Khương Phi Linh nhìn Lý Thiên Mệnh với ánh mắt tràn đầy kỳ vọng:
- Ca ca định đặt tên gì cho bé mèo? Hay là cứ kêu Meow Meow được không? Nghe cưng lắm.
Kết quả là Lôi Ma Hỗn Độn Thái Sơ, con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ vô cùng cuồng khốc bá đã có tên mới.
Meow Meow.
Lý Thiên Mệnh thật khó mở miệng kêu, nhưng hết cách, nếu hắn từ chối sẽ bị bảo bối Linh Nhi giận.
Lý Thiên Mệnh cảm thấy mèo mun rất mạnh, ít nhất mới hiệp đầu đã bắt cóc Khương Phi Linh, bóp chặt điểm yếu chết người của Lý Thiên Mệnh.
Tiểu Hoàng Kê mãi mãi không thể đấu thắng mèo mun về điểm này được. Tuy bé gà cũng rất đáng yêu nhưng tính cách, ngôn ngữ thì hoàn toàn khác với vẻ ngoài.
Nhưng tóm lại chú mèo mun sinh ra trợ giúp rất lớn cho Lý Thiên Mệnh.
Ít ra hiện tại hắn đã vượt qua cực hạn.
Khi tu luyện xong, Lý Thiên Mệnh mạnh hơn, thiên tư càng khủng bố hơn xuất hiện ở trước mắt Mộc Tình Tình.
Một thiếu niên song tu lôi hỏa, có ý chí hủy thiên diệt địa.
Hắn có hai con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ làm bạn, có mỹ nhân số một Chu Tước quốc, chiến đấu số một thiên hạ, phụ trợ tu luyện toàn năng Khương Phi Linh theo cùng.
Mộc Tình Tình thì đã chết thú bản mệnh, Lâm Tiêu Đình không ở bên cạnh, hao hết máu trong người, Thú Nguyên dần xói mòn, trắng bệch gầy guộc, vô cùng thê thảm.
Ai còn nhớ được ba năm trước, cái đêm mưa to ấy, nàng dựa vào ngực Lâm Tiêu Đình, cao cao tại thượng, biểu tình lạnh lùng nhìn Lý Thiên Mệnh bị đánh gục, nhìn Kim Vũ chết thảm.
Lý Thiên Mệnh nhớ kỹ.
Nàng cũng nhớ rõ.
Trái ngược to lớn khiến Mộc Tình Tình run rẩy, sợ hãi, lòng nàng đã bị đánh tan tác.
Mũi chân của Lý Thiên Mệnh xuất hiện trước mắt nàng:
- Ngẩng đầu lên.
Ngón tay lạnh lẽo có chút quen thuộc bóp cằm Mộc Tình Tình, bắt nàng ngước mặt lên.
Đập vào mắt là một con mắt nóng cháy như mặt trời, con mắt bên kia thì như biển lôi đình màu đen, sấm chớp đì đùng.
Tựa như thượng thần!
Khóe môi Lý Thiên Mệnh cong lên:
- Tình Tình, có muốn soi gương để thấy ngươi bây giờ xấu xí cỡ nào không?
Ba năm, rốt cuộc chờ ngày này đến, nhìn nàng thê thảm vô cùng quỳ trước mặt mình, dù là thân thể hay linh hồn đều thủng lỗ chỗ như tổ ong.
Hình ảnh mà Lý Thiên Mệnh luôn nằm mơ hiện tại rốt cuộc trở thành hiện thực.
Quá lâu!
Khi ngày này thật sự đến, tâm tình của Lý Thiên Mệnh sung sướng hơn trong tưởng tượng.
Nhưng hắn biết đây chỉ là bước đầu tiên.
Vì từ khi hắn đánh bại Vệ Quốc Hào thì Mộc Tình Tình đã không còn là đối thủ của hắn, nàng có thể chống cự đến mức độ này đã là rất giỏi.
Người mà Lý Thiên Mệnh thật sự muốn hạ gục, đánh tàn phế, giết chết là Lâm Tiêu Đình.
Chỉ có như vậy mới càng sung sướng vì báo thù, mới là an ủi lớn nhất dành cho Kim Vũ.
Hiện giờ Lý Thiên Mệnh có thể một bàn tay đập chết Mộc Tình Tình.
Trước ánh nhìn nóng rực của Lý Thiên Mệnh, cơ mặt Mộc Tình Tình co giật, con ngươi co rút còn cỡ lỗ kim.
Mộc Tình Tình cắn răng hỏi:
- Vừa rồi ngươi nói là không muốn để ta chết, vì ngươi động lòng trắc ẩn sao?
Lý Thiên Mệnh cười khẽ:
- Mới rồi ngươi còn bảo là ta ngây thơ mà sao chính mình cũng khờ vậy?
Lòng trắc ẩn?
Lý Thiên Mệnh vỗ nhẹ khuôn mặt Mộc Tình Tình, lạnh lùng cười:
- Ta chưa nghĩ ra dùng kiểu giết nào với ngươi mới khiến lòng mình thoải mái. Nếu có chút xíu lòng trắc ẩn dành cho ngươi thì lão tử là súc sinh! Nói thật thì ta cảm thấy xẻo từng miếng thịt vẫn là kiểu chết rất nhân từ với ngươi, Tình Tình.
Mộc Tình Tình run giọng hỏi:
- Cần gì như vậy? Từng bên nhau một năm, chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước đối xử với ta như thế nào sao? Ngươi đã nói bao nhiêu lời tâm tình?
- Tiếc rằng ngươi không tin là thật, còn bảo ta ngây thơ, ấu trĩ. Ngươi nói đúng, ta rất ấu trĩ, nên ta sẽ không khoan dung.
Lý Thiên Mệnh vừa nói vừa lấy Viêm Long Nha ra, tháo Viêm Long Nha ra khỏi Xiềng Xích Viêm Long:
- Ta nghĩ kỹ làm cách nào ngươi vạn kiếp bất phục rồi. Tình Tình, ta thề, nếu ta cho ngươi dễ chịu một chút nào, chết thoải mái chút xíu nào thì ta sẽ có lỗi với Kim Vũ!
Phập!
Viêm Long Nha đâm xuyên qua người Mộc Tình Tình.
Mộc Tình Tình đau đớn hét lên, cuộn tròn lại như cún con.
Vì Lý Thiên Mệnh đâm thủng một Linh Nguyên của nàng.
Thoạt trông Mộc Tình Tình thật tội nghiệp, ngón tay cào năm vệt đỏ trên tảng đá.
Tội nghiệp sao?
Lý Thiên Mệnh không nghĩ vậy.
Vì đêm đó, hắn ôm xác chết thủng lỗ chỗ của Kim Vũ, đêm mưa to như trút nước, hắn đi bộ ba mươi dặm đường, cuối cùng gục ngã trong vũng máu, lúc ấy hắn đáng thương hơn nàng rất nhiều.
- Ta nhớ vị trí năm Linh Nguyên của ngươi, Lam Tinh tiến hóa thêm hai Linh Nguyên, ta không biết nó nằm ở đâu nên sẽ chừa lại cho ngươi, Tình Tình.
Lúc trước còn mặn nồng, hắn biết vị trí Linh Nguyên của nàng cũng không có gì lạ.
Khi ấy nàng vừa lên Linh Nguyên cảnh, là lúc hai người hưng phấn nhất.
Sau đó một chiến hồn Thánh Thú khiến nàng hại Lý Thiên Mệnh vạn kiếp bất phục.
Phập!
Phập!
Năm nhát dao liên tục, mỗi nhát đâm thủng Linh Nguyên, mỗi nhát đều làm Linh Nguyên tan biến, khiến Thú Nguyên trở về linh khí thiên địa.
Mộc Tình Tình vốn đã phế, Lý Thiên Mệnh hoàn toàn phá hủy Linh Nguyên làm nàng tàn phế nhanh hơn.
Hắn hủy năm cái, chừa lại hai Linh Nguyên cho nàng. Vậy thì nàng còn chống chọi quay về Lôi Tôn Phủ được, sẽ không chết ngay.
Mộc Tình Tình quỳ dưới đất, run giọng khóc la:
- Cầu xin ngươi hãy giết ta ngay đi, tội nghiệt của ta sâu nặng!
Hoàn mỹ sao?
Còn sĩ diện nữa không?
Tóc nàng bù xù xõa ra đất, máu đã chảy cạn.
Tất cả đều là báo ứng.
Lý Thiên Mệnh lại bắt nàng ngẩng đầu lên:
- Không bao giờ, như vậy rất thoải mái cho ngươi. Hôm nay ta sẽ không giết ngươi, Tình Tình. Biết tại sao không? Vì ta muốn cho ngươi chống chọi sống sót, thể nghiệm ba năm qua ta đã cảm nhận như thế nào. Ngươi không cần kéo dài hơi tàn qua ba năm, ngươi chỉ cần kiên trì đến ngày ta bầm thây Lâm Tiêu Đình ra vạn mảnh là được. Ngươi tốt nhất là nhìn tận mắt, thấy rõ ràng vào.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười hỏi:
- Nếu ngươi có thể kiên trì cho đến ngày đó thì ta sẽ tha thứ cho ngươi, chịu không?
Trông Lý Thiên Mệnh bây giờ tựa như ma quỷ.
Mộc Tình Tình thì là nữ nhân đáng thương.
Nhưng là ai buộc hắn trở thành ma quỷ?
Mộc Tình Tình hé môi, bờ môi khô run run nhưng không thốt thành lời:
- A . . .
Mộc Tình Tình cắn chót lưỡi, nước mắt chảy ròng ròng:
- Xin lỗi . . .
Lý Thiên Mệnh đứng lên:
- Đừng như vậy, nhận thua quá sớm thật không giống ngươi. Rút lại câu nói này đi, chờ ngày ta giết Lâm Tiêu Đình rồi hãy nói câu đó với ta cũng không muộn.
Mộc Tình Tình ngã xuống đất.
Năm Linh Nguyên tan biến, chỉ còn hai Linh Nguyên cố chống chọi, nàng đã bị thương nặng hấp hối, giờ thì hoàn toàn hôn mê.
Với Lý Thiên Mệnh thì bước đầu tiên đã kết thúc.
Hắn không cắt từng miếng thịt của Mộc Tình Tình xuống, vì làm vậy quá thoải mái cho nàng, dù sao thân thể của nàng đã đau đớn rồi, tăng thêm nỗi đau cũng sẽ không khiến nàng cảm thấy khó chịu nhiều.
Dù sao cũng sẽ chết.
Cái gì mới là trừng phạt đáng sợ nhất?
Rất đơn giản, trả lại tất cả cho nàng, rồi để nàng trở lại Lôi Tôn Phủ, cho nàng từ từ chịu đựng, cảm nhận ba năm qua Lý Thiên Mệnh đã sống như thế nào.
Lý Thiên Mệnh sẽ không để Mộc Tình Tình cảm nhận quá lâu, mọi thứ sẽ ngừng lại vào ngày Lâm Tiêu Đình chết.
Hắn sẽ tiễn hai người cùng sống cùng chết.