối phương thật khiến người ta ghét.

Lý Thiên Mệnh ra kết luận:

- Cùng là nữ hài tử nhưng Linh Nhi đáng yêu hơn.

Những người khác thì không biết giấu trái tim màu gì dưới sắc đẹp.

- Chỉ sợ trong số người bị nàng ta giết có Thanh Nhi.

Trầm Uyên Đấu Thú khiến Khương Phi Linh nặng trĩu ưu tư.

Lý Thiên Mệnh chỉ biết an ủi:

- Nàng ta sẽ không sao đâu.

Hắn muốn bảo vệ Khương Thanh Loan, nhưng quan trọng là không tìm thấy người.

Trong núi sông hoang vắng này, hắn đã gặp Tinh Khuyết, Thần Hạo, Mặc Lâm, nhưng người mà hắn mong mỏi gặp nhất là Mộc Tình Tình, Khương Thanh Loan thì không thấy đâu.

- Bây giờ đã là ngày thứ mười tám, xem ra kết giới thiên văn đã thu hẹp gần xong.

Lý Thiên Mệnh bay lên trời, từ trên cao nhìn kích cỡ kết giới thiên văn.

- Phải rồi, kết giới thiên văn là nửa hình tròn, vị trí cao nhất của nó sẽ đối ứng điểm trung tâm, cũng là nơi trung tâm sau khi kết giới thu hẹp nhỏ nhất!

Lý Thiên Mệnh vỗ đầu, hắn nên sớm nghĩ đến điều này, tìm mãi không thấy ai thì đi tới vị trí đó chờ đợi, chỗ đó sẽ có nhiều người nhất.

Lý Thiên Mệnh chỉ cần từ trên cao gần với tầng mây, bay dọc theo kết giới thiên văn lên đến nơi cao nhất kết giới, nhìn xuống dưới sẽ thấy điểm trung tâm.

Ban đầu kết giới thiên văn rất cao, đa phần nằm trên mây đen. Kết giới thu hẹp, độ cao cũng giảm thấp xuống, bây giờ chắc đã ở dưới tầng mây sấm sét.

Lý Thiên Mệnh bay dưới tia chớp màu đen gần như rậm rạp, tùy thời sẽ bị sấm sét trên trời đánh trúng.

Nếu gặp sấm sét thiên văn cấp bậc cao thì e rằng hắn sẽ bị đánh chết.

Nhưng vì nhanh chóng tìm được Khương Thanh Loan, hắn phải mạo hiểm.

Lý Thiên Mệnh còn khỏe mạnh, nhưng trong không gian bản mệnh, vì gần sát sấm sét trên trời nên lão nhị lại xao động.

Nó đụng vỏ trứng, nhảy loi choi trong không gian bản mệnh, vết nứt trên vỏ ngoài tiếp tục mở rộng, lại có thêm ba vết rạn.

Trong vết rạn, sấm sét hung dũng.

Tầng mây lôi điện gần bầu trời khiến nó siêu hưng phấn.

Tiểu Hoàng Kê giơ cánh che đầu, nhìn đệ đệ nhảy lưng tưng, gà con không kích động chút nào, vì nó và Lý Thiên Mệnh đang đếm thầm.

- Một, ha, ba . . .

- Mười lăm, mười sáu, mười bảy, ngã!

Khi đếm đến số mười bảy thì trứng bỗng nhiên dừng lại, động tĩnh ngừng bặt, nghe kỹ thì biết nó đã ngủ say như chết.

Nó đã có động tĩnh mười mấy lần, mỗi lần không lâu hơn mười bảy cú nhảy, sau đó lăn ra ngủ, khiến người giận sôi.

Tiểu Hoàng Kê khinh thường nói:

- Lười biếng như vậy nếu nở trứng cũng không ích gì, sẽ là một tên há mồm chờ ăn.

Bình Luận (0)
Comment