- Thiếu kiến thức! Phục hồi Tiểu Mệnh Kiếp thì dù qua sáu mươi năm cũng sẽ trở lại khoảnh khắc mới bị Tiểu Mệnh Kiếp.
Một lão nhân xuất hiện phía sau Vệ Tịnh, trông lão hơi mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt nhiều.
Hiển nhiên trừ bỏ Tiểu Mệnh Kiếp làm Vệ Thiên Thương tiêu hao rất lớn.
- Mau biến đi, lão phu cần tĩnh dưỡng trên ba tháng, đừng ai đến quấy rầy ta!
Vệ Thiên Thương đẩy Vệ Tịnh ra, đóng sầm cánh cửa, cảm giác như thể lão thấy mất mặt vì cứu nàng.
Tĩnh dưỡng ba tháng mới phục hồi lại, đủ thấy lần này tiêu hao rất lớn với Vệ Thiên Thương, nhưng lão vẫn đồng ý làm, chứng minh trước kia Lý Thiên Mệnh thật sự đã nhìn lầm ngoại công này.
May mắn là lão chỉ cần tĩnh dưỡng.
Vệ Tịnh ngoái đầu lại, nhưng cửa đã khép.
Vệ Tịnh nghiến răng nói, nhưng khóe môi cong lên:
- Lão già ngoan cố này!
Vì nàng biết bắt đầu từ giây phút này, mọi ngăn cách với phụ thân đều chấm dứt.
Tiểu Mệnh Kiếp đã mất, trở về năm hai mươi tuổi, xóa tan mọi mâu thuẫn với phụ thân, giống như từ địa ngục bay lên trời.
Cảm giác hạnh phúc đó khiến Vệ Tịnh chìm đắm, đứng ngây người tại chỗ.
Nàng đã vô số lần cảm tạ phụ thân, bây giờ bước ra, nàng biết có một công thần nữa.
Đó là Lý Thiên Mệnh.
Khoảnh khắc quay đầu nhìn nhi tử của mình, khóe mắt Vệ Tịnh ướt nước.
- Thiên Mệnh!
Làn gió vụt qua, Vệ Tịnh ôm Lý Thiên Mệnh vào lòng, vui mừng đến bật khóc.
Lý Thiên Mệnh đè vai nàng, biểu tình khoa trương nói:
- Ai vậy ta? Không lẽ là muội muội thất lạc nhiều năm của ta?
Vệ Tịnh nín khóc mỉm cười.
Nàng đã soi gương, cũng không ngờ mình trở về hai mươi tuổi.
- Phụ thân nói Tiểu Mệnh Kiếp không chỉ là tai nạn, nó còn có nhiều thứ huyền diệu, người trong tộc chúng ta không thể nhìn thấu. Ngày phá kiếp, ngày trở về nhập kiếp chỉ là một phần của Tiểu Mệnh Kiếp. Tương đương với ta trở lại hai mươi năm, dù là sinh mệnh hay mọi thứ đều quay ngược thời gian.
Trong khi Vệ Tịnh nói chuyện thì thú bản mệnh của nàng bay ra không gian bản mệnh.
Đó là một con chim đại bàng tám cánh vàng, cảnh giới đại khái là Linh Nguyên cảnh đỉnh.
Vệ Tịnh cũng ở cảnh giới này.
Hai mươi năm Tiểu Mệnh Kiếp, chim đại bàng tám cánh vàng cũng thoát hóa còn bốn cánh, giờ thú bản mệnh quay về hai mươi tuổi.
- Tiểu Mệnh Kiếp thần kỳ như vậy sao?
Lý Thiên Mệnh không biết gì về bí mật của Tiểu Mệnh Kiếp, hắn cứ tưởng đó là tai nạn. Con cháu Vệ phủ nếu xui xẻo bị Tiểu Mệnh Kiếp, ngay khi vừa trúng Tiểu Mệnh Kiếp là sẽ bài trừ ngay, không ai chịu đựng suốt hai mươi năm như Vệ Tịnh.
Cho nên Vệ Tịnh bây giờ là người duy nhất từ xưa đến nay trong Vệ gia.
Vệ Thiên Thương cũng chỉ suy đoán khả năng có thể trở về hai mươi tuổi, điều này đã được chứng minh trên người nàng.
Một mẫu thân hai mươi tuổi?
Lý Thiên Mệnh choáng váng.
Vệ Tịnh cười mắng:
- Bớt lém đi, thân thể của mẫu thân ngươi là hai mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn ở tuổi bốn mươi!
Vệ Tịnh rất vui vẻ.
Lý Thiên Mệnh mừng còn hơn nàng.
Trên đời còn chuyện gì đáng mừng hơn chuyện này không?
Tảng đá lớn đè trong ngực đã vỡ nát.
Tiểu Hoàng Kê bay nhanh lại:
- Nương, dẹp Lý Thiên Mệnh sang bên đi, nhi tử của nương đến hầu hạ người đây!
Một tia chớp từ sau lưng gà lưu manh lao tới trước:
- Meo!
Giây sau, Bé Mèo Mun thoải mái nằm trong ngực Vệ Tịnh.
Hai con thú này chỉ giỏi tài giành nhau.
Đều là người một nhà, vui vẻ hòa thuận, niềm vui lớn nhất trần gian.
Kỳ tích đến từ Tiểu Mệnh Kiếp là niềm vui bất ngờ trong niềm vui lớn đối với Lý Thiên Mệnh.
Trước kia đã nói rồi, thời Vệ Tịnh còn trẻ là thiếu nữ phong hoa tuyệt sắc trong Diễm Đô, nay xem ra đúng là vậy.
Hèn gì được nhân vật như Mộ Dương, Thần Thánh say mê.
Mộ Dương lườm Thần Thánh:
- Ngươi đã có gia đình rồi, đừng nhìn lung tung!
Thần Thánh cảm khái:
- Trở về hai mươi tuổi, hết khổ chuyển sang nếm vị ngọt rồi.
Mộ Dương cười nói:
- Nói đến thì vị kia trong nhà của ngươi mà thấy bộ dạng hiện giờ của Tịnh Nhi sẽ lại ghen tị cho xem.
Thần Thánh lắc đầu, nói:
- Kệ nàng ta, cái tật mãi không chừa, chờ tới lúc nàng ta không còn đặt nặng mấy thứ này nữa.
Mộ Uyển lại gần hỏi:
- Ca, có cách gì cho ta vô hạn thử Tiểu Mệnh Kiếp không?
Mộ Dương lườm nàng:
- Bị điên à?
Mộ Uyển hâm mộ nói:
- Không phải, ta muốn có vô số lần giữ mãi tuổi xuân.
- Tránh qua một bên.
- Biết rồi nhé, ca bị Tịnh tỷ mê đến ngu người chứ gì?
- Còn nói một câu nữa là đánh chết nhé!
Mộ Uyển bỏ chạy ngay.
Đằng trước Thiên Vân Trai, nếu nói sắc mặt của ai lạnh lùng nhất thì đó là Vệ Thiên Hùng, Vệ Tử Côn và con cái của hai người.
Bọn họ luôn phản đối, nhưng không ngờ Vệ Thiên Thương vẫn chịu cứu.
Vệ Tử Côn nhíu mày nói:
- Sao ta cảm thấy hình như phụ thân sớm muốn cứu nàng?
Vệ Thiên Hùng nói:
- Bất ngờ sao? Chẳng phải phụ thân luôn thương yêu Tịnh Nhi nhất sao?
- Được rồi, giờ thì hai mẫu tử đắc ý, về sau Vệ phủ này sẽ không còn chỗ đứng cho chúng ta.
- Rõ ràng rồi, Mộ Dương sẽ thu Lý Thiên Mệnh làm đệ tử, sau đó Lý Thiên Mệnh này cơ bản sẽ thành phủ chủ đời tiếp theo.
Con cháu của họ không có đường chen chân, trong lòng họ khó chịu, nhưng biết làm sao được?
Không ngờ Vệ Tịnh đi tới trước mặt hai người:
- Ca, Tử Côn. Mấy năm nay là lỗi của muội, đa tạ các người chăm sóc phụ thân, chống dậy Vệ phủ.
Vệ Thiên Hùng nói:
- Ừm, giải thoát rồi thì sau này sống cho tốt, bắt đầu lại từ đầu, đừng làm chuyện khiến phụ thân buồn nữa, phụ thân đã lớn tuổi.
- Tịnh Nhi biết.
Vệ Thiên Hùng nói:
- Ta còn bận việc, đi trước.
- Vâng.
Lý Thiên Mệnh bước lại gần, mỉm cười nói:
- Đi từ từ không tiễn, hai vị cữu cữu.
Dù hai người khó chịu đến mấy thì sao?
Vẫn phải ôm nỗi lòng phức tạp cụp đuôi biến đi.
Đám người vây xem Vệ Quốc Hào, Vệ Lăng Huyên cũng bị Vệ Thiên Hùng đuổi đi.
Dù Vệ Thiên Thương tha thứ nhưng bọn họ thì không.
Vậy thì sao?
Lý Thiên Mệnh không thèm để bụng.
Vệ Thiên Thương còn phải tĩnh dưỡng, một đám người quay về Vũ Lâm các.
Vệ Tịnh tự mình làm đồ ăn chiêu đãi khách, mùi vị không quá ngon nhưng Mộ Dương, Thần Thánh tâng bốc lên trời.
Mãi đến chạng vạng đám người mới rời đi, để lại mẫu tử Lý Thiên Mệnh và hai động vật nhỏ.
Huỳnh Hỏa và Meow Meow chơi đùa trong sân, Vệ Tịnh ngồi trước gương chải tóc.
Lý Thiên Mệnh đứng đằng sau, nhìn mẫu thân trong gương.
Nhìn bộ dạng trẻ tuổi hiện giờ của mẫu thân, hắn nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Mẫu thân sẽ bồi dưỡng lại tình cảm với Dương thúc chứ?
- Không.
Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:
- Tại sao?
Vệ Tịnh đáp:
- Hắn nói với ta là không có ý tưởng gì, đã thói quen cuộc sống như vậy trong hai mươi năm, ở cùng ta sẽ chịu áp lực lớn.
- Ôi mợ, Dương thúc bị nhũn não sao?
Lý Thiên Mệnh thấy Mộ Dương tích cực như thế còn tưởng đâu y có ý đồ gì.
Vệ Tịnh nhìn mình trong gương, ánh mắt kiên định nói:
- Hơn nữa ta muốn đi tìm một người.
- Là ai?
- Chờ có dịp sẽ nói cho ngươi.
- . . .
Vệ Tịnh đang trang điểm, hai mươi năm rồi nàng không tô phấn bôi son.
Khi cuốn tay áo lên, Lý Thiên Mệnh chợt thấy có dấu ấn trên cánh tay phải của nàng.
- Đây là cái gì?
Lý Thiên Mệnh chộp lấy cánh tay Vệ Tịnh, nhìn kỹ.
Trên tay có đồ án ba vòng tròn song song, từng vòng móc vào nhau, không lau được.
Vệ Tịnh nói:
- Không biết, khi Tiểu Mệnh Kiếp biến mất thì thứ này xuất hiện.
- Sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?
Vệ Tịnh giải thích rằng:
- Không sao, tổ tiên Vệ gia có nhiều người đều có Tiểu Mệnh Kiếp, nhưng bọn họ đã phá giải ngay năm đầu tiên, trong tay họ cũng có đồ án này, nhưng chỉ có một vòng tròn, có lẽ của ta hơi lâu nên được ba cái.
- Sẽ không ảnh hưởng tu luyện và sinh hoạt về sau chứ?
Vệ Tịnh nói:
- Nghe nói có thêm một vòng tròn thì tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn, đây là nguyên nhân vì sao Vệ gia hưng thịnh mãi không suy sụp. Phụ thân của ta có một cái, nhưng ca ca và đệ đệ không có, nên bọn họ hơi yếu.
- Hóa ra là vậy!
Bài trừ Tiểu Mệnh Kiếp là cánh tay thêm một vòng tròn, tu luyện trở nên nhanh hơn?