Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 204 - Chương 204 - Quyết Định Của Vệ Thiên Thương

Chương 204 - Quyết định của Vệ Thiên Thương
Chương 204 - Quyết định của Vệ Thiên Thương

Đón lấy ánh mắt thắc mắc, chất vấn của các trưởng bối, Khương Thanh Loan kể tiếp.

Tiếp theo đương nhiên nói về Tử Huyết Hồn Ấn của Mộc Tình Tình, nàng bắt cóc Khương Thanh Loan, sau cùng là trời giáng lôi đình.

Khương Thanh Loan tha thiết nói:

- Phụ vương, nếu không nhờ hắn thì nữ nhi đã chết rồi, xin hãy tin tưởng lời của nữ nhi và Mặc Lâm!

Các trưởng bối hai mặt nhìn nhau, bao gồm Vệ Thiên Thương đều sắc mặt bình tĩnh, không nói chuyện, không biết bọn họ đang suy nghĩ điều gì.

Chu Tước Vương nói:

- Mặc Lâm, nói tiếp đi.

Mặc Lâm gật đầu, gã không rõ ràng về trời sáng lôi đình, nhưng tóm lại là Lý Thiên Mệnh đánh bại Mộc Tình Tình, cứu Khương Thanh Loan. Sau đó đặc biệt miêu tả hai vị Giám Sát Sử đến, những lời họ đã nói.

Bao gồm tặng Thần Nguyên cấp hoàng cho Lý Thiên Mệnh.

Vệ Thiên Thương nhìn Lý Thiên Mệnh, nói:

- Tam Tiêm Điện Thứ, lấy ra cho xem.

Ánh mắt Vệ Thiên Thương đã thay đổi.

Lý Thiên Mệnh lấy ra.

Khương Thanh Loan trợn trắng mắt xen lời:

- Đầu óc của tên này không bình thường, không phải thuộc tính lôi đình mà lấy Tam Tiêm Điện Thứ này làm cái gì?

Nhưng đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là vì bồi thường, vì khiến Lý Thiên Mệnh ngậm miệng nên hai vị Giám Sát Sử đã lấy ra Thần Nguyên cấp hoàng.

Giám Sát Sử không sợ nhóm người có mặt biết sự thật, vì họ rất rõ ràng, nhóm người này dù biết cũng không dám hô lên.

Vệ Thiên Thương nhìn thoáng qua Tam Tiêm Điện Thứ, cảm xúc trong mắt lại thay đổi.

Ai đều biết bây giờ không thể trông chờ hạng nhất Trầm Uyên Đấu Thú nữa, nhưng Lý Thiên Mệnh thật sự muốn cho họ biết sự thật, đặc biệt là Vệ Thiên Thương.

Mặc Lâm đã nói xong.

Mỗi câu mà hai vị Giám Sát Sử đã nói, nghe thoáng qua thì hình như không phải nhóm người trẻ tuổi này có thể bịa đặt ra.

Tinh Thánh bỗng mở miệng hỏi:

- Thần Hạo, Tinh Khuyết, các ngươi đã xem toàn quá trình, có thể làm chứng không?

Tinh Khuyết và Thần Hạo cắn răng, bọn họ thật sự không muốn thừa nhận Lý Thiên Mệnh nghịch thiên như vậy.

Nhưng ở trước mắt bao người, làm sao phủ nhận đây?

Khương Thanh Loan cười khẩy nói:

- Nói ra thì hai vị huynh đệ này nhờ có Lý Thiên Mệnh nên mới sống tiếp, hai vị nên biết cảm ơn.

Trên đường về Khương Thanh Loan đã hỏi rõ mọi việc.

Sắc mặt của Tuyết Lam hơi khó coi:

- Vì sao Thanh công chúa nói như vậy?

Khương Thanh Loan trợn trắng mắt nói:

- Ban đầu bọn họ liên hợp lại đánh với Lý Thiên Mệnh, bị hạ gục, đặc biệt là Nộ Hải Long Kình bị thương nặng. Cho nên bọn họ chỉ dám núp vào, không dám ló mặt ra nữa. Chứ với tính cách của họ đi lung tung ở bên trong thì sớm muộn gì sẽ bị Nguyệt Linh Cơ giết chết. Người của Thương Hải quốc chết hết cũng vì vậy.

Tuyết Lam lùi một bước:

- Liên hợp lại, bị đánh bại?

Sắc mặt của Tuyết Lam càng khó coi hơn.

Nguyên Ngu phu nhân cũng không khá hơn.

Còn nhớ mới không lâu trước đó bọn họ còn châm chọc Lý Thiên Mệnh trong cuộc chiến thứ hạng.

Mới qua bao lâu?

Lý Thiên Mệnh đánh bại hai người kia hợp sức với nhau.

Mất mặt ê chề.

Cảm giác ưu việt của Tuyết Lam lại bị giẫm đạp lên.

Đúng như Lý Thiên Mệnh đã đoán, sắc mặt của Tuyết Lam rất đặc sắc. Lại bị bẽ mặt, lần này khiến người sưng mặt hơn cuộc chiến thứ hạng.

Thần Thánh thì không cảm thấy mất mặt:

- Thần Hạo, đã biết ngoài người có người, ngoài trời có trời chưa?

Thần Hạo cúi đầu nói:

- Biết.

Gã vốn tưởng có thể làm phụ thân xin lỗi mình, nhưng nay xem ra không có cơ hội này.

Thần Thánh hỏi tiếp:

- Ngươi làm chứng không?

Thần Hạo rít qua kẽ răng:

- Ta . . . đúng vậy, bọn họ nói đều là sự thật!

Tinh Khuyết không sợ mất mặt nói:

- Ta cũng có thể làm chứng! Nói thật là Lý Thiên Mệnh rất giỏi, rất dữ dằn, ta phục!

Bọn họ không sợ mất mặt, ngược lại là hai mẫu thân sợ mất mặt.

Hai người xấu hổ đỏ mặt, nhưng không dám nói gì, chỉ có thể khó chịu đứng đó, khóc không ra nước mắt nhìn nhi tử của mình.

Còn khoe ưu việt không?

Sợ rằng hai nàng không dám nữa.

Mộ Dương lên tiếng quyết định:

- Trên cơ bản là đã chọn sẵn người, chứ không thì hai người Nguyệt Linh gia tộc sẽ không trực tiếp xuất hiện. Bọn họ làm rất rõ ràng, Trầm Uyên Đấu Thú thiết kế cho Nguyệt Linh Cơ này. Tiếc rằng chúng ta không có chỗ để kêu oan, may mắn bên chúng ta không chết người nào, Mộ Dung Thiên Hải mới thảm, đã khóc trước mặt Giám Sát Sử.

Lời Mộ Dương nói ra hầu như đúng với cái nhìn của các trưởng bối về việc này.

Chu Tước Vương hỏi:

- Ai biết rõ về Nguyệt Linh gia tộc không?

Mọi người đều lắc đầu.

Họ tự xưng là gia tộc lánh đời của Chúc Long quốc, nhưng gia tộc lánh đời mạnh như vậy mà mấy ngàn năm không lộ mặt, sao có thể?

Chắc chắn không liên quan với Chúc Long quốc.

Chu Tước Vương nói:

- Mọi người nghe đây, tuy đây là sự thật nhưng bắt đầu từ bây giờ cấm không được cho nhiều người biết, càng không được đồn lung tung, nếu không sẽ hại Chu Tước quốc, rõ chưa?

Tần tướng quốc nói:

- Bệ hạ yên tâm, mọi người đều hiểu, may mắn chúng ta không mất mát nhiều.

Đúng thật, bọn họ không mất gì, chỉ mình Lý Thiên Mệnh bị mất mát.

Trong tình huống này, Khương Thanh Loan sốt ruột nhìn phủ chủ Thiên Phủ Vệ Thiên Thương, nói:

- Phủ chủ, Lý Thiên Mệnh vốn không thể nào giành được đệ nhất trong Trầm Uyên Đấu Thú, nhưng biểu hiện của hắn xứng đáng là đệ nhất trong cảm nhận của chúng ta, hy vọng phủ chủ hiểu cho.

Chu Tước Vương vỗ đầu của nàng:

- Được rồi, ngươi đừng lắm miệng, theo ta về, Linh Nhi cũng đi cùng.

- Vâng.

Khương Phi Linh không dám cãi lời, nếu không thì lần sau sẽ khó tìm Lý Thiên Mệnh đi chơi.

Khương Thanh Loan còn đang trúng độc, phải nhanh chóng rời đi, Chu Tước Vương đau lòng nhìn nàng.

Vệ Thiên Thương dẫn dắt đám người Thiên Phủ đồng thanh kêu lên:

- Cung tiễn bệ hạ!

- Phủ chủ, cáo từ.

Chu Tước Vương mang theo Tần tướng quốc và hai nữ nhi rời đi.

Ở chung với Linh Nhi lâu, nhìn nàng đi làm Lý Thiên Mệnh lưu luyến không nỡ, may mắn nàng ở trong hoàng cung, cách nơi này không xa.

Triệu Nguyên Cực lên tiếng, mang Mặc Lâm đi:

- Ta cũng rút đây. Mặc Lâm, đi.

Triệu Nguyên Cực biết tiếp theo là chuyện của Vệ gia.

Tinh Thần Song Thánh cũng từ biệt Vệ Thiên Thương.

Tuyết Lam vừa đi ra đã hằn học nói:

- Nhiều người cầu tình cho Lý Thiên Mệnh là vì yêu cầu Vệ Thiên Thương buông xuống mặt mũi cứu Vệ Tịnh chứ gì?

Thần Thánh cười hỏi lại:

- Nếu không thì sao?

Tuyết Lam cúi đầu không nói chuyện.

Thần Thánh hỏi:

- Làm một người cao thượng, không ai có thể cướp đi trượng phu của nàng, có thể đừng làm rớt cấp bậc được chứ?

Tuyết Lam trợn trắng mắt:

- Đương nhiên được, dù sao chuyện gì đều do chàng quyết định.

Nhưng ngẫm lại hai nhi tử thua thảm trong tay Lý Thiên Mệnh, Vệ Tịnh rất có thể phục hồi như cũ, cảm giác đó khiến Tuyết Lam buồn bực mất mặt.

Tuyết Lam sốt ruột muốn chạy về nhà để đập nát đống gốm sứ, châu báu quý giá hòng trút bực tức trong lòng vào lúc này.

Có tiền thật tốt, chứ không thì chỉ có thể đập gối.

. . .

Chờ đám người đi hết, chỉ còn lại Lý Thiên Mệnh, Mộ Dương, người Vệ gia.

Mọi người đều nhìn Vệ Thiên Thương.

- Quay về.

Vệ Thiên Thương nói một tiếng rồi quay người đi, đám người Vệ phủ đi theo.

Mộ Dương nói:

- Thiên Mệnh, đi theo.

Người Vệ phủ đi đằng trước, Lý Thiên Mệnh và Mộ Dương theo ở phía sau.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Dương thúc, cơ hội có lớn không?

Mới rồi toàn nhờ Khương Thanh Loan, Mặc Lâm giúp đỡ.

Vẻ mặt Mộ Dương nghiêm túc nói:

- Trở về Vệ gia liền biết.

Y cũng không hiểu thấu suy nghĩ của Vệ Thiên Thương.

Theo lý thì Lý Thiên Mệnh không đạt đúng điều kiện, nhưng điều kiện kia vốn là đường chết, vậy phải xem bản thân Vệ Thiên Thương nghĩ thế nào.

Bình Luận (0)
Comment