Lý Thiên Mệnh rung động hỏi:
- Một vòng tròn mà có thể được như Vệ Thiên Thương, mẫu thân có ba vòng tròn, chờ khi mẫu thân tu luyện đến mức tận cùng thì chẳng phải là gấp ba lần Vệ Thiên Thương?
Vệ Tịnh cốc đầu hắn:
- Đừng kêu tên của ngoại công của ngươi, không lễ phép.
Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:
- Nương, do đâu mà tổ tiên chúng ta có Tiểu Mệnh Kiếp?
Vệ Tịnh nói:
- Nghe nói từ ngàn năm trước có một tổ mẫu họ Lý mang đến, người này là ngọn nguồn Tiểu Mệnh Kiếp của Vệ gia chúng ta, nhờ có nàng nên Vệ gia chúng ta mới lớn mạnh lên.
- Tổ mẫu họ Lý?
Thật ra Lý Thiên Mệnh hơi muốn sửa họ, nhưng hắn cảm thấy tên Vệ Thiên Mệnh nghe không xuôi tai, cộng thêm đã nghe quen tên của mình, hắn lười sửa. Không ngờ tổ tiên của Vệ gia có một tổ mẫu họ Lý mang đến di truyền Tiểu Mệnh Kiếp.
Vệ Tịnh cười bước ra ngoài:
- Ta ra ngoài chơi với Huỳnh Hỏa, Meow Meow. Còn đệ tử số một Lý Thiên Mệnh thì mau đi tu luyện, coi chừng danh hiệu thiên tài của ngươi sẽ bị nương cướp mất.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười.
Thật là vớ vẩn, trên đời có ai giống như hắn không? Trở thành bạn cùng trang lứa với mẫu thân của mình, tranh giành danh hiệu thiên tài?
Lý Thiên Mệnh đang định đi ra ngoài thì bỗng thấy bóng mình trong gương.
- Tóc của mình?
Lý Thiên Mệnh đến gần xem, lấy làm lạ phát hiện màu tóc của mình dường như trắng hơn một chút.
- Mờ mắt hay sao mà thấy màu tóc nhạt chút?
Lý Thiên Mệnh nhớ tóc mình trước kia đen bóng, hắn bỗng có linh cảm không may.
Hắn bỗng giơ cánh tay phải lên.
- Ôi mợ!
Trên cánh tay phải của hắn xuất hiện một vòng tròn, giống hệt như của mẫu thân.
- Ta cũng có Tiểu Mệnh Kiếp!?
Giây phút đó, da đầu Lý Thiên Mệnh tê dại, khí lạnh từ đầu ngón chân chạy lên tận óc.
- Có ba Kiếp Luân, đây là thể Tam Kiếp Luân Hồi! Không ngờ huyết mạch thánh tộc rải rác trong đất hoang vu này mà xuất hiện thiên tài Tam Kiếp Luân Hồi!
Lý Thiên Mệnh và Vệ Tịnh không hay biết cách Vũ Lâm các không xa có hai bóng người ẩn trong rừng cây.
Hai bóng người, trong đó một người thấp lùn lọm khọm, giọng nói khàn khàn, rõ ràng là một bà lão.
Người bên cạnh dường như là thiếu nữ, chỉ thấy đường nét lờ mờ chứ không xem rõ ràng khuôn mặt, nhưng nhìn hình dáng thì biết đó là một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người.
Thiếu nữ nhẹ giọng hỏi:
- Bà nội có chắc là Tam Kiếp Luân Hồi không?
Bà lão kích động nói:
- Ta đã thấy rõ ràng, Khinh Ngữ, chắc chắn là thể Mệnh Kiếp trong Tam Kiếp Luân Hồi! Thật là kỳ tích, hiện nay toàn bộ thánh tộc Lý thị chúng ta, dù cộng thêm ngươi thì người trẻ tuổi có Tam Kiếp Luân Hồi không nhiều hơn mười người, không ngờ lần này đi ra thật sự có thu hoạch! Trong tộc lịch ghi chép chi thứ này rất xa xôi, huyết mạch xa vậy mà có huyết mạch Tam Kiếp Luân Hồi!
Thiếu nữ hỏi:
- Bà nội, vậy mình có mang tỷ tỷ này về Đông Hoàng tông không? Thánh tộc Lý thị chúng ta rất cần nhân vật thiên tài này để chống dậy tương lai cả tộc.
Bà lão cười híp mắt nói:
- Đương nhiên phải mang đi rồi, đã đi tám mươi chín nước nhỏ, chỉ cần có thể mang về một thiên tài Tam Kiếp Luân Hồi thì chúng ta đã được lợi trong chuyến đi này.
Bà lão khẽ thở dài:
- Ài, không ngờ thánh tộc Lý thị chúng ta từng một mình bá chủ Đông Hoàng Cảnh mà bây giờ lưu lạc đến mức đến đất hoang vu này tìm huyết mạch chi thứ. Nhưng ông trời không phụ lòng người, rốt cuộc cho lão hủ có thu hoạch.
Thiếu nữ Lý Khinh Ngữ chắc chắn nói:
- Bà nội, chúng ta nhất định sẽ càng tốt hơn.
- Quan sát nàng một thời gian đã, nhìn xem nhân phẩm hành vi của người này như thế nào.
- Tốt! Hình như nhi tử của nàng là Nhất Kiếp Luân Hồi, cũng mang về chứ?
- Tùy nàng ta, nếu không nỡ bỏ lại thì mang đi. Nhất Kiếp Luân Hồi, miễn cưỡng đủ vào thánh tộc Lý thị ta.
. . .
Vệ Tịnh bị Lý Thiên Mệnh kêu trở về, nàng nhìn thoáng qua rồi thắc mắc nói:
- Tiểu Mệnh Kiếp của ngươi khác với người ta thì phải.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Khác như thế nào?
Vệ Tịnh nói:
- Tóc của ngươi hơi trắng một chút, khí huyết thân thể dồi dào, hoàn toàn không xói mòn, tương đương với trừ bỏ Tiểu Mệnh Kiếp.
Nói ngắn gọn là tình trạng của Lý Thiên Mệnh giống với Vệ Tịnh đã trừ bỏ Tiểu Mệnh Kiếp, tương đương với tốc độ tu luyện của hắn sẽ càng nhanh hơn.
Vệ Tịnh nói:
- Ta phỏng chừng bởi vì ngươi tu luyện công pháp quá mạnh, cho nên Tiểu Mệnh Kiếp mới xuất hiện đã bị ngươi tự động diệt nó.
Lý Thiên Mệnh yên lòng.
- Phải rồi, Tiểu Mệnh Kiếp là Ngự Thú Sư và thú bản mệnh cùng bị?
- Đúng vậy!
Lý Thiên Mệnh bắt Tiểu Hoàng Kê, Bé Mèo Mun về.
Dưới cánh của Tiểu Hoàng Kê có thêm một đốm đen nhỏ, phòng chừng giống như vòng tròn trên cánh tay Lý Thiên Mệnh.
Còn về Bé Mèo Mun, bế nó lên thấy toàn thân đen thui, tìm được vòng tròn đen mới lạ. Dường như thân thể của mèo con khỏe mạnh nên Lý Thiên Mệnh mặc kệ nó.
Không biết bên Lôi Tôn Phủ có âm mưu gì.
Lý Thiên Mệnh trở về Viêm Hoàng Tháp tu luyện.
Hôm nay vừa lúc có mặt Mộ Dương, quan trọng là Thần Thánh cũng đến.
Mộ Dương nói:
- Thiên Mệnh, hôm nay ta mang ngươi lên tầng thứ hai Viêm Hoàng Tháp để tu luyện.
Dường như y định tự mình chỉ dẫn?
Lý Thiên Mệnh đi theo Mộ Dương lên lầu hai Viêm Hoàng Tháp.
Mới bước lên tầng hai Lý Thiên Mệnh đã thấy vô số bản thân.
Thì ra tầng hai Viêm Hoàng Tháp có bốn mặt gương.
- Đây là Viêm Hoàng Kính bốn phương. Viêm Hoàng Kính có thiên văn màu tím, bên trong ẩn chứa nhiều linh khí thiên địa, trợ giúp cho việc tu luyện. Tuy Viêm Hoàng Kính kém hơn Viêm Hoàng Thạch một chút nhưng ưu điểm là có bốn phương, chỉ có một mình ngươi hưởng dụng tại đây. Tác dụng lớn nhất của Viêm Hoàng Kính là phụ trợ tu luyện chiến quyết. Nhìn gương quan sát động tác của mình, quy phạm động tác, tự điều chỉnh lại. Điểm huyền diệu của Viêm Hoàng Kính nằm ở chỗ cho ngươi nhìn thấy nhiều chỗ không quy phạm, quái dị dẫn đến chỉnh sửa nhanh hơn.
Mộ Dương giới thiệu:
- Còn cho ngươi thấy ảo diệu của chiến quyết, giúp ích rất lớn cho ngươi sau này lĩnh ngộ thiên văn. Chờ ngươi ở đây tu luyện Viêm Hoàng Kính lâu dài sẽ biết tu hành, chiến đấu không phải luôn xung phong tới trước. Chiến đấu càng cao cấp sẽ càng huyền ảo, giết người trong vô hình.
Lý Thiên Mệnh nhìn Viêm Hoàng Kính, càng xem càng thấy nhức đầu.
Viêm Hoàng Kính khiến hắn nhìn thẳng chính mình.
Bản thân ở khắp nơi, sai lầm nào đều sẽ bị phóng lớn vô hạn.
Nó không phải tấm gương bình thường mà còn là tài phú của Thiên Phủ, người khác muốn tu luyện trong Viêm Hoàng Kính cũng không có cơ hội đó.
Mộ Dương bỗng hỏi:
- Thiên Mệnh, bây giờ ngươi còn muốn bái sư không?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Đương nhiên còn, đây là phương hướng phấn đấu lúc trước của ta!
Lý Thiên Mệnh bây giờ đã phù hợp với tiêu chuẩn của Mộ Dương, dù sao hắn đánh bại Vệ Quốc Hào hoàn toàn.
Mộ Dương nghiêm túc nói:
- Ta đề nghị ngươi đừng bái ta làm thầy.
Lý Thiên Mệnh kinh ngạc hỏi:
- Vì sao?
Mộ Dương nói:
- Ta sớm nhìn ngươi với cặp mắt khác, ngươi biểu hiện vượt sức tưởng tượng của ta. Với thiên phú và tốc độ tiến bộ của ngươi, ta cảm giác Chu Tước quốc không chứa nổi ngươi. Lâm Tiêu Đình sắp đi Thánh Thiên Phủ, ngươi cũng nên tìm thiên địa rộng lớn hơn, tìm tồn tại càng mạnh hơn.
Hồi trẻ Mộ Dương cũng có giấc mơ, nhưng vì các loại nguyên nhân nên không thể ra ngoài.
Mộ Dương cười nói:
- Hơn nữa làm Dương thúc của ngươi, dù có bái sư hay không thì ta vẫn sẽ chỉ dẫn cho ngươi. Tóm lại là ta cảm thấy bị ngươi kêu sư tôn hơi áp lực.
Thần Thánh cười xen lời:
- Hắn có trái tim thủy tinh, hở chút là chịu áp lực lớn, ngươi cứ coi thường hắn đi.
- Được rồi.
Có là sư tôn hay không đều chẳng sao, Lý Thiên Mệnh sớm xem Mộ Dương là người mình kính trọng nhất.