Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 205 - Chương 205 - Quyết Định Của Vệ Thiên Thương (Tt)

Chương 205 - Quyết định của Vệ Thiên Thương (tt)
Chương 205 - Quyết định của Vệ Thiên Thương (tt)

Mộ Dương hỏi:

- Ngươi biết điểm then chốt là gì không?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Biết, là nỗi buồn trong lòng thứ hai của người kia, nên ta càng giỏi thì người kia càng không thể bỏ qua.

Mộ Dương nói:

- Đúng rồi, nên tiếp theo nếu có chỗ nào cần ngươi biểu hiện ra thì đừng điệu thấp.

- Rõ rồi!

Tiếp theo sẽ là cửa ải quan trọng nhất trong đời của hắn.

- Dương thúc nói xem Lâm Tiêu Đình sẽ trực tiếp rời đi chứ? Có khi nào ta không có cơ hội báo thù?

Đây là tâm sự thứ hai của Lý Thiên Mệnh.

Mộ Dương nheo mắt nói:

- Ta vốn cho rằng Giám Sát Sử vừa đến đây sẽ mang hắn đi, nhưng khi đến rồi, ta phát hiện Giám Sát Sử không gấp gáp, thậm chí mang Nguyệt Linh gia tộc đi Lôi Tôn Phủ. Cho nên ta đoán bọn họ sẽ không đi quá nhanh, giữa bọn họ có gì đó mờ ám, ngươi còn có cơ hội.

Mọi chuyện hôm nay khiến Mộ Dương có nhiều suy đoán, nhưng khi chưa thật sự chắc chắn thì y không thể nói lung tung.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Vậy thì ta yên lòng rồi.

Mộ Dương nửa cười nửa không nhìn hắn:

- Ta thấy lạ là ngươi nổi lòng trắc ẩn hay sao mà không giết Mộc Tình Tình ngay?

- Dương thúc đã nhìn lầm ta.

- Tại sao nói vậy?

- Dương thúc cứ chờ xem.

- Ta hiểu rồi, ngươi muốn nhân quả báo ứng, cho nàng ta tự mình nhấm nháp trái đắng.

Mộ Dương quả nhiên là người thông minh, gợi ý sơ liền hiểu.

Mộ Dương nhìn thấu, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt mà Lâm Tiêu Đình đã cùng Nguyệt Linh Cơ mắt đi mày lại.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Gần đây mẫu thân của ta ra sao rồi Dương thúc?

Mộ Dương đáp:

- Cũng ổn, nhưng hơi nhớ ngươi. Mỗi khi đến mùa mưa là Tiểu Mệnh Kiếp sẽ phát tác khá nặng, nhưng ta đã dùng Linh Túy kiềm chế nó.

Lý Thiên Mệnh bĩu môi nói:

- Nhớ cái quái gì, mới đi có hai mươi mấy ngày.

Mộ Dương nói:

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

. . .

Đã đến Vệ phủ.

Bên ngoài Vệ phủ tụ tập nhiều đệ tử, Vệ Lăng Huyên và Vệ Thanh Dật đều ở.

Bao gồm Vệ Quốc Hào mới tĩnh dưỡng một tháng cũng bò xuống giường bệnh.

Gã chờ tin Lý Thiên Mệnh chết trận trong chiến trường Trầm Uyên.

Đáng tiếc rằng bọn họ rất nhanh thấy phía sau Vệ Thiên Thương, Vệ Kình, Vệ Thiên Hùng, Vệ Tử Côn là Mộ Dương và Lý Thiên Mệnh còn lành lặn khỏe mạnh.

- Không chết!

- Số lớn ghê!

- Hắn trở về làm gì?

Vệ Lăng Huyên nói:

- Chắc chắn không thành công, ta đã nghe tin rồi, đệ nhất Trầm Uyên Đấu Thú là một nữ nhân của Chúc Long quốc, tên Nguyệt Linh Cơ.

Vệ Thanh Dật nói:

- Ta biết rồi, hắn vội vã trở về là để tiễn đưa mẫu thân của mình!

Vệ Quốc Hào vỗ đầu của gã:

- Thông minh.

Vệ Thiên Thương đã đến gần.

Vệ Thiên Thương thấy đám người này là bực bội, vung tay làm đám thanh niên ngã trái ngã phải:

- Cút hết!

Cả đám nghệch mặt ra, sắc mặt của phụ thân bọn họ cũng khó coi.

Đã xảy ra chuyện gì?

Lý Thiên Mệnh đi qua, hắn hỏi Vệ Quốc Hào:

- Phục hồi thế nào?

Vệ Quốc Hào nghiến răng nói:

- Liên quan gì ngươi?

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Không liên quan, chỉ muốn hỏi xem ngươi có đủ sức chịu đòn không.

Vệ Quốc Hào cắn răng nói:

- Chờ ta đột phá rồi sẽ cho ngươi biết tay!

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Không lễ phép, kêu biểu huynh.

Vệ Lăng Huyên nghiến răng nghiến lợi nói:

- Mợ nó, không kêu!

Lý Thiên Mệnh lười quan tâm bọn họ, hắn đi theo Mộ Dương lại bước chân vào Vệ phủ.

Vệ Thiên Thương đã đến thiên điện, lão xoay người ngồi trên ghế bề trên, những người khác ngồi hai bên. Lý Thiên Mệnh đứng dưới sảnh chờ nghe sai khiến.

Mộ Dương đứng bên trái, không ngồi vào ghế, y lén đá Lý Thiên Mệnh một cái.

Lý Thiên Mệnh hiểu ý, tràn đầy tình cảm mà trịnh trọng nói:

- Khẩn cầu phủ chủ cứu mạng mẫu thân của ta!

Mộ Dương nhắc nhở:

- Nói sai rồi.

Lý Thiên Mệnh tràn đầy tình cảm nói:

- Cầu xin ngoại công cứu mạng mẫu thân của ta, cứu mạng nữ nhi của người!

Đám người Vệ Thiên Hùng đều nhìn Vệ Thiên Thương.

Trong lòng bọn họ có rất nhiều phê bình kín đáo, nhưng Vệ Thiên Thương vẫn chưa ra quyết định nên bọn họ không tiện nói gì.

Giọng Vệ Thiên Thương lạnh lùng từ ghế trên vọng xuống:

- Lý Thiên Mệnh, ta không có ngoại tôn như ngươi, ta cũng không có nữ nhi, ta và Vệ Tịnh đã sớm không có quan hệ phụ nữ.

Nghe có vẻ khó nhằn.

- Ngươi không cần lôi kéo quan hệ với ta, nhưng cá cược giữa ta và ngươi vẫn được tính.

Vệ Thiên Thương nói câu này khiến mắt Lý Thiên Mệnh sáng rực.

Hình như có hy vọng?

Hắn nhìn mẫu thân chịu khổ hai mươi năm, hắn chịu khổ như vậy có một nửa nguyên nhân là vì để mẫu thân sống sót, nếu có hy vọng thì quá tốt.

Đánh gục Mộc Tình Tình rất sướng tay, nếu mẫu thân có thể sống tiếp, không bị Tiểu Mệnh Kiếp hành hạ nữa thì càng sướng hơn.

Mắt Lý Thiên Mệnh đỏ hoe, hắn không xen lời, chờ Vệ Thiên Thương nói tiếp.

Giọng của Vệ Thiên Thương vẫn lạnh băng:

- Về chi tiết trong Trầm Uyên Đấu Thú thì ta tin các ngươi nói ra sự thật. Nhưng tai nghe là giả, thấy bằng mắt mới là thật, ta phải xem tận mắt biểu hiện của ngươi. Nếu biểu hiện của ngươi có thể lọt vào mắt ta thì ta sẽ thực hiện hứa hẹn, cứu mạng mẫu thân của ngươi. Nhưng nếu ngươi biểu hiện kém cỏi thì đừng trách ta từ chối, hơn nữa ngươi phải thực hiện lời hứa sau này không đến làm phiền ta nữa! Quan trọng nhất là đừng bao giờ nhắc nữ nhi, ngoại tôn ngay trước mặt ta, nhấn mạnh một lần nữa, ta và ngươi không có quan hệ! Khả năng duy nhất ta cứu mẫu thân của ngươi là vì chúng ta đánh cuộc, bây giờ ván cược này có chút trục trặc, ta cho ngươi một cơ hội thử thách riêng.

Lý Thiên Mệnh bỗng cảm thấy lão hơi đáng yêu, già cứng cổ, sĩ diện khổ thân, kiên quyết không thừa nhận quan hệ với Vệ Tịnh, nhưng rốt cuộc vẫn cho cơ hội đấy thôi.

Lão không muốn khiến người cho rằng lão vì tình thân mới cứu Vệ Tịnh, dù sao lúc trước là lão quyết định cắt đứt quan hệ.

Lý Thiên Mệnh không quan tâm nhiều, Vệ Thiên Thương đã nói vậy thì hắn chỉ muốn nói một câu, cứ thử thách riêng thoải mái!

Ở trong Trầm Uyên Đấu Thú mà hắn còn sống sót được thì sợ gì Vệ phủ thử thách riêng?

Lúc này nhiều người vây quanh bên ngoài thiên điện, mấy chục người Vệ gia đều đang xem.

Vệ Tử Côn đứng bật dậy:

- Phụ thân!

Vệ Thiên Thương lạnh nhạt nói:

- Ngồi xuống

Vệ Thiên Hùng nói:

- Phụ thân, theo ván cược thì không cần cho cơ hội thử thách riêng làm gì . . .

- Ngươi cũng ngậm miệng!

Xem ra hai vị này không muốn cho Vệ Tịnh có đường sống.

Hai huynh đệ này thật là . . . ha ha.

May mắn là Mộ Dương vẫn hết lòng hết dạ trợ giúp Vệ Tịnh.

Bây giờ xem ra Vệ Thiên Thương cũng đồng ý cho hắn cơ hội đó.

Ngoại công này tuy ngoan cố, sĩ diện khổ thân, nhưng nhân phẩm tạm được.

Nói thật là tuy lão bảo sẽ giam cầm Lý Thiên Mệnh cả đời, nhưng Mộ Dương vừa đi cầu tình là lão thả hắn ra.

Lão nói không cho hắn một chút cơ hội, nhưng khi hắn đánh bại Vệ Quốc Hào thì vẫn cho hắn cơ hội.

Bây giờ, theo như đánh cuộc thì Lý Thiên Mệnh đã thất bại, nhưng chỉ cần chừa mặt mũi cho lão, mọi người cùng nhau cầu tình thì lão quyết định cho cơ hội lần thứ hai.

Điều này nói lên lão già này muốn cho cơ hội nhưng vì chảnh quá nên không tìm được bậc thang leo xuống.

Giờ đã lót thang rồi thì chẳng lẽ lão không bước xuống sao?

Dù có thổi râu trừng mắt, dù mặt lạnh băng bảo Lý Thiên Mệnh đừng gọi lão là ngoại công, nhưng vẫn cho hắn cơ hội tốt nhất.

Nên Lý Thiên Mệnh không ghét lão nữa.

Thử thách cũng đến với hắn.

Vệ Thiên Thương hỏi Thần Phạt Thiên Vương:

- Vệ Kình, cảnh giới của đại tôn tử của ngươi là gì?

Vệ Kình trả lời:

- Vệ Tử Vũ là Linh Nguyên cảnh đệ cửu trọng, năm nay hai mươi lăm tuổi.

Vệ Thiên Thương nói:

- Vừa hay, Lý Thiên Mệnh, nếu ngươi đánh bại Linh Nguyên cảnh đệ cửu trọng này thì ta sẽ cho ngươi cơ hội. Theo ta được biết thì ngươi không có Linh công chúa, sức chiến đấu sẽ giảm bớt.

Nghe đến đây, nhóm Vệ Thiên Hùng lại thay đổi sắc mặt, nhưng là từ xấu thành tốt.

Bình Luận (0)
Comment