Nguyệt Linh Cơ ra tay cực kỳ hung ác, chỉ đầy nửa khắc đồng hồ đã chặt đầu hai Ngự Thú Sư, thú bản mệnh cũng bị vuốt rồng của Phong Tuyết Ly Long xé thành hai khúc.
Bùm!
Xác chết thú bản mệnh rơi xuống hồ Vạn Đảo, nhuộm đỏ mảng lớn khu vực nước.
Một ít máu tươi bắn lên mặt Nguyệt Linh Cơ, nhuộm đỏ mạn che mặt của nàng. Nàng tháo mạn che xuống, quả nhiên là mỹ nhân hạng nhất, khuyết điểm duy nhất là đôi mắt hơi hẹp dài tạo ấn tượng cay nghiệt.
Nguyệt Linh Cơ mỉm cười, tay cầm song kiếm, quét mắt bốn phương tám hướng:
- Còn ai không phục, còn kẻ nào chịu chết nữa không? Ta còn thiếu hai đầu người mới chẵn con số. Nếu không có ai thì ta nhận đệ nhất Trầm Uyên Đấu Thú và Thần Nguyên cấp huyền này. Chỉ có người như ta mới xứng đi Thánh Thiên Phủ, đám phế vật các ngươi hãy ở lại chỗ xập xệ này mãi mãi, phí thời gian cả đời đi! Cơ Trường Viêm đâu? Ngươi đã chết chưa? Ta biết ngươi ở gần đây!
Khí tràng bễ nghễ, bá đạo đó cho cảm giác vô song cõi đời.
Lý Thiên Mệnh biết, sau khi Nguyệt Linh Cơ giết hai người Thương Hải quốc thì không còn ai muốn liều mạng nữa.
Cách biệt thực lực quá lớn, Mặc Lâm, Thần Hạo, Tinh Khuyết đều quyết định trốn thật sâu.
Nhưng Lý Thiên Mệnh sẽ không để Trầm Uyên Đấu Thú này kết thúc như vậy.
Không tìm thấy Khương Thanh Loan, Mộc Tình Tình, có lẽ họ ở xung quanh, chỉ cần Lý Thiên Mệnh lộ mặt ra thì hai người cũng sẽ thấy hắn.
Bây giờ kết giới thiên văn càng lúc càng nhỏ, thời gian cạnh tranh Thần Nguyên cấp huyền không lâu.
Nên Lý Thiên Mệnh quyết định chiến đấu, tranh cướp Thần Nguyên cấp huyền Hải Long Thiên Trụ!
Nguyệt Linh Cơ khống chế gió tuyết, nàng ngồi trên Phong Tuyết Ly Long.
Nàng đang chờ thời gian trôi qua, tất cả kết thúc, dù sao sẽ không xuất hiện người gan dạ nào nữa.
Nguyệt Linh Cơ bĩu môi:
- Quá đơn giản, chán chết.
Khi Nguyệt Linh Cơ nói ra câu này thì sau lưng bỗng cảm nhận nóng cháy.
Nàng ngoái đầu lại, thấy một nam nhân toàn thân nóng rực vỗ cánh lướt nhanh trên mặt hồ, chớp mắt xông đến trước mặt nàng.
Nguyệt Linh Cơ cười khẩy nói:
- Là ngươi!
Lần trước nàng không đuổi theo kịp Lý Thiên Mệnh, để hắn cứu một người, đối với nàng thì đây là vũ nhục.
Đây là người duy nhất trong Trầm Uyên Đấu Thú khiến nàng chịu thiệt.
Lại nhìn thấy Lý Thiên Mệnh, hơn nữa hắn to gan muốn cướp giật Thần Nguyên, sát khí trong người Nguyệt Linh Cơ rực cháy.
Mắt Nguyệt Linh Cơ tràn đầy khinh thường nói:
- Chín là con số cao cả, giết ngươi, lấy con số chín cũng hay. Chắc ngươi đến từ Chu Tước quốc, tên là gì?
Lý Thiên Mệnh nói, Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng cuồn cuộn toàn thân:
- Đi không thay tên ngồi không đổi họ, tên của ta đây gọi là Lý Phụ Thân!
Nguyệt Linh Cơ bật cười:
- Lý Phụ Thân? Tên này thật kỳ lạ, nhưng bắt đầu từ hôm nay đó là tên của người chết!
Nàng và Phong Tuyết Ly Long liếc nhau, một người một rồng áp sát.
Tiểu Hoàng Kê tự bay lên, ánh mắt xấu xa nhìn Phong Tuyết Ly Long, cười gian bảo:
- Đẹp quá, ta muốn cưỡi rồng lên trời.
Mắt Lý Thiên Mệnh nóng bỏng nói:
- Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã.
Đây là một đối thủ cường đại, là một cửa ải khó khăn, nhưng cũng khiến Lý Thiên Mệnh dâng trào chiến ý.
Cả đời hắn chỉ có một cơ hội này để cứu mẫu thân.
Nguyệt Linh Cơ là chướng ngại lớn nhất trên đường cứu sống mẫu thân, nên Lý Thiên Mệnh sẽ dốc hết sức trong trận chiến này, vứt bỏ sống chết.
Chứ không thì làm sao khiến mẫu thân vào đường cùng rồi sống lại trong lửa cháy sau khi bị Tiểu Mệnh Kiếp hành hạ hai mươi năm, bị châm biếm mỉa mai hai mươi năm?
Lý Thiên Mệnh hiểu rõ suốt hai mươi năm trời mẫu thân đã chịu đựng điều gì, hắn biết mẫu thân còn không cam lòng nhiều hơn hắn khi phải lìa đời như thế này.
Lý Thiên Mệnh nghĩ rằng mẫu thân ban mạng sống cho hắn, cho hắn tất cả, đời này không biết làm sao báo đáp.
Ai nói tấc lòng hiếu thảo, báo đáp ba tháng xuân rực rỡ.
Lý Thiên Mệnh chỉ muốn dốc cạn nhiệt huyết, đánh bại tất cả chỉ vì cho mẫu thân sống sót!
Đừng nói là Nguyệt Linh Cơ, mặc kệ kẻ nào đứng chắn trước mặt thì Lý Thiên Mệnh sẽ chiến đấu đến cùng.
Chiến ý cháy bỏng, ánh mắt nóng cháy, ý chí cuồng bạo của Lý Thiên Mệnh khiến Nguyệt Linh Cơ hơi kinh.
Ý chí của Lý Thiên Mệnh rất đáng sợ, đôi mắt rực lửa như đốt nội tạng của nàng.
Nguyệt Linh Cơ chợt nghĩ ra, cái tên Lý Phụ Thân chẳng khác nào nói trại là ‘ta là phụ thân của ngươi’.
- To gan, thứ rác rưởi mà dám trêu chọc ta? Ngươi tìm cái chết!
Tự xưng là phụ thân của nàng ngay trước mặt nàng?
Sát khí trong Nguyệt Linh Cơ thoáng chốc dâng cao ba bậc, nàng cầm thú binh lục giai Phong Lai Kiếm, Tuyết Lâm Kiếm chỉ hướng Lý Thiên Mệnh, đạp sóng nước giết tới.
Phong Tuyết Ly Long phun ra hơi thở, luồng hơi thở màu lam thổi qua, lấy nó làm trung tâm, hồ nước trong phạm vi ba ngàn thước chớp mắt đông thành băng giá.
Nguyệt Linh Cơ đạp trên băng giá thoải mái như chiến đấu trên đất bằng.
Đây là thần thông Linh Nguyên Đông Thiên Hàn Khí, hơi lạnh đến đâu là nhiệt độ giảm xuống.
Nguyên hồ Vạn Đảo lạnh lẽo buốt giá, vô số sinh vật nhỏ bị đóng băng khó thể nhúc nhích.
Cánh tay trái hắc ám siết chặt, lực lượng bùng nổ suýt bứt đứt mảnh vải quấn cánh tay, Xiềng Xích Viêm Long thì như rồng thần lửa quấn quanh cánh tay phải của Lý Thiên Mệnh.
- Đời này là người ban cho nhi, nếu không có người thì nhi không biết làm sao vượt qua ba năm. Nương, có lẽ đời này nhi không thể báo đáp được bao nhiêu, không thể trả hết ơn của nương, nhưng lần này nhi nhất định phải tranh thủ cơ hội, đây là cơ hội quan trọng nhất trong đời nhi!
- Cho nên, Nguyệt Linh Cơ, giết!!!
Một chữ giết chất chứa chiến ý ngập trời của hắn.
Giết!
Giết tan tác!
Giết!
Giết cho run rẩy quỳ dưới đất.
Lý Thiên Mệnh đã đột phá, đây là lần đầu tiên hắn thi triển ra lực lượng Linh Nguyên cảnh đệ ngũ trọng.
Cảnh giới của hắn rất thấp, nhưng sức chiến đấu thì đã nghịch thiên.
Đặc biệt cộng thêm Khương Phi Linh Phụ Linh, Luyện Ngục Chi Nguyên vận chuyển điên cuồng, sức mạnh nghịch thiên chảy khắp người.
Khoảnh khắc trước khi va chạm, Khương Phi Linh và Tiểu Hoàng Kê đều trợ giúp Lý Thiên Mệnh.
Luôn luôn Phụ Linh, nếu không nhờ Phụ Linh thì với trình độ hiện tại của Lý Thiên Mệnh cùng lắm đánh bại được Thần Hạo, Tinh Khuyết là hết rồi. Thiên Chi Dực cho Lý Thiên Mệnh chiến đấu trên trời, chiếm cứ ưu thế. Trường thời gian khiến tốc độ của Lý Thiên Mệnh mau hơn, dùng thời gian kéo lại tốc độ di chuyển và công kích của đối thủ, trường thời gian là một lĩnh vực.
Bên Tiểu Hoàng Kê thì có thần thông Luyện Ngục Thuẫn Giáp đến từ Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, gần như trong tích tắc phun lên người Lý Thiên Mệnh, tương đương với Luyện Ngục Hỏa khiến toàn thân hắn rực lửa, như khoác chiến giáp lông chim lửa.
Kết giới thiên văn vẫn đang thu hẹp, thời gian không đợi người.
Rất nhanh, kết giới thiên văn đã thu hẹp đến phạm vi hồ Vạn Đảo, nhóm Mặc Lâm chỉ có thể trốn vào đảo, xem cuộc chiến.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngay lúc này, Lý Thiên Mệnh đã giao phong đợt đầu tiên với Nguyệt Linh Cơ.
Tiếng nổ kia là Lý Thiên Mệnh đấm băng giá ba ngàn thước dưới chân mình, lực lượng rực lửa từ cú đấm chấn động băng giá, khiến hồ Vạn Đảo trời long đất lở.
Muốn đứng trên băng giá chiến đấu?
Lý Thiên Mệnh cho nàng chỉ có thể nổi trên mặt nước!
Mặt nước rất khó mượn sức, sẽ ảnh hưởng sự linh hoạt, tốc độ của nàng.
Lý Thiên Mệnh có Thiên Chi Dực, vừa có thể bay lên trời chiến đấu, nương nhờ lực lượng không khí.
Nguyệt Linh Cơ cười khẩy nói:
- Có chút bản lĩnh.
Nàng cùng Phong Tuyết Ly Long đạp hồ nước và vụn băng, tay múa trường kiếm chém về phía Lý Thiên Mệnh.
Tay trái cầm Phong Lai Kiếm, thi triển chiến quyết cấp Nguyên siêu phàm Phong Cửu Kiếm.
Tay phải cầm Tuyết Lâm Kiếm, thi triển chiến quyết cấp Nguyên siêu phàm Đóng Băng Vạn Dặm kiếm quyết.
Một tay là gió rít gào, kiếm khí hình thành gió bão. Tay kia là băng giá vạn dặm, thiên địa đóng băng, một kiếm xuyên tim, buốt giá thấu xương.
Hai tay cùng sử dụng, xem như một lòng hai dùng, đây đã là thiên phú đỉnh cấp.