Khi Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên, ánh nhìn ngẩn ngơ của toàn trường đều tập trung vào người hắn.
Không nói đến Vệ Quốc Hào, Vệ Lăng Huyên.
Bao gồm Mộ Dương, Vệ Thiên Thương đều mắt tròn mắt dẹt.
Vệ Lăng Huyên nghiến răng, mắt đỏ ngầu:
- Đó là một con mèo? Mèo con dễ cưng?
Đáng yêu như thế mà sao đánh giỏi vậy? Muốn bắt cóc luôn quá!
Nhưng nàng không dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ ghen ghét trừng Lý Thiên Mệnh.
Ghen tị!
Siêu ghen tị!
Vì sao hắn ghê gớm như thế?
Thật là không còn mặt mũi nào.
Lại phải biểu hiện màn giật nảy mình nữa, chịu đủ rồi nha!
Không ai nói chuyện, diễn võ trường im phăng phắc.
Vệ Kình phất tay ra hiệu phụ thân của Vệ Tử Vũ đi lên nâng gã xuống nghỉ ngơi chữa thương.
Vậy là trên diễn võ trường chỉ còn lại một người, một con gà, một con mèo.
Sai rồi, mèo đã biến mất, nó về ngủ rồi.
Mộ Dương ngơ ngác hỏi:
- Ngươi thành Ngự Thú Sư song sinh từ bao giờ?
Mộ Dương chưa từng cảm nhận lực lượng lôi đình từ người Lý Thiên Mệnh, nhưng giờ thì đã thấy.
Lý Thiên Mệnh cứng da đầu nói dối:
- Ta dùng khế ước Huyết Thần được hai con thú bản mệnh, nhưng con mèo này siêu lười nên ta luôn dùng nó như vũ khí bí mật, mãi không lấy ra.
Vệ Thiên Thương đứng bật dậy:
- Khế ước Huyết Thần cho ngươi có hai con thú bản mệnh thuộc tính khác nhau!?
Vệ Thiên Thương rất giật mình, vì khả năng thành công của khế ước Huyết Thần rất thấp, nên trong lịch sử Chu Tước quốc không có tiền lệ. Hễ dùng khế ước Huyết Thần làm ra thú bản mệnh đều không xuất sắc, Ngự Thú Sư dùng khế ước Huyết Thần hiếm có ai đột phá Linh Nguyên cảnh.
Còn về Ngự Thú Sư song sinh từ khế ước Huyết Thần thì trong lịch sử Chu Tước quốc chưa từng có, vì không ai làm được nên mới gọi là kỳ tích, càng dễ nói dối hơn.
Ngự Thú Sư song sinh bình thường có hai con thú bản mệnh là vì Linh Nguyên tồn tại song song, ít nhất thuộc tính phải giống nhau.
Ví dụ như hai vị Lôi Tôn Phủ kia, tuy có con thú chạy, chim bay, nhưng thuộc tính phải là lôi đình, như vậy Ngự Thú Sư mới cùng chung Linh Nguyên gấp đôi được.
Vệ Kình cũng bị rung động:
- Dùng khế ước Huyết Thần ký kết với một con thú bản mệnh đã rất khó khăn, ký kết hai con cùng lúc thì khó khăn càng vượt sức tưởng tượng.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Cũng không khó lắm, lúc ấy ta làm đại một phát là thành công luôn.
Câu này chọc người tức ói máu.
Người xưa không ai thành công, vậy mà bảo là không khó?
Mộ Dương nói:
- Chỉ có thể nói rằng thể chất của hắn đặc biệt.
Mộ Dương tin tưởng Lý Thiên Mệnh, chỉ có lý do trước kia che giấu thực lực mới giải thích được chú mèo mun vừa xuất hiện đã là Linh Nguyên cảnh đệ ngũ trọng.
Vệ Thiên Thương tìm ra vấn đề then chốt:
- Ngươi dùng mãnh thú tạo ra Ngự Thú Sư song sinh, vậy Linh Nguyên lửa và Linh Nguyên lôi đình của ngươi làm sao cùng tồn tại được?
Lý Thiên Mệnh trả lời:
- Có thể cùng tồn tại nhưng không cùng chung, điểm khác nhau giữa ta và Ngự Thú Sư song sinh nằm ở đây. Bên Ngự Thú Sư song sinh thì cùng chung lực lượng cả ba, nhưng ta chỉ có thể dung hợp với một trong hai con thú.
Dù sao không ai xem xét đan điền của hắn được, cứ nói dối sao chẳng được, hắn là Ngự Thú Sư song sinh khế ước Huyết Thần đầu tiên.
Mộ Dương khích lệ một câu:
- Đúng là kỳ tích của thần!
Sau khi trở thành Ngự Thú Sư song sinh thì trình độ thiên tài của Lý Thiên Mệnh đã lên tầng khái niệm khác.
Đánh bại Vệ Tử Vũ mang đến rung động không là gì cả, Ngự Thú Sư song sinh khế ước Huyết Thần đầu tiên mới thật sự rung động lòng người.
Phát triển tương lai của hắn sẽ đi tới đâu, thật khiến người mơ màng.
Lý Thiên Mệnh biểu hiện ra sức chiến đấu đã dung hợp hai loại lực lượng, cùng tồn tại song song.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Trước kia không sử dụng là vì ta không kiểm soát cân bằng được, nhưng tôi luyện trong chiến trường Trầm Uyên rồi, ta cảm thấy đã không thành vấn đề. Về sau ta là Ngự Thú Sư song sinh.
Ngay cả mẫu thân cũng không rõ ràng bí mật lớn nhất là Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, Khương Phi Linh chưa từng thấy trong không gian bản mệnh của hắn có tám quả trứng Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ.
Vệ Thiên Thương đã đứng bật dậy, cũng dễ hiểu.
Vệ Thiên Hùng, Vệ Tử Côn ở bên cạnh liếc nhau, hai người buông tiếng thở dài, nhìn Lý Thiên Mệnh.
Bọn họ bất đắc dĩ, cũng hâm mộ.
Vệ Thiên Hùng đã khuất phục:
- Hài tử này nếu từ nhỏ đã lớn lên trong Vệ phủ thì tốt rồi.
So sánh thì ba nhi tử của gã rất bình thường, bản thân gã cũng thật bình thường.
Vệ Tử Côn cắn răng, rất khó chịu.
Vệ Tử Côn nói:
- Dẹp đi, nếu hắn ở Vệ phủ thì không có vận may khế ước Huyết Thần.
Bọn họ cho rằng tất cả đều nhờ vào khế ước Huyết Thần, mà không ai dám thử làm khế ước Huyết Thần, vì họ sẽ không giết chết thú bản mệnh của mình. Nên đã định sẵn không ai có thể vạch ra lời nói dối của Lý Thiên Mệnh.
Lâm Tiêu Đình là Ngự Thú Sư song sinh?
Ngại quá, bây giờ Lý Thiên Mệnh cũng là Ngự Thú Sư song sinh, hơn nữa hắn cũng có thuộc tính lôi đình, thậm chí càng dữ dội hơn.
Đương nhiên, đối với Lý Thiên Mệnh thì Vệ Tịnh mới là việc quan trọng nhất.
Lý Thiên Mệnh nửa quỳ trên diễn võ trường:
- Ngoại công!
Người này là phụ thân của mẫu thân, là trưởng bối của hắn, tuy dưới gối nam nhi có vàng nhưng hành lễ với người thân ruột thịt là lễ nghi.
Dù sao muốn trừ bỏ Tiểu Mệnh Kiếp cho Vệ Tịnh sẽ làm Vệ Thiên Thương tiêu hao rất lớn.
Lý Thiên Mệnh cúi đầu nói:
- Xin ngoại công cứu nương thân của ta, cho nương thân một con đường sống!
Lý Thiên Mệnh nói mỗi chữ đều tràn ngập lực lượng.
Hài tử chém giết trên chiến trường so với nhóm Vệ Quốc Hào lớn lên trong nhà ấm Vệ gia dường như khác biệt về mọi mặt.
Ví dụ như Vệ Thiên Thương luôn nhấn mạnh không có ngoại tôn này, nhưng Lý Thiên Mệnh không phủ nhận mối quan hệ đó.
Người một nhà thì không nên ôm thù hận, có lẽ có hiểu lầm nhưng tất cả đã trôi qua.
Vệ Thiên Thương không phải Lý Viêm Phong.
Không ngờ lần này Vệ Thiên Thương không phủ nhận tiếng kêu của Lý Thiên Mệnh.
Hai tay lão siết chặt, trong ánh nhìn hồi hộp của người Vệ gia, cuối cùng lão hít sâu, thở hắt ra, nhắm mắt lại nói:
- Đưa Vệ Tịnh đến Thiên Vân Trai, ta sắp bế quan nửa tháng, những người khác không được tiến vào!
Ầm!
Khi Lý Thiên Mệnh nghe câu nói này, trong óc của hắn vang tiếng nổ, niềm vui và mừng rỡ như cơn lũ đổ ập xuống người hắn.
Hai mươi năm!
Bị Tiểu Mệnh Kiếp hành hạ hai mươi năm.
Rốt cuộc nàng được giải thoát rồi!
Nàng có thể sống sót rồi!
Rốt cuộc nàng sắp có cuộc sống mới!
Làm nhi tử, Lý Thiên Mệnh đã thực hiện được rồi, hắn không làm bất cứ ai thất vọng, không ai biết giờ phút này hắn hưng phấn đến mức nào.
Vô vàn lời nói tụ thành hai chữ:
- Đa tạ.
Khi Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên, mắt hắn đỏ hoe.
Mộ Dương cười, nụ cười thật tươi sáng:
- Chúng ta đi mang nàng đến!
Mộ Dương bước tới nâng dậy Lý Thiên Mệnh.
Mộ Dương vỗ vai Lý Thiên Mệnh, bất giác hốc mắt của y đỏ hoe:
- Tốt lắm, người trẻ tuổi, làm giỏi lắm.
Vệ Thiên Thương đã trở về Thiên Vân Trai.
Vệ Kình đứng dậy, vẫy tay ra hiệu đám thanh niên đừng bàn tán xôn xao nữa:
- Gải tán đi.
Vệ Kình cười nói:
- Thiên Mệnh, hoan nghênh về Vệ gia.
Vệ Kình nói ra lời này đủ để chứng minh đã hoàn toàn thừa nhận Lý Thiên Mệnh.
Tới lúc quay về đón Vệ Tịnh rồi.
Nếu nàng biết tin tức này chắc sẽ mừng như điên.