Vệ Tử Côn xì cười.
Có vẻ gã đã xem nhẹ phụ thân, vốn tưởng phụ thân thật sự cho cơ hội, nhưng có đúng là thế không?
Vệ Tử Vũ lớn tuổi hơn Lý Thiên Mệnh, còn là Linh Nguyên cảnh đệ cửu trọng.
Lý Thiên Mệnh ở trong chiến trường Trầm Uyên, hắn đánh bại được Linh Nguyên cảnh đệ cửu trọng là nhờ có Khương Phi Linh.
Bây giờ hắn làm cách nào đánh bại được Vệ Tử Vũ?
Thử thách riêng này khó còn hơn lên trời.
Cho nên người Vệ phủ đều bật cười.
Một thanh niên bước ra từ trong đám người, sức chiến đấu dồi dào.
Gã là Vệ Tử Vũ.
Vệ gia, diễn võ trường.
Đây là chỗ riêng biệt cho Ngự Thú Sư thanh niên thiếu niên của Vệ gia luận bàn, luyện tập võ nghệ, huấn luyện.
Hôm nay, gần như tất cả người Vệ gia tụ tập tại đây.
Bao gồm hai vị huynh trưởng của Vệ Quốc Hào đang làm thượng sư trong học cung.
Bên trong Vệ gia luôn bình tĩnh như hồ nước, hiếm khi nào có đấu tranh kịch liệt, nóng người như hôm nay.
Trên đài cao, chỉ có Vệ Thiên Thương, Vệ Kình bối phận cao là đang ngồi.
Đám người Vệ Thiên Hùng, Mộ Dương đứng hai bên.
Dòng chính, chi thứ của Vệ gia có hàng trăm người đều là nhân vật tinh anh trong Viêm Hoàng học cung.
Vệ Quốc Hào dẫn đầu đám tiểu bối, bọn họ đều biết trận chiến này quyết định cái gì, cho nên đặc biệt hồi hộp.
- Tử Vũ ca, cho hắn một bài học đi!
- Để hắn biết ngoài trời có trời, ngoài người có người!
- Không có Khương Phi Linh mà dám khiêu chiến Linh Nguyên cảnh đệ cửu trọng?
Các tiểu bối rất tự tin vào tu vi dày dạn kinh nghiệm của Vệ Tử Vũ.
Vệ Tử Vũ là đệ tử của Thiên Phủ, vừa kiêm nhiệm làm thầy trong học cung, phụ trợ thượng sư giảng dạy cho đệ tử.
Thanh niên trầm ổn, khí phái này đúng là khiến người vô cùng yên tâm.
Mộ Dương đứng cạnh Vệ Thiên Thương, nghiêm túc nói:
- Sư tôn, trong thế hệ của hắn thì không ai mạnh bằng hắn. Với sự tiến bộ của hắn, dù không được đi Thánh Thiên Phủ thì theo thời gian hắn sẽ là người thừa kế mới của Thiên Phủ.
Viêm Hoàng cung chủ Vệ Thiên Hùng đứng bên phải trầm giọng hỏi:
- Ngươi đã quyết định thu hắn làm đệ tử?
Không thu Vệ Quốc Hào nhưng nhận Lý Thiên Mệnh.
Tuy không thu Vệ Quốc Hào là quyết định của Vệ Thiên Thương, nhưng Vệ Thiên Hùng làm phụ thân, sao có thể thoải mái chấp nhận điều này?
Mộ Dương nói:
- Ta không có chỗ nào chỉ dẫn cho hắn được, tương lai của hắn không nên ở Chu Tước quốc.
Vệ Tử Côn lạnh nhạt nói:
- Đừng kết luận quá sớm, chờ xem trận chiến này rồi bàn tiếp.
Vệ Tử Côn đã thấy rõ thực lực của Lý Thiên Mệnh khi tham gia cuộc chiến thứ hạng, dù hắn được tạo hóa của Viêm Hoàng Thạch nhưng mới qua mấy tháng?
Hắn có thể khiêu chiến Linh Nguyên cảnh đệ cửu trọng sao?
Tóm lại Vệ Tử Côn không tin.
Vệ Thiên Thương nhìn Lý Thiên Mệnh trên diễn võ trường phía xa, lão nhẹ giọng nói:
- Mộ Dương.
- Mời sư tôn nói.
- Ngươi có biết tại sao ta không thể nào tha thứ Vệ Tịnh không?
- Vì địa vị của Lý Viêm Phong thấp, nhân phẩm bình thường, vì Tịnh Nhi tự ý quyết định . . .
Vệ Thiên Thương nói:
- Là vì ngươi.
- Sao sư tôn nói vậy?
- Không đáng giá thay cho ngươi, bực bội giùm ngươi. Ngày ta thu ngươi làm đệ tử là đã xem ngươi như nữ tế, nhưng Vệ Tịnh . . .
Mộ Dương giật mình, y chợt nhớ ra đúng là sư tôn sớm muốn gả nữ nhi cho y. Khi ấy ở trong mắt bất cứ ai thì hai người là trời đất tạo nên một đôi, không ngờ xảy ra chuyện như vậy.
Mộ Dương nói:
- Sư tôn, đều là chuyện cũ rồi, ta cũng không còn trẻ.
Vệ Thiên Thương siết chặt tay:
- Nhưng ta hận! Rất hận!
Lý Viêm Phong là rác rưởi trong mắt lão, hai mươi năm sau chứng minh gã đúng là cặn bã, gã có gì hay?
Dù là Thần Dĩnh, đối thủ cạnh tranh của Mộ Dương cũng tốt hơn Lý Viêm Phong gấp ngàn lần!
Thần Dĩnh ngày xưa thì giờ đã thành Thần Thánh, khống chế Tinh Thần thương hội, giàu nhất nước.
Lý Viêm Phong thì vẫn chỉ là thành chủ nho nhỏ dựa vào Lôi Tôn Phủ che chở!
Vệ Thiên Thương tiếc thương nói:
- Vốn đang yên lành, chỉ vì đi Đông Thần Vực ở chiến trường Trầm Uyên một chuyến, khi trở về thì nàng như biến thành người khác, đóng cửa không ra ngoài, cuối cùng còn vừa mắt Lý Viêm Phong!
Mộ Dương không nói chuyện, vì lần đi Đông Thần Vực vốn nên là y đi cùng Vệ Tịnh.
Sau khi trở về từ Đông Thần Vực, Mộ Dương nhận thấy Vệ Tịnh đã thay đổi, trở thành hoảng hốt, buồn bực không vui. Ba tháng sau, nàng chọn bên Lý Viêm Phong.
Mộ Dương chỉ về phía Lý Thiên Mệnh:
- Nhưng sư tôn, hài tử này vô tội.
Hai người đối thoại, Vệ Thiên Hùng và Vệ Tử Côn im lặng nghe. Bọn họ cũng rất tức giận sự kiện đó, khó chịu thay cho Mộ Dương.
Vệ Tử Côn nghiến răng nói:
- Vô tội cái gì, ba năm trước hắn đã làm chuyện gì? Xem Lý Viêm Phong dạy dỗ hắn thành thứ gì!
Mộ Dương phản bác:
- Tử Côn, ngươi nói vậy là sai rồi, ba năm trước hài tử này lấy được chiến hồn Thánh Thú. Là Mộc Tình Tình dùng tin tức này làm ván cầu leo lên Lâm Tiêu Đình, giết thú bản mệnh của hắn, cướp đi chiến hồn Thánh Thú, còn vu oan cho hắn. Hắn có thể vượt qua ba năm, trở về Diễm Đô vì mẫu thân là đã rất giỏi rồi.
Vệ Tử Côn hỏi:
- Ngươi nói vậy không lẽ có chứng cứ gì?
Mộ Dương hỏi ngược lại:
- Có cần chứng cứ không?
Vệ Tử Côn mím môi, không nói nữa. Vì gã biết có một số việc tuy dân chúng chẳng hay biết gì nhưng bọn họ nghĩ thoáng qua liền hiểu.
Vệ Thiên Thương phất tay áo:
- Được rồi, đừng nói nữa. Ta cho hắn cơ hội, chờ xem tạo hóa của chính hắn.
Mộ Dương nghe vậy quay sang nói với Lý Thiên Mệnh và Vệ Tử Vũ trên diễn võ trường:
- Có thể đánh!
Giây phút nóng nhất đã đến.
- Tử Vũ ca, đánh bại hắn!
- Đánh rụng răng hắn!
- Đánh hắn te tua! Đánh thành đầu heo!
Lấy hai người Vệ Lăng Huyên, Vệ Thanh Dật dẫn đầu, các tiểu bối của Vệ gia, dù là con nít ba, bốn tuổi cũng gào thét cổ vũ cho Vệ Tử Vũ.
Trên diễn võ trường.
Mặt Vệ Tử Vũ không biểu tình, tay cầm thanh thú binh ngũ giai Phá Ngục Lôi Đao, thiên văn màu xanh chuyển động trên thanh đao sinh ra rắn điện.
Bùm!
Thú bản mệnh của gã bay lên, đó là con Lôi Đình Bằng Điểu, lông chim màu chàm tím, khi giương đôi cánh thì có rắn điện quấn quanh.
Tên của con thú bản mệnh này là Điện Quang Bằng, thú bản mệnh lục giai thượng phẩm, loài chim hệ lôi đình.