Đây là một cảnh long trọng hiếm có trong chiến trường Trầm Uyên.
Không ai biết cảnh tượng này do Lý Thiên Mệnh tạo ra, người bình thường đinh ninh đây là tai họa thiên nhiên.
Tai họa tự nhiên thế này có lẽ sẽ làm mọi người ở đây chết hết.
Ít nhất Nguyệt Linh Cơ đứng ở phía xa có suy nghĩ như vậy. Nàng tránh ở nơi xa nhất, không kiềm được nhếch mép cười nhạt.
E rằng chỉ có một người biết tất cả đều là Lý Thiên Mệnh dẫn động, càng biết rõ hắn sẽ không chết.
Người đó chính là Mộc Tình Tình!
Nàng ở ngay trước mặt Lý Thiên Mệnh, thấy tận mắt Lý Thiên Mệnh ôm một con thú bản mệnh mới, đang điên cuồng hấp thu tia chớp màu đen của chiến trường Trầm Uyên.
Lôi đình tia chớp đen như mực nước nhưng cực kỳ táo bạo thay thế Luyện Ngục Hỏa đã bám trên người Lý Thiên Mệnh, trông hắn bây giờ như con quái vật màu đen.
Đáng sợ, khủng bố, nghịch thiên!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vô số lôi đình nổ vang.
Mộc Tình Tình được một quả cầu lôi điện màu đen bảo vệ nên không chết dưới lôi đình, nàng biết Lý Thiên Mệnh làm vậy là vì không để nàng chết bình yên.
Mộc Tình Tình bây giờ giống như Lý Thiên Mệnh ba năm trước, thú bản mệnh đã chết.
Lam Tinh là Nộ Hải Long Kình, tội nghiệt của nó không quá nặng. Làm thú bản mệnh, có chủ nhân như Mộc Tình Tình thì nó biết làm sao bây giờ? Nên Lý Thiên Mệnh cho nó chết nhanh.
Nhưng hắn không muốn để Mộc Tình Tình chết dễ dàng.
Thú bản mệnh chết trận, Thú Nguyên của nàng dần tan biến, nàng không thể tu luyện lại lần nữa. Trừ phi nàng cũng có Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, nếu không thì chỉ có thể trông chờ vào khế ước Huyết Thần để tìm mãnh thú.
Tiếc rằng Lý Thiên Mệnh sẽ không cho nàng cơ hội đó.
Thú bản mệnh và mãnh thú đã chết hết, Mộc Tình Tình không còn giúp đỡ nữa.
Hơn nữa dùng Tử Huyết Hồn Ấn làm Mộc Tình Tình mất rất nhiều máu, tuy bây giờ Tử Huyết Hồn Ấn đã tan biến nhưng nàng cũng gần như tàn phế, mãnh thú nhất giai có thể dễ dàng giết chết nàng.
Mặt Mộc Tình Tình trắng bệch, người gầy gò, nàng chưa bao giờ xấu xí như lúc này.
Khi Mộc Tình Tình trơ mắt nhìn Lý Thiên Mệnh làm hành động nghịch thiên đó, đả kích lớn nhất dành cho nàng không phải ở thể xác mà là linh hồn.
Nàng thấy rõ Lý Thiên Mệnh hấp thu lực lượng thiên địa, điên cuồng lớn mạnh.
Nàng thấy rõ hắn lại có thú bản mệnh mới, đáng sợ giống hệt Tiểu Hoàng Kê.
Nàng biết rõ trừ chiến hồn Thánh Thú ra hắn lại được đến tạo hóa càng đáng sợ, nhưng trước kia nàng chưa từng nghĩ đến điều này.
Bề ngoài của Tiểu Hoàng Kê rất dễ lừa tình, chỉ một mình Mộc Tình Tình biết, nếu không nhờ gà con siêu nghịch thiên thì Lý Thiên Mệnh ba năm trước làm gì đi tới ngày hôm nay, nghiền ép nàng thê thảm như vậy?
Nàng sợ!
Nàng sợ hãi!
Nàng run rẩy!
Nàng ngã ngồi dưới đất, run bần bật.
Nước mắt không ứa ra được, nàng là Ngự Thú Sư hệ băng thủy nhưng không có nước.
Chưa từng nghĩ sẽ có ngày nàng xấu xí như vậy.
Chưa từng nghĩ sẽ có ngày nàng thê thảm đến thế.
Mộc Tình Tình không còn dám nói mình có thể nghịch thiên sửa mệnh, cũng không dám mỉa mai Lý Thiên Mệnh ngây thơ, ấu trĩ, càng không dám cho rằng mình bày mưu lập kế, nắm giữ mọi thứ.
Vì nàng đã thua, thua thảm, không có sức chống cự.
Dùng hết mọi thứ đổi lấy Tử Huyết Hồn Ấn cũng chỉ là trò cười.
Lý Thiên Mệnh bẻ gãy nghiền nát, không thèm dùng thủ đoạn gì đã đánh Mộc Tình Tình hồn vía lên mây.
Giãy dụa hai mươi năm, leo lên hai mươi năm nhưng khoảnh khắc này như vừa tỉnh mộng, mọi thứ tan biến thành mây khói.
Thiếu niên bị nàng hủy hoại ba năm, giờ đập nát mọi thứ nàng kinh doanh.
Nàng hận!
Nhưng khi nàng nhìn Lý Thiên Mệnh vẫn đáng sợ dưới thần uy thiên địa thì không dám tỏ ra hận thù, nàng chỉ có thể run rẩy, thậm chí ngã trên mặt đất, há mồm nhưng không phát ra tiếng được, bi ai run rẩy.
Mộc Tình Tình muốn đè tay, đè chân của mình để đừng run nhiều như vậy, nhưng nàng không làm được.
Nàng hé môi, gió lạnh thổi vào, nàng bóp cổ họng cố gắng hít thở, nhưng phát hiện thật khó hít vào thở ra.
Tiểu Hoàng Kê xuất hiện trước mặt Mộc Tình Tình, lạnh lùng nhìn nàng:
- Tự tạo nghiệt, không thể sống.
- Ta . . . ta . . .
Mộc Tình Tình vẫn không nói nên lời, trong mắt của nàng chỉ có sợ hãi, nhiều chuyện quá khứ hiện ra.
Nước mắt ứa ra, sự thật chứng minh trên người của nàng vẫn còn nước.
Tiểu Hoàng Kê cười khẩy nói:
- Hối hận có ích gì không? Mọi việc trên đời đều có nhân quả báo ứng, hại người tốt với ngươi thì sẽ có ngày ngươi phải trả giá đắt gấp mười lần trở lên.
- Nhân quả báo ứng, báo ứng . . .
Nàng không tin số phận, nhưng không chạy thoát nhân quả báo ứng.
Bé gà bĩu môi nói:
- Điều đáng tiếc duy nhất là ngươi không nhìn thấy cảnh Lâm Tiêu Đình bị huynh đệ của ta hành đến chết.
- Không, ả có thể nhìn thấy.
Trong rắn điện màu đen chạy khắp trời, một nam nhân bước ra, vô số lôi đình đen quấn quanh người hắn.
Khoảnh khắc hắn mở mắt ra, đôi mắt như biển lôi đình.
Nhìn hắn như thế càng làm Mộc Tình Tình bi ai sợ hãi cúi đầu, sắc mặt càng không chút máu.
Bé gà nhìn thoáng qua liền biết đã tu luyện xong.
Vì lôi đình ở trên trời đã tan biến, tia chớp bốn phía dần biến mất, Lý Thiên Mệnh như biến thành người khác.
Điều này chứng minh Hỗn Độn Lôi Nguyên của hắn và Lôi Ma Hỗn Độn Thái Sơ cùng tu luyện đến Linh Nguyên cảnh đệ ngũ trọng.
Bây giờ Luyện Ngục Chi Nguyên và Hỗn Độn Lôi Nguyên giữ cân bằng trong người Lý Thiên Mệnh.
Ánh mắt gà con ai oán nhìn hắn, vì sau này Lý Thiên Mệnh không còn thuộc về riêng nó nữa. Sao bỗng nhiên có cảm giác hai nữ cùng hầu một chồng?
Tiểu Hoàng Kê xấu hổ muốn ói ra.
Tiểu Hoàng Kê hỏi:
- Nó đâu rồi?
- Ngủ.
- . . .
Quả nhiên, đồ lười vẫn hoàn lười chứ không phải vì không tìm được chỗ sinh ra.
Lý Thiên Mệnh tức giận hỏi:
- Huỳnh Hỏa, ngươi dám lừa ta?
- Lừa gì?
- Ngươi nói nó là mãnh hổ, bá khí vô song!
Tiểu Hoàng Kê cười phá lên:
- Ha ha ha! Đừng mơ, ngươi không có số hưởng thế đâu!
Lý Thiên Mệnh tức ngứa răng.
Mãnh hổ khỉ mốc!
Đó là con mèo đen nhỏ to cỡ bàn tay, chỉ to hơn Tiểu Hoàng Kê một chút!
Mèo đen lông xù, móng vuốt màu hồng non nớt chảy nước. Đôi mắt to màu chàm chớp chớp nhìn Lý Thiên Mệnh, vẻ mặt ngây thơ. Trong đôi mắt có một đốm sao, giống như lúc Tiểu Hoàng Kê mới sinh ra. Cái đuôi nhỏ lông xù đung đưa trái phải khi nó ngủ, lúc mơ ác mộng thì đuôi nhỏ sẽ run nhẹ.
Đây . . . mà là mãnh hổ?
Càng khiến người tuyệt vọng là cái con thú thoạt trông ra vẻ dễ thương để sống này vừa lười, vừa ham ngủ, hơn nữa nói câu nào đều kèm chữ meo.
- Mệt quá à, meo.
- Không muốn tu luyện nữa đâu, meo.
- Ta muốn ngủ ghê, meo.
- Đi ngủ đây, meo.
Lý Thiên Mệnh chỉ biết câm nín nhìn nó.
Nó híp mắt bò vào không gian bản mệnh, nghiêng người, chổng vó, ngủ.
Mặc kệ bên ngoài ồn ào, nó ngủ ngon lành.
Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh chỉ muốn nói rằng: Mãnh hổ cái cóc khô!
Lại rước về một con vật như tổ tông, so sánh thì Tiểu Hoàng Kê hơi tiện chút nhưng ít ra nó cuồng bạo, nhiệt huyết, chiến ý hừng hực. Bé gà cũng rất chăm chỉ, đụng phải tu luyện là hăng hái, đụng phải chiến đấu thì dữ dằn hơn ai hết.
Con vật mới tới này chắc chỉ biết ở phía sau cổ vũ cố lên.
Nhưng Lý Thiên Mệnh không thể nói cái gì.
Vì Khương Phi Linh đã bị bắt cóc.
- Cưng quá! Dễ thương ghê luôn, đáng yêu hơn Huỳnh Hỏa gấp vạn lần! Trời ạ, ca ca tặng cho ta được không? Ta chỉ muốn mèo con này! Ta muốn ôm nó ngủ! Mắt mèo thật đẹp. Ôi, móng vuốt mềm nhũn. Ca ca, nhớ đừng mang theo mèo con đánh nhau nhé, đừng tổn thương nó, có nguy hiểm gì cứ kêu Huỳnh Hỏa lên đi, da mặt của nó dày, chịu đòn giỏi!
Nếu Tiểu Hoàng Kê nghe được câu nói này của Khương Phi Linh chắc sẽ bị chọc tức cưỡi rồng về Tây Thiên.