Oong!
Lôi đình hướng về, vạn giới vỡ nát.
Ức vạn sinh linh chớp mắt bị lôi đình đánh thành tro bụi.
Khoảnh khắc đó, trong thiên địa quanh quẩn một âm thanh.
- Nghiệt súc! Luân Hồi Hỗn Độn của ngô sẽ không cho phép ngươi hủy diệt!
Một bàn tay to hắc ám vươn ra từ hỗn độn bóp cổ cự thú.
Lý Thiên Mệnh nhìn thấy vảy giáp hình lục giác, xếp theo quy tắc, kín kẽ, huyễn lệ.
Chính giữa lòng bàn tay thoáng hiện con mắt đỏ như máu, dường như con mắt đó đang nhìn hắn, làm cả người hắn run rẩy.
- Grao!
Lôi Ma Hỗn Độn Thái Sơ lao ra bàn tay hắc ám to khống chế, hóa thành ức ức lôi đình chạy về phía Lý Thiên Mệnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mọi thứ trước mắt đều bị lôi đình tiêu diệt.
Giọng nói của bàn tay hắc ám to đinh tai nhức óc, khiến người nghe run rẩy:
- Từ đây về sau Luân Hồi Hỗn Độn do ta khống chế!!
- Grao!
Giây phút đó, Lý Thiên Mệnh cảm giác Lôi Ma Hỗn Độn Thái Sơ đụng trúng người mình.
Rầm!
Lý Thiên Mệnh lùi lại ba bước đụng vào cây cột trong đình.
Tiểu Hoàng Kê chộp lấy cơ hội cười nhạo:
- Có sao không hả huynh đệ? Bị Meow Meow hù sợ đến mức đó sao? Hèn dữ.
Vẻ mặt Lý Thiên Mệnh còn đọng lại nỗi kinh hoàng:
- Không phải nó! Là bàn tay đó! Ta nhìn thấy!
Xoẹt!
Nhắc đến bàn tay kia làm Bé Mèo Mun phản xạ xù lông.
Lý Thiên Mệnh giơ cánh tay lên:
- Là bàn tay này!
Bé Mèo Mun nghiến răng nghiến lợi, người run rẩy:
- Meo!
Tiểu Hoàng Kê vỗ đầu mèo con, bảo:
- Meow Meow đừng sợ, tay của hắn là vì độc thân mới thành ra như vậy, ngươi thói quen rồi là không sợ nữa.
Bé Mèo Mun trợn to mắt hỏi:
- Kê ca, tay của hắn là tay gì vậy? Meo!
- Bàn tay mãnh thú loài chim bay ấy mà.
- Là loại nào cơ?
- Đại bàng gãy cánh.
- . . .
Lý Thiên Mệnh răn dạy:
- Bớt dạy hư con nít đi, Huỳnh Hỏa, ngươi đã không phải trẻ em ba tuổi.
- Đúng vậy, ta mới có ba tháng tuổi.
Lý Thiên Mệnh túm nó ném sang một góc:
- Tránh qua một bên.
Bé Mèo Mun lim dim buồn ngủ.
Lý Thiên Mệnh lấy Tam Tiêm Điện Thứ ra, đặt trước mặt mèo con:
- Luyện hóa thứ này.
Thần Nguyên là thứ khiến người Tiểu Hoàng Kê rạo rực, hễ nhìn thấy nó là sẽ sôi trào.
Nhưng Bé Mèo Mun nhìn thoáng qua, ngửi một cái rồi nói:
- Không thèm, Meow muốn ngủ.
Quả nhiên, trông chờ nó biến mạnh còn khó hơn lên trời.
- Luyện hóa nó đổi thời gian ngủ ba ngày.
- Không tin, ngươi đã thất hứa rồi, meo.
- Mới rồi là tình huống đặc biệt, vì cứu nương nhà mình, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu nương sao?
Bé Mèo Mun ngây thơ nói:
- Meo, vậy được rồi, nhưng Kê ca nhớ làm chứng cho ta.
Tiểu Hoàng Kê cười gian:
- Được chứ, he he.
Bạn gà cô đơn hiu quạnh, đặc biệt là khi Lý Thiên Mệnh khoe ân ái, mèo con muốn ngủ hả? Hí hí.
Bé Mèo Mun miễn cưỡng đồng ý:
- Thôi được, vậy ta sẽ chịu khó luyện hóa nó, meo.
Lý Thiên Mệnh nhức đầu, tuy Lôi Ma Hỗn Độn Thái Sơ rất ngầu nhưng con mèo mun này trừ lúc bị đánh thức khỏi giấc ngủ là thành khủng long bạo chúa ra, những lúc khác nó đều mềm nhũn. Sợ rằng sau này muốn cho mèo con tu luyện sẽ phải trao đổi bằng việc ngủ.
Phiền!
Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê liếc nhau, khóc không ra nước mắt.
Vì cân bằng, nếu Bé Mèo Mun không tiến bộ thì hắn và gà lưu manh cũng không thể tiến bộ, tu luyện cùng mèo lười thì đúng là nhức đầu.
Cuộc luyện hóa này kéo dài mấy canh giờ.
Bé Mèo Mun đã tiến hóa!
Phần chóp đuôi tiến hóa ra ba phân nhánh, đuôi lông xù biến thành mũi thương hơi bén.
Keng!
Đuôi Tam Tiêm Điện Thứ đâm vào bàn đá, bàn vỡ nát.
Phải công nhận rằng Thần Nguyên này chỉ giúp đột phá một chút gông xiềng huyết mạch nhưng đã rất hữu ích với chúng nó.
Trong mắt Bé Mèo Mun thành công tăng lên bảy đốm sao.
Bé Mèo Mun thở phào một hơi, bộ dạng mệt chết:
- Giải quyết xong rồi, ta muốn đi ngủ, meo!
Lý Thiên Mệnh và gà lưu manh cùng cười gian:
- He he.
Mèo con run cầm cập hỏi:
- Làm gì đấy, meo?
- Tu luyện cho lão tử!
Mèo con òa khóc:
- Hic!
Nếu biết trước thì nó đã không thèm ra khỏi vỏ.
Lôi Tôn Phủ, sảnh đãi tiệc.
Hôm nay là ngày long trọng, náo nhiệt nhất trong Lôi Tôn Phủ suốt mười mấy năm qua.
Vì bọn họ chiêu đãi Phó Giám Sát Sử đến từ Thánh Thiên Phủ, tuy chỉ là ‘phó’ nhưng trong lịch sử chưa từng có việc này.
Dù sao Thánh Thiên Phủ thiết lập Thiên Phủ trong Chu Tước quốc, trên Lôi Tôn Phủ còn có Chu Tước vương tộc, tính sao cũng không đến lượt Lôi Tôn Phủ chiêu đãi, nếu không sẽ có hơi hướm lấn lướt qua mặt Chu Tước vương tộc.
Nhưng đây là Phó Giám Sát Sử tự mình tuyển chọn, ai kêu Lôi Tôn Phủ ra kỳ tài ngàn năm có một như Lâm Tiêu Đình?
Danh môn vọng tộc trong Diễm Đô nghe tiếng gió, có dự cảm tương lai Lôi Tôn Phủ sẽ nước lên thì thuyền lên, có lẽ truyền thừa ngàn năm của Chu Tước quốc sẽ đứt đoạn.
Ai đều đoán được ngày Lâm Tiêu Đình trở thành cường giả nghịch thiên quay về sẽ làm chút chuyện cho gia tộc.
Lôi Tôn Phủ theo hầu Chu Tước vương tộc ngàn năm đã quá đủ rồi đúng không nào?
Đương nhiên, chỉ có thể lén thảo luận những lời này chứ không dám nói lớn tiếng ra ngoài, vì Lâm Tiêu Đình áo gấm về làng còn phải chờ mười mấy năm sau.
Nhiều danh môn vọng tộc muốn tham dự yến tiệc của Lôi Tôn Phủ nhưng không có cơ hội, vì yến tiệc này chỉ giới hạn trong Giám Sát Sử, Lôi Tôn Phủ, Nguyệt Linh gia tộc.
Trong sảnh tiệc, Lôi Tôn Lâm Triệu đi cùng hai vị Phó Giám Sát Sử Cận Nhất Huyên, Tống Nhất, lão tộc trưởng Nguyệt Linh Hồng của Nguyệt Linh gia tộc, bọn họ ngồi ở vị trí bề trên nhất.
Hàng ghế hai bên thì bên trái dành cho tất cả thành viên của gia tộc Lôi Tôn Phủ, bên phải chỉ có ba người Nguyệt Linh gia tộc.
Lý Viêm Phong mặc áo màu lửa đỏ thẫm, ánh mắt trầm ổn ngồi ở ghế chót nhất trong Lôi Tôn Phủ, bên cạnh gã là vãn bối duy nhất của Lôi Tôn Phủ, Lâm Tiêu Đình.
Phía đối diện Lâm Tiêu Đình là vãn bối duy nhất của Nguyệt Linh gia tộc, Nguyệt Linh Cơ mặc váy long trọng, trang điểm đẹp ngất ngây.
Hai vãn bối này sắp vào Thánh Thiên Phủ, nên thật ra bọn họ xem như nhân vật chính đêm nay.
Một buổi yến tiệc vui vẻ hòa thuận, rượu ngon, thức ăn quý lạ không ngừng bưng lên.
Nguyên liệu thức ăn đều làm từ Linh Túy có thiên văn, ăn thịt toàn là lấy từ mãnh thú, đều có tác dụng bổ dưỡng rất lớn.
Có thể thấy Lôi Tôn Phủ bỏ vốn gốc ra chiêu đãi Phó Giám Sát Sử.
Giữa chừng còn có biểu diễn ca múa nhạc, không khí náo nhiệt, đẹp đẽ tuyệt vời.
Phó Giám Sát Sử và ba vị Nguyệt Linh gia tộc khen không dứt miệng về vẻ đẹp nước khác của Chu Tước quốc.
Ca múa xong, Lôi Tôn Lâm Triệu ra lệnh dọn trống chỗ, trong sảnh tiệc chỉ có nhân vật quan trọng còn ở lại, đã đến phút quan trọng bàn việc.
Phó Giám Sát Sử Cận Nhất Huyên cười nói:
- Chắc Vệ Thiên Thương không ngờ sắp tới đây chúng ta sẽ làm khó Vệ gia.
Cận Nhất Huyên nói xong, mọi người cùng cười.
Lôi Tôn Lâm Triệu cười nói:
- Vệ gia bá chiếm Thiên Phủ đã lâu, tới lúc nhường vị trí rồi. Nguyệt Linh gia tộc ra thanh niên tài tuấn lớp lớp, chẳng những có kỳ tích thần kỳ không thể tưởng tượng như Lang Thiên Tử, còn có thiên tài Thánh Thiên Phủ như Nguyệt Linh đại tiểu thư. Cho nên Nguyệt Linh gia tộc cai quản một tòa Thiên Phủ, một tòa Viêm Hoàng học cung là quá xứng đáng!
Giám Sát Sử Tống Nhất giải thích rằng:
- Thay đổi Thiên Phủ nằm trong quy tắc bình thường của Thánh Thiên Phủ. Mỗi gia tộc quản lý Thiên Phủ trên ngàn năm, hễ không có tiến bộ, con cháu tầm thường thì phải bị Thánh Thiên Phủ thử thách lại. Thánh Thiên Phủ phải liên tục rót máu mới vào Thiên Phủ ở các nơi mới bảo đảm những Thiên Phủ kéo dài không xuống dốc. Nên để Nguyệt Linh gia tộc thay thế Vệ gia quản lý Thiên Phủ Chu Tước quốc ngàn năm là sắp xếp phù hợp quy tắc.
Lôi Tôn Lâm Triệu cười nịnh nọt:
- Hiểu, chúng ta hiểu chứ.
Ở trước mặt tiểu bối thì Lôi Tôn Lâm Triệu là trưởng bối uy nghi trang nghiêm, nhưng ở trước mặt Phó Giám Sát Sử thì lão chỉ là kẻ hùa theo.