Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 203 - Chương 203 - Huênh Hoang

Chương 203 - Huênh hoang
Chương 203 - Huênh hoang

Trong khi nói chuyện thì Chu Tước Vương khuôn mặt hơi lạnh lùng đã đi tới gần.

Chu Tước Vương lạnh lùng không phải vì Lý Thiên Mệnh mà do Giám Sát Sử từ chối y mở tiệc mời, ngược lại đi nhà thần tử của mình.

Nếu đồn ra ngoài thì rất khó nghe, tổn hại uy nghiêm của vua một nước.

- Thanh Nhi, Linh Nhi.

- Phụ vương!

Ở trước mặt Chu Tước Vương, hai cô nương rất ngoan, cúi đầu đứng thành một hàng, không dám nhúc nhích.

Chu Tước Vương kiểm tra một chút, thở phào một hơi:

- Không bị gì là tốt rồi.

Xem ra Chu Tước Vương rất yêu thương hai cô nương.

Y nhìn sang Lý Thiên Mệnh:

- Ngươi là Lý Thiên Mệnh?

Lý Thiên Mệnh vội vái chào:

- Kính chào bệ hạ!

Đây là nhạc phụ tương lai, phải để lại ấn tượng tốt.

Chu Tước Vương gật đầu, không nói nhiều:

- Ừm!

Y cũng không biết biểu hiện của Lý Thiên Mệnh trong Trầm Uyên Đấu Thú.

Chu Tước Vương ra lệnh:

- Hai ngươi theo ta trở về, lo tĩnh dưỡng.

Khương Thanh Loan bỗng lên tiếng:

- Phụ vương, có một việc nữ nhi muốn nói thay cho Lý Thiên Mệnh.

- Có chuyện gì?

Khương Thanh Loan nghiêm túc nói:

- Chuyện quan trọng.

Lý Thiên Mệnh liếc qua Khương Thanh Loan, hắn không nhờ nàng giúp đỡ, là nàng chủ động lên tiếng.

Vì Khương Thanh Loan không cam lòng, nàng biết Lý Thiên Mệnh muốn lấy đệ nhất Trầm Uyên Đấu Thú vì cứu mẫu thân của mình.

Tấm lòng của Khương Thanh Loan rất tốt, nàng cũng là người có quyền lên tiếng nhất ở đây.

Thấy Khương Thanh Loan nghiêm túc như vậy thì Chu Tước Vương gật đầu cho phép.

Sáu người trở về, cộng thêm Khương Phi Linh, mỗi người đều có người đến đón.

Chu Tước Vương đến đón hai vị công chúa, Tinh Thần Song Thánh mang nhi tử đi, Chiến Công Thiên Vương và Triệu Nguyên Cực thì đang đợi Mặc Lâm.

Nghe nói thiên tài của Thương Hải quốc bị diệt sạch, những người làm phụ mẫu, sư tôn biết bọn họ có thể sống tiếp là khó khăn biết bao, đáng giá vui mừng cỡ nào.

Chỉ có một người không được ai đón.

Đó là Mộc Tình Tình.

Lôi Tôn Phủ vốn nên mang nàng đi nhưng tất cả đã bước đi hết.

Lâm Tiêu Đình nên nổi điên vì nàng bị thương nặng, gã nên chém giết Lý Thiên Mệnh, nhưng gã chỉ liếc nàng một cái rồi vui vẻ trò chuyện với Nguyệt Linh Cơ.

Từ khi đi qua hang không đáy thì Mộc Tình Tình đã tỉnh lại, nhưng lúc này chỉ có một mình nàng mặt trắng bệch nằm trong góc.

Thiên sư Liễu Tuyết Dao của nàng không có tư cách đi vào, còn chờ ở bên ngoài, dù sao vừa rồi phải nghênh tiếp Giám Sát Sử.

Dù là Tuyết Lam, Nguyên Ngu cũng không có tư cách đi vào, nhưng Chu Tước Vương nghĩ tình hai người nhớ nhi tử mới cho phép theo vào, nhưng cấm không được lên tiếng.

Bây giờ Giám Sát Sử đã đi.

Hai người từ bên ngoài chạy tới bên cạnh Mộc Tình Tình.

Là Liễu Tuyết Dao và Lâm Tiêu Tiêu.

Lâm Tiêu Tiêu vội nâng Mộc Tình Tình dậy, vẻ mặt hoảng loạn kêu lên:

- Tình Tình tỷ!

Nhìn bộ dạng thê thảm của Mộc Tình Tình làm Lâm Tiêu Tiêu không kiềm được rơi lệ như mưa.

Liễu Tuyết Dao xem xét, mặt biến sắc hỏi:

- Năm Linh Nguyên bị phế bỏ, thú bản mệnh đã chết, ai làm!?

Lý Thiên Mệnh lên tiếng:

- Ta.

Liễu Tuyết Dao tức run người:

- Tên giặc này! Ba năm trước ngươi làm bẩn trong sạch của nàng thì thôi đi, còn muốn hành hạ nàng như vậy, nàng đã làm gì đắc tội với ngươi?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Thì ngươi hãy hỏi nàng ta, nàng ta còn tỉnh táo chứ chưa chết, vẫn có thể nói chuyện.

Lâm Tiêu Tiêu rơi lệ như mưa, siết chặt tay Mộc Tình Tình, đau lòng quát:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi đi chết đi, ta muốn giết ngươi!

Khi Lâm Tiêu Tiêu sắp mất kiểm soát thì bị Mộc Tình Tình giữ chặt lại.

Lâm Tiêu Tiêu nghiến răng nói:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi đừng vội mừng, ngươi dám làm chuyện táng tận thiên lương, hành hạ Tình Tình tỷ như vậy, ca ca của ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ! Trước khi ca ca đi Thánh Thiên Phủ chắc chắn sẽ lấy mạng của ngươi!

Lý Thiên Mệnh nói:

- Vậy thì không còn gì tốt hơn, ngươi nói với hắn giùm ta rằng nếu hắn đi Thánh Thiên Phủ trước khi giết ta thì là đồ hèn nhát, ta không hứng chạy tới Thánh Thiên Phủ giết hắn.

- Huênh hoang!

Liễu Tuyết Dao ôm Mộc Tình Tình, nhưng ánh mắt dao động.

Vì rất rõ ràng là Mộc Tình Tình đã phế, nàng không còn giá trị nữa.

Lâm Tiêu Tiêu rơi lệ thành dòng:

- Tình Tình tỷ, tỷ đừng trách ca ca của ta. Mới rồi ca ca chịu áp lực từ Giám Sát Sử, ca ca phải tiếp đãi Giám Sát Sử, ca ca đã dặn ta phải mang tỷ về. Tình Tình tỷ, chúng ta đi thôi, sau khi trở lại chúng ta sẽ tìm y sư tốt nhất chữa cho tỷ, nhất định sẽ khiến tỷ lành lặn như ban đầu.

Mộc Tình Tình nằm dựa vào ngực Lâm Tiêu Tiêu, ánh nắng hơi chói mắt, nàng nhắm mắt lại, thần trí mơ hồ, toàn thân run rẩy:

- Ừm, đi thôi, thiên sư hãy mang đệ tử đi.

Lâm Tiêu Tiêu vừa đi vừa ngoái đầu vài lần trừng Lý Thiên Mệnh.

Nhưng Lý Thiên Mệnh từ đầu tới cuối đều thản nhiên.

Chờ bọn họ đi, nơi này chỉ còn lại Vệ gia Thiên Phủ, Chu Tước Vương, Tần tướng quốc, còn có Tinh Thần Song Thánh và người nhà.

Con cái của bọn họ đều biết sự thật.

Chu Tước Vương nói:

- Thanh Nhi, có chuyện gì cứ nói ra, nói xong mau trở về để ngự sư trừ độc cho ngươi và Thanh Hỏa.

Khương Thanh Loan liếc Lý Thiên Mệnh một cái, hắn không ngăn nàng.

Khương Thanh Loan nhìn bọn họ, vô cùng nghiêm túc nói:

- Phủ chủ, phó phủ chủ, thật ra chúng ta cảm thấy đệ nhất Trầm Uyên Đấu Thú lần này nên là Lý Thiên Mệnh.

Trông nàng không giống đang nói đùa.

Mộ Dương phản bác:

- Không thể nào! Giám Sát Sử tuyên bố Nguyệt Linh Cơ đánh thắng mọi người, giành được Thần Nguyên cấp huyền, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất.

Đây là Giám Sát Sử nói với y lúc ở chiến trường Trầm Uyên.

Khương Thanh Loan nói:

- Sự thật không phải như vậy, Linh Nhi biết toàn bộ quá trình, Mặc Lâm, Thần Hạo, Tinh Khuyết đều có thể làm chứng. Mặc Lâm, hãy kể lại quá trình đi.

Các trưởng bối đều thắc mắc, bao gồm Chu Tước Vương, Tinh Thần Song Thánh.

Chỉ có Mộ Dương là biểu tình nghiêm túc, vì lúc ở chiến trường Trầm Uyên thì y đã nhìn thấy chút manh mối.

Mặc Lâm đứng ra:

- Ta xin phép nói vài câu cho Thiên Mệnh sư đệ.

Gã không thể quên ơn cứu mạng.

- Bắt đầu kể từ lúc Thiên Mệnh sư đệ cứu mạng của ta.

Các trưởng bối đều nhìn Lý Thiên Mệnh, bao gồm nhóm người Vệ Thiên Thương, Vệ Thiên Hùng, Vệ Tử Côn.

Lúc trước họ nhận được tin tức tuyên bố quán quân Trầm Uyên Đấu Thú là Nguyệt Linh Cơ, Vệ Thiên Thương không bận tâm đến ván cược kia, dù sao kết cuộc không ngoài dự đoán của lão.

Bây giờ Thanh công chúa và Mặc Lâm muốn nói cái gì?

Mặc Lâm bắt đầu miêu tả, tâm tính của gã cẩn trọng, nói tỉ mỉ.

Ban đầu là Lý Thiên Mệnh cứu gã, sau đó gặp lại ở hồ Vạn Đảo, Nguyệt Linh Cơ tự khoe đã giết năm người.

Sau đó Thần Nguyên cấp huyền Hải Long Thiên Trụ trực tiếp ra đời, Nguyệt Linh Cơ lại giết hai đệ tử Thương Hải quốc.

Lúc này Lý Thiên Mệnh ra tay đánh bại Nguyệt Linh Cơ, bị thương nặng thú bản mệnh của nàng, cầm lấy Thần Nguyên cấp huyền.

Nghe đến đây, mọi người dường như không tin, Lý Thiên Mệnh có thể làm được chuyện này sao?

Tuyết Lam không kiềm được xen lời:

- Thanh công chúa, hai người nói chuyện hơi vượt sức tưởng tượng.

Nàng cảm thấy rất buồn cười, trên đời này làm gì có nhiều âm mưu luận, nội tình như vậy? Chỉ có kẻ yếu mới tin tưởng âm mưu luận.

Thần Thánh kéo lại Tuyết Lam:

- Ngươi đừng nói chuyện!

Dù sao có mặt ở đây đều là trưởng bối, thân phận của Tuyết Lam thấp nhất, Vệ Thiên Thương còn chưa lên tiếng chất vấn thì nàng có tư cách gì nói nhiều vậy?

- Thiên Mệnh sư đệ có Linh công chúa Phụ Linh, lại đột phá một lần trong chiến trường Trầm Uyên, sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ.

Đây là đánh giá thật lòng của Mặc Lâm dành cho Lý Thiên Mệnh.

Bình Luận (0)
Comment