Giọng Khương Phi Linh tràn đầy ngạc nhiên:
- Ca ca, đây là thú bản mệnh thất giai thượng phẩm Phong Tuyết Ly Long, miễn cưỡng xem như rồng thần, được xếp vào thú bản mệnh loài rồng thần hệ bạo phong băng thủy.
Vì xem tư liệu Mộ Dương đưa cho họ thì Trầm Uyên Đấu Thú lần này thú bản mệnh phẩm cấp cao nhất là thất giai trung phẩm, không có Vương Thú thượng phẩm.
Địa Hỏa Cầu Long và Phong Tuyết Ly Long khác nhau ở chỗ một con là loài bò sát, một con là loài rồng thần.
Loài bò sát nên gọi là rắn chứ không phải rồng.
Loài rồng thần độc lập ở bên ngoài phân loại bay, thú chạy. Vì rồng thần không phải chim, cũng chẳng là thú, không là côn trùng, càng không phải cá.
Trên Viêm Hoàng đại lục còn có một số phân loại huyết mạch hàng đầu giống vậy, nhưng trong Chu Tước quốc không có.
Huyết mạch hàng đầu đúng là rất cao quý, nhưng phân loại bình thường cũng có đẳng cấp như vậy. Ví dụ phượng hoàng trong truyền thuyết là loài chim, phượng hoàng bình thường nhất cũng là đứng đầu loài chim, càng đừng nói giống như Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng, không phải nó thuộc cấp bậc gì.
Xem trong giấc mơ của Tiểu Hoàng Kê thì cùng là phượng hoàng nhưng nó sẽ siêu khổng lồ.
- Nói vậy là Phong Tuyết Ly Long này được xếp vào loài rồng thần, nó là một loại rồng thần, nhưng huyết mạch thấp nhất. Nói thẳng ra là được điển tịch xếp vào rồng thần rất có thể chỉ là dát vàng lên mặt, Phong Tuyết Ly Long có tính là rồng thần thật không thì có nhiều tranh luận. Có một cách nói là rồng thần, phượng hoàng, kỳ lân có huyết mạch thấp nhất cũng là bát giai Đế Thú. Thậm chí có người nói ít nhất phải là Thánh Thú mới được xếp vào loài rồng thần.
Chu Tước quốc có nhiều điển tịch về thú bản mệnh, cách nói khác nhau, nhưng đều không quan trọng, chỉ cần biết Phong Tuyết Ly Long có trình độ thất giai thượng phẩm là được.
Từ khi Lý Thiên Mệnh nhìn thấy cuộc chiến cho đến tới trung tâm vòng chiến còn cách một khoảng, khoảng cách này cho hắn thấy rõ Phong Tuyết Ly Long và Ngự Thú Sư của nó.
Ngự Thú Sư kia mặc váy dài màu trắng lam, nhìn từ xa là biết mỹ nhân khuynh thành rồi, tay cầm song kiếm, khi múa kiếm thì tư thái ưu mỹ, thân hình thướt tha.
Lý Thiên Mệnh không hứng thú với nhan sắc của nàng ta, vì người xinh đẹp nhất đã ở trong lòng hắn, càng ngại ngùng hơn là người ta ở trong thân thể hắn.
Nhìn thoáng qua thì mỹ nhân ra tay tàn nhẫn, từng chiêu thấy máu, mục tiêu là giết chết Mặc Lâm.
- Tư liệu của Dương thúc cung cấp không có ghi chép về người này, nàng ta vào kết giới thiên văn bằng cách nào? Thú bản mệnh thất giai thượng phẩm?
Lý Thiên Mệnh nhanh chóng nhớ lại tư liệu:
- Thực lực của nàng ta và thú bản mệnh rõ ràng mạnh hơn sư huynh Mặc Lâm, vậy tức là thực lực của nàng rất có thể là Linh Nguyên cảnh đệ cửu trọng. Nàng ta giấu thực lực kín đến nỗi tình báo của Thiên Phủ Chu Tước quốc cũng không biết?
Đây là khả năng duy nhất, Lý Thiên Mệnh nhìn nàng áp chế Mặc Lâm là biết người này cực kỳ mạnh, chắc chắn đến Linh Nguyên cảnh đệ cửu trọng.
- Ta nhớ đến một người, Chúc Long quốc có một người tham gia chiến đấu hình như là một quận chúa tên là Nguyệt Linh Cơ. Tư liệu ghi lại nàng là Linh Nguyên cảnh đệ bát trọng, thú bản mệnh tên Băng Tuyết Cầu Long, là thú bản mệnh thất giai hạ phẩm, chắc đúng là nàng ta rồi.
Nhưng sự thật thì cảnh giới của Nguyệt Linh Cơ là Linh Nguyên cảnh đệ cửu trọng, thú bản mệnh là thú bản mệnh thất giai thượng phẩm.
Khi Lý Thiên Mệnh lao thẳng vào chiến trường đã thấy một chi tiết, song kiếm trong tay nữ nhân chém đứt bút của Mặc Lâm.
- Đó chắc chắn là thú binh lục giai, nàng ta phạm luật! Thánh Thiên Phủ có lệnh không được sử dụng binh khí từ lục giai trở lên!
Cảnh giới và thú bản mệnh thuộc về nàng ta, mạnh vượt lẽ thường cũng không sao.
Nhưng nàng dựa vào cái gì sử dụng thú binh?
Khi nhận tư liệu thì Nguyệt Linh Cơ bị xếp vào nhóm không bắt mắt nhất trong Chúc Long quốc, Lý Thiên Mệnh không chú ý đến nàng ta.
Khi ấy Mộ Dương còn đặc biệt nhắc rằng bàn về mạnh nhất đấu đơn thì có thất công tử Cô Tô Vũ của Thương Hải quốc, gã có một con thú bản mệnh thất giai trung phẩm duy nhất trong đợt tranh đấu này.
Ai ngờ Nguyệt Linh Cơ ẩn giấu đến mức này?
Không lẽ nàng chưa từng đánh nhau trong Thương Hải quốc?
Có lẽ nàng đột phá cảnh giới khi đang ở chiến trường Trầm Uyên, nhưng đẳng cấp thú bản mệnh thì nói thật là nếu không phải Huỳnh Hỏa, không có ai có thể tiến hóa tại chỗ, hơn nữa mới qua mười mấy ngày thôi.
Ngay lúc này, Nguyệt Linh Cơ chặt đứt thú binh của Mặc Lâm, kiếm đâm hướng cổ họng gã.
Kiếm của nàng là bên trái dấy lên gió lốc, bên phải đất tuyết băng giá.
Cùng lúc đó, Phong Tuyết Ly Long thở một hơi thần thông đóng băng Bạo Phong Thủy Mặc Hồ Điệp rơi xuống đất.
Thú bản mệnh kia bị thương nặng, hấp hối, xem ra sắp chết.
Lý Thiên Mệnh thi triển Thiên Chi Dực bay nhanh hết mức có thể.
- Huỳnh Hỏa!
Trước khi Lý Thiên Mệnh kêu lên thì Tiểu Hoàng Kê đã bay tới chỗ Nguyệt Linh Cơ, phun ra thần thông Luyện Ngục Hỏa.
Một con phượng hoàng lửa xé rách không khí lao đến trước mắt Nguyệt Linh Cơ.
Nguyệt Linh Cơ buộc phải lùi lại tránh thoát trùng kích từ Luyện Ngục Hỏa.
Nguyệt Linh Cơ có trông thấy Lý Thiên Mệnh, nhưng nàng không ngờ hắn biết bay, hơn nữa nhanh đến vậy.
Keng!
Trước khi Phong Tuyết Ly Long cắn chết Bạo Phong Thủy Mặc Hồ Điệp thì Xiềng Xích Viêm Long của Lý Thiên Mệnh đã bay đi.
Một bóng lửa xẹt qua, roi thứ nhất quất trúng người Phong Tuyết Ly Long, roi thứ hai quấn lấy thú bản mệnh bươm bướm kéo nó đến trước mắt Mặc Lâm.
- Điệp Nhi!
Bàn tay Mặc Lâm dính đầy máu tươi, mắt đỏ thẫm, người gã đầy vết thương, thấy thú bản mệnh bị thương nặng sắp chết thì khóe mắt gã gần như rách toạc.
Mặc Lâm là một người rất hiền hòa, nhưng giờ bị ép đến mức độ này, đủ thấy đối đủ tàn nhẫn.
Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê che trước mặt Nguyệt Linh Cơ và Phong Tuyết Ly Long.
Nếu không nhờ hắn, e rằng Mặc Lâm và thú bản mệnh đã chết trận rồi.
Mặc Lâm vùng vẫy cố gắng đứng dậy:
- Thiên Mệnh, đa tạ ngươi, nhưng hãy mau trốn đi. Nàng ta là Linh Nguyên cảnh đệ cửu trọng, còn trái luật sử dụng thú binh lục giai, chúng ta không đánh lại!
Thú bản mệnh của gã bị thương quá nặng, gã vội dùng các loại Linh Túy chữa trị, đưa nó vào trong không gian bản mệnh tĩnh dưỡng.
- Không cần đâu sư huynh.
Lý Thiên Mệnh liếc sau lưng Mặc Lâm, nói:
- Kết giới thiên văn sắp thu hẹp đến chỗ này rồi, nếu ta không đánh lại thì sư huynh hãy nhờ vào kết giới thiên văn chạy trốn.
Thật ra Mặc Lâm vừa đánh vừa lui cũng để đụng vào kết giới thiên văn mà trốn, nhưng đối phương biết ý định của gã, buộc gã không cách nào đến gần kết giới được.
Mặc Lâm sốt ruột kêu lên:
- Thiên Mệnh!
Lý Thiên Mệnh cho gã một ánh mắt an ủi:
- Yên tâm.
Mặc Lâm ngậm miệng lại, khó nói gì thêm.
Giọng Khương Phi Linh phát ra từ người Lý Thiên Mệnh:
- Mặc Lâm sư huynh hãy chữa thương cho thú bản mệnh trước, nó bị thương hơi nặng, ít nhất cầm máu đã. Nó bị băng tuyết đông lạnh quá lâu, tìm xem có Linh Túy đối ứng làm ấm thịt không.
Trong khi họ nói chuyện thì Nguyệt Linh Cơ, Phong Tuyết Ly Long đã thành công á sát bọn họ.
Nguyệt Linh Cơ đeo mạn che mặt, tay cầm hai thanh kiếm nhỏ máu tí tách, mắt nàng lạnh lùng nhìn Lý Thiên Mệnh.
- Giết một tặng một, lại có một kẻ chịu chết, thật may mắn, không cần ta đi khắp nơi tìm người.
Thú bản mệnh của nàng tuy xinh đẹp nhưng cực kỳ hung thần, nhìn Lý Thiên Mệnh như hổ rình mồi.
Nguyệt Linh Cơ khá vừa lòng với sự xuất hiện của Lý Thiên Mệnh:
- Nếu tính luôn các ngươi thì trong tay ta đã có bảy mạng sống. Mới có hai mươi người vào đây, ta đoán mình đã thắng Trầm Uyên Đấu Thú này.
Nói vậy là nàng đã giết năm người?
Trong năm người này có người của Chu Tước quốc không?
Trừ Lý Thiên Mệnh và Mặc Lâm ra còn lại Mộc Tình Tình, Khương Thanh Loan, Thần Hạo, Tinh Khuyết, họ có bị Nguyệt Linh Cơ giết không?
Với thực lực của bốn người kia, hễ đụng phải Nguyệt Linh Cơ thì chắc chắn tiêu đời.
Lý Thiên Mệnh có linh cảm không may.