Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 209 - Chương 209 - Từ Đây Về Sau Do Ta Khống Chế Luân Hồi Hỗn Độn

Chương 209 - Từ đây về sau do ta khống chế Luân Hồi Hỗn Độn
Chương 209 - Từ đây về sau do ta khống chế Luân Hồi Hỗn Độn

Trước mắt Lý Thiên Mệnh chỉ còn lại Vệ Thiên Hùng và Vệ Tử Côn, hiển nhiên trong lòng bọn họ hơi khó chịu.

Hai người chỉ có thể cắn răng, xoay người rời đi, hoàn toàn nhận thua.

Mộ Dương lắc đầu, nói:

- Ta đã sớm nói với ngươi rồi, sư tôn chỉ nói năng chua ngoa, hai mươi năm, sư tôn vừa tức vừa hận, nhưng ngươi không biết sư tôn từng yêu thương Tịnh Nhi nhiều thế nào.

Lý Thiên Mệnh không phủ nhận điều đó, hắn cảm nhận được lão nhân này tuy luôn miệng nói lời lạnh lùng nhưng vẫn cho hắn cơ hội.

Người hắn cần thuyết phục thật ra là bản thân của hắn.

- Đi, trở lại!

Hai người đi Vũ Lâm các.

Tiểu Hoàng Kê vui vẻ bay trên đầu họ.

- Quẩy lên nào! Mẫu thân nhà mình sắp sống lại từ trong lửa! Meow Meow, ca mang ngươi đi gặp nương!

- A, Kê ca, làm ơn đừng ồn ào được không? Ta muốn ngủ, meo!

Hai con thú cưng này đúng là quá cưng.

Vũ Lâm các ở ngay trước mắt, Lý Thiên Mệnh hơi căng thẳng.

Nói thật thì hắn không rõ chi tiết cụ thể chuyện xảy ra năm đó.

Vì sao Vệ Tịnh chọn Lý Viêm Phong cấp thấp nhất? E rằng chỉ có nàng mới biết.

Thật sự vì tình yêu sao?

Lý Thiên Mệnh không nghĩ ra, dù sao Lý Viêm Phong trừ mặt khổ qua mướp đắng ra không có sức hấp dẫn gì cả, sao so sánh với Mộ Dương, Thần Thánh được?

Bọn họ cường đại, thiên tài, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong. Còn hài hước, có trách nhiệm.

Rốt cuộc là vì sao?

May mắn là điều này không quan trọng nữa, quan trọng là nàng có thể thoát khỏi hành hạ hai mươi năm qua.

- Nương!

Lý Thiên Mệnh đẩy cửa ra, một bà lão nằm trên ghế đặt trong sân.

Ghế nằm đung đưa, nàng đang phơi nắng.

Cuộc sống thật là nhàn nhã.

Vệ Tịnh lấy xuống cây quạt che mặt, lườm Lý Thiên Mệnh:

- Ồn ào cái gì?

Xấu nết ngủ giống hệt chú mèo mun.

Lý Thiên Mệnh vốn định kêu Vệ Tịnh đặt tên, nhưng bị Khương Phi Linh giành trước đặt tên Meow Meow mất rồi.

Nghe thì đáng yêu, mỗi tội không đủ bá khí.

Lý Thiên Mệnh đã sinh ra ảo tưởng với định nghĩa bá khí, tiếc rằng đời này hắn vô duyên với bá khí. Tay này là gà con, tay kia là mèo con, về sau ra ngoài chiến đấu người bị châm chọc cười khẩy chính là hắn, Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Có đoán được nhi mang đến tin tốt gì cho mẫu thân không?

Mộ Dương đứng ở cửa, mỉm cười bí hiểm, cảm giác cố khoe đẹp trai.

Vệ Tịnh hưng phấn hỏi:

- Ngươi và Linh công chúa quen nhau rồi?

Lý Thiên Mệnh lớn tiếng nói:

- Sai! Người ấy đồng ý cứu, mẫu thân, bây giờ chúng ta sẽ mang mẫu thân đi Thiên Vân Trai!

Bộp!

Cây quạt từ tay Vệ Tịnh rơi xuống đất, giọt lệ lăn dài.

- Khóc làm gì, đi mau nào!

Lý Thiên Mệnh bế bổng Vệ Tịnh lên, hắn như làn gió bay nhanh về phía Thiên Vân Trai.

Vệ Tịnh dở khóc dở cười nói:

- Hài tử này, mau buông ta xuống, còn ra thể thống gì!

- Cho mẫu thân hưởng thụ cảm giác được bế công chúa mà còn càu nhàu cái gì?

Trong lộn xộn gà bay mèo nhảy, bọn họ đến Thiên Vân Trai.

Mộ Dương nói:

- Ta dìu nàng vào được rồi, Thiên Mệnh, ngươi hãy đi tu hành. Nửa tháng sau, khi nàng đi ra thì sẽ lại là đại mỹ nhân như hoa như ngọc.

Lý Thiên Mệnh giao Vệ Tịnh cho y.

Trong vòng nửa tháng là có thể . . .

Lý Thiên Mệnh rất mong đợi trông thấy bộ dạng lấy lại cuộc sống mới của mẫu thân.

Mộ Dương vỗ vai hắn:

- Ta linh cảm ngươi và Lâm Tiêu Đình sẽ có một cuộc giao phong, tranh thủ thời gian lớn mạnh bản thân đi.

- Rõ rồi!

Việc của Mộc Tình Tình và mẫu thân đã giải quyết.

Tiếp theo chỉ còn lại Lâm Tiêu Đình!

Đối diện thiên tài số một Diễm Đô, thậm chí là thiên tài số một đất bán đảo như Lâm Tiêu Đình, nhân vật cầm chiến hồn Thánh Thú trong tay, Lý Thiên Mệnh cần mạnh hơn nữa.

Mãi đến khi nào sự thật ba năm trước không còn là số ít biết mà đã công bố thiên hạ!

Ngày này tuyệt đối sẽ không quá lâu.

Vệ Tịnh mỉm cười nói:

- Đi đi.

Vừa rồi trên đường đi Lý Thiên Mệnh đã nói cho nàng biết chuyện xảy ra trong chiến trường Trầm Uyên.

Vệ Tịnh rất vừa lòng khi nghe Lý Thiên Mệnh không nương tay với Mộc Tình Tình, hại nhi tử của nàng bị thương ra nông nỗi này, hỏi sao nàng không oán hận Mộc Tình Tình?

Dù Lý Thiên Mệnh muốn nhẹ tay thì nàng tuyệt đối không đồng ý!

Trong ánh nhìn chăm chú của Lý Thiên Mệnh, Mộ Dương nâng Vệ Tịnh đi vào.

Hắn thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng mà thâm trầm.

Vì khoảnh khắc xoay người là phút hắn lại bước chân ra chiến trường.

Lâm Tiêu Đình!

Nên giết gã kiểu gì mới nguôi ngoai mối hận trong lòng? Mới cho Kim Vũ an lòng nhắm mắt đây?

Nếu đã trở về Vệ gia thì Lý Thiên Mệnh sẽ tu luyện trong phủ, hắn trở lại Vũ Lâm các.

Bây giờ trong tay Lý Thiên Mệnh có Thần Nguyên cấp hoàng Tam Tiêm Điện Thứ, thứ này có thể cho chú mèo mun luyện hóa, nâng cao huyết mạch.

Trong mắt Tiểu Hoàng Kê đã có bảy đốm sao, bị người cho rằng là thú bản mệnh thất giai, nhưng chú mèo mun chỉ có một đốm sao.

Khi mèo con bị Lý Thiên Mệnh xách cổ đặt lên bàn đá thì nó tức giận lăn lộn trên mặt bàn:

- Lý Thiên Mệnh, quả nhiên ngươi nuốt lời! Đã hứa cho mèo ta đây ngủ suốt ba ngày ba đêm, nhưng ngươi lại giày vò ta! Ngươi không phải con người, meo!

Lý Thiên Mệnh khinh thường nói:

- Đừng nói bậy bạ, ngươi cũng là đực, ta không thèm ‘giày vò’ ngươi!

Tiểu Hoàng Kê cười gian:

- Vậy tức là nếu là mèo cái thì ngươi sẽ ‘giày vò’ hả?

Lý Thiên Mệnh câm nín:

- . . .

Tiểu Hoàng Kê đau lòng nói:

- Tiện nhân, dám mon men chiếm đoạt mèo cái của Meow Meow.

Chú mèo mun dửng dưng nói:

- Ta không hứng thú với mèo cái, tùy hắn ‘giày vò’, meo.

Tiểu Hoàng Kê hỏi:

- Vậy chứ ngươi hứng thú với cái gì?

- Ngủ, meo.

Chú mèo mun ngáp dài, mặt mèo đầy vẻ buồn ngủ, cảm giác nó mà nghiêng người nằm xuống là sẽ ngủ chổng vó.

Ngay lúc này, Lý Thiên Mệnh búng trứng của nó:

- Ngươi có tin là ta thừa dịp ngươi ngủ đem ngươi đi thiến không?

Vụt!

- Méo!!!

Trên tay Lý Thiên Mệnh hằn năm vệt máu.

Chú mèo mun nhảy cẫng lên, co rụt người trên xà ngang, run run nhìn Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh nhìn năm vết máu trên tay, hắn thầm thề sau này sẽ không búng trứng của mèo con nữa.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ngươi xuống dưới, ta giỡn chút thôi, ngươi đừng tin là thật.

- Ngươi nói thật không, meo?

- Thật!

Bé Mèo Mun nghe vậy mới chịu xuống, nhưng hai chân sau kẹp đuôi che chở trứng của mình, cảnh giác nhìn Lý Thiên Mệnh.

- Cho ta xem mắt của ngươi.

Lý Thiên Mệnh ôm chú mèo đáng yêu gần sát mắt mình.

Tròng mắt màu xanh da trời thật đẹp, trong con ngươi có một đốm sao tựa như ngôi sao, nhưng chỉ có vẻn vẹn một ngôi sao.

Bùm!

Ngôi sao bỗng tán loạn tách ra mấy chục, mấy trăm, mấy vạn vì sao.

Tiếp tục tản ra.

Đến cuối cùng, trước mắt Lý Thiên Mệnh xuất hiện biển sao tổ hợp từ ức vạn ngôi sao.

Đây không phải thú bản mệnh nhất giai, không là thú bản mệnh thập giai, nó là Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ!

Ức vạn biển sao, phẩm cấp ức vạn.

Đây mới là hình dáng thật của nó!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lý Thiên Mệnh lại nhìn thấy một hình ảnh.

Vô số lôi đình màu đen, mỗi tia chớp do vô số ngôi sao hội tụ hình thành.

Ức ức ức vạn lôi đình di chuyển nhanh hóa thành tia chớp lớn, ức ức ức vạn tia chớp lớn tổ hợp thành biển lôi đình.

Trong biển lôi đình có con cự thú khổng lồ đang rong chơi.

Bề ngoài giống sư tử đực màu đen hoặc con báo đen.

Mỗi lần nó hít thở là có ức vạn ngôi sao tan biến.

Nó táp một cái là ngàn vạn ngân hà như lôi đình đánh vào người.

Nó rống một tiếng là vạn giới run rẩy.

Đó là siêu mãnh thú thời đại Thái Sơ, là ma lôi đình sinh ra từ trong hỗn độn.

Bình Luận (0)
Comment