Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 214 - Chương 214 - Tọa Kỵ Cao Đẳng, Mộ Uyển Thượng Sư (Tt)

Chương 214 - Tọa kỵ cao đẳng, Mộ Uyển thượng sư (tt)
Chương 214 - Tọa kỵ cao đẳng, Mộ Uyển thượng sư (tt)

Lý Thiên Mệnh vận chuyển hai công pháp, Luyện Ngục Chi Nguyên và Hỗn Độn Lôi Nguyên hình thành quan hệ cạnh tranh, liên tục cắn nuốt linh khí, chuyển hóa thành lực lượng Thú Nguyên.

Trung tâm hai lực lượng lớn từ từ tiến bộ, lửa và lôi đình liên tục hình thành trùng kích mãnh liệt trên người của Lý Thiên Mệnh.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

- Tạm ổn rồi.

Một đêm nọ, Lý Thiên Mệnh vượt qua cực hạn, nhờ trợ giúp từ Viêm Hoàng Thạch đột phá đến Linh Nguyên cảnh đệ lục trọng.

Hơn nữa Luyện Ngục Chi Nguyên và Hỗn Độn Lôi Nguyên cùng đột phá đến đệ lục trọng.

Tiểu Hoàng Kê hừng hực chiến ý, nhiệt huyết toàn thân không có chỗ trút ra:

- Mạnh quá! Sướng quá! Ta muốn chiến đấu!

Giải quyết xong mục tiêu, Bé Mèo Mun buồn ngủ:

- Meo, buồn ngủ ghê, ta không thèm làm thú bản mệnh nữa, không tu luyện nữa đâu, meo!

Nếu không phải nó là mèo đen thì đã có hai quầng thâm mắt thật to.

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Được rồi, thưởng cho ngươi nghỉ nửa ngày.

- Nửa ngày? Méo! Ngược đãi lao động trẻ em, ta không phục, meo!

- Không phục cũng phải phục!

- Đi, Meow Meow, quẩy lên nào! Ca mang ngươi đi trải đời!

- Bỏ đi Kê ca, cho ta nằm xíu đi, một chút thôi, meo.

Trong khi hai con thú bản mệnh nói chuyện thì Lý Thiên Mệnh đã rời khỏi Viêm Hoàng Tháp, trở về Vệ phủ.

- Ngày mai là ngày nương lấy lại cuộc sống mới!

Hắn chờ đợi ngày này đã quá lâu.

- Linh Nguyên cảnh đệ lục trọng, có lẽ đã không gặp địch thủ trong cảnh giới này. Nhưng Lâm Tiêu Đình là Ngự Thú Sư song sinh Quy Nhất cảnh, còn có chiến hồn Thánh Thú, có lẽ ta vẫn chưa thể đánh lại hắn. Không có nhiều thời gian, vẫn phải tiếp tục tiến lên!

Hai con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ là vốn liếng lớn nhất của Lý Thiên Mệnh, nếu hắn có đủ thời gian thì tu luyện đến cảnh giới gì cũng không bất ngờ.

Dù sao Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ không phải như bề ngoài, vừa sinh ra chúng nó đã có thể hủy thiên diệt địa.

Từ khi có chúng nó, sẽ có ngày Lý Thiên Mệnh trở thành kỳ tài tuyệt thế hủy thiên diệt địa.

Không ai sánh bằng!

Nhưng trong Chu Tước quốc, hiện giờ hắn chưa phô bày ra phong hoa tuyệt thế được.

Sau khi trở về Vũ Lâm các, Lý Thiên Mệnh dọn dẹp chỗ ở một chút, đặc biệt đánh bóng tấm gương đồng.

- Mẫu thân thích đẹp, nhưng hai mươi năm không có cơ hội soi gương.

Đời người có mấy lần hai mươi năm?

Buổi tối hôm nay sống một ngày bằng một năm.

Tiểu Hoàng Kê bay lên trời, đào lòng đất, chơi suốt đêm, Bé Mèo Mun nằm sải lai trên bàn đá, ngủ nguyên buổi tối.

Sáng sớm, Lý Thiên Mệnh đi ra, phát hiện cá vàng trong ao bị hai con này bắt hết sạch, xác cá nằm đầy đất.

Chúng nó chỉ chơi chứ không ăn.

Đặc biệt là Bé Mèo Mun, lúc trước còn buồn ngủ nhưng giờ nhảy nhót trong ao cá rất là năng động.

Chỗ khung cửa có xác vài con chuột, đều là bị chơi chết.

Lôi Ma Hỗn Độn Thái Sơ?

Là mèo con thì đúng hơn.

Trông thấy Lý Thiên Mệnh, hai con thú bản mệnh chiếm vai bên trái và phải của hắn.

Tiểu Hoàng Kê như ngồi trên thú cưỡi, điều khiển Lý Thiên Mệnh ra cửa:

- Giá! Lý Thiên Mệnh, xuất phát nào, giá!

Móng vuốt của Bé Mèo Mun sắp bấu thủng da hắn:

- Meo, Lý Thiên Mệnh, chạy mau lên, Meow đã nắm chặt!

Lý Thiên Mệnh nhức đầu nói:

- Hai ngươi tính làm phản hả? Xem ta như thú cưỡi? Người ta điều khiển thú bản mệnh, còn các ngươi thì muốn mưu triều soán vị?

Tiểu Hoàng Kê giục ngựa lao nhanh:

- Đừng nói nhảm, giá!

Chúng nó vừa đùa giỡn vừa nhục nhã chủ nhân.

Tiểu Hoàng Kê ra vẻ kinh nghiệm dày dạn nói:

- Meow Meow, ca nói cho ngươi biết, cỡ như Lý Thiên Mệnh là thú cưỡi cấp thấp, Mộ Uyển thượng sư của hắn mới là thú cưỡi cao cấp.

Bé Mèo Mun tò mò hỏi:

- Tại sao vậy Kê ca?

Tiểu Hoàng Kê xấu xa nói:

- Vì ngực Lý Thiên Mệnh phẳng lì, Mộ Uyển thượng sư thì có hai ngọn núi mềm mại thoải mái. Nằm trong ngực nàng ấy là hưởng thụ cấp Chí Tôn, thú cưỡi cao cấp như thế hiếm có lắm.

Bé Mèo Mun hỏi:

- Nghe đã thế, Kê ca, hay là mình đổi thú cưỡi đi?

- Không đổi được, cái gọi là phụ thân không chê nhi xấu, tuy Lý Thiên Mệnh có khiếm khuyết nhưng dù gì là đồ nhà mình, không thể vứt bỏ.

- Thế thì tiếc thật, meo.

Hôm nay tâm tình của Lý Thiên Mệnh khá tốt, vì mẫu thân sắp đi ra, chứ không thì hắn đã bóp chết hai con này rồi.

Trời tờ mờ sáng Lý Thiên Mệnh đã đứng chờ bên ngoài Thiên Vân Trai.

Từ khi Bé Mèo Mun sinh ra là Tiểu Hoàng Kê có đồng bọn, trừ lúc tu luyện và chiến đấu ra, Lý Thiên Mệnh thói quen chúng nó bay nhảy ầm ĩ xung quanh.

Tiểu Hoàng Kê hưng phấn nói:

- Ô, thú cưỡi cao cấp đến rồi!

Lý Thiên Mệnh giật nảy mình, giương mắt nhìn thì thấy Mộ Dương đến, một nữ nhân yểu điệu thướt tha theo sau lưng y.

Nàng quyến rũ động lòng người, như trái đào chín khiến người mơ mộng. Nhìn xuống thì thấy một chú mèo mun bé nhỏ nằm trong ngực nàng.

Mắt Mộ Uyển sáng rực, yêu thích không buông tay:

- Lý Thiên Mệnh, đây là con thú bản mệnh thứ hai của ngươi? Ta quyết định rồi, tặng cho ta!

Bé Mèo Mun thoải mái nằm trong ngực Mộ Uyển, chân nhỏ quẫy đạp chọc nàng cười khúc khích.

Mộ Uyển thượng sư đã bị bắt mất hồn:

- Đáng yêu quá, cưng quá đi, ôi chao, không chịu nổi! Lý Thiên Mệnh, con này là của ta!

Tiểu Hoàng Kê ở bên cạnh vỗ cánh hỏi:

- Thượng sư, còn ta thì sao?

Mộ Uyển thượng sư lườm nó:

- Tránh qua một bên.

Bé gà đau lòng tru lên:

- Ài, người gì thực dụng.

Bé Mèo Mun ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói:

- Không được mắng Kê ca của ta! Ta và Kê ca có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Kê ca, qua đây cùng ta hưởng dụng thú cưỡi cao cấp nào!

Mộ Uyển thượng sư hỏi:

- Thú cưỡi cao cấp gì?

Tiểu Hoàng Kê cười ruồi:

- Không có gì, ha ha, có gì đâu, lời con nít nói thôi.

Trong khi nói chuyện thì Vệ Thiên Hùng, Vệ Tử Côn đã đi tới.

Nhiều nhân vật Vệ gia đều đến chờ trước cửa.

Thần Thánh cũng tới.

Mộ Dương cười nói:

- Không sợ vị kia trong nhà của ngươi sẽ xé sống ngươi sao?

Thần Thánh cười nói:

- Không sao, ta là chủ trong nhà mà.

- Làm chủ nhà có gì giỏi, người ta lớn tiếng nạt một cái là ngươi cũng chỉ có thể khoanh tay nghe.

Lúc này, cửa lớn Thiên Vân Trai mở ra.

Cửa bị nhẹ nhàng đẩy mở, một nữ nhân bước chầm chậm từ trong đó đi ra.

Quá trình này tựa như lại thấy ánh mặt trời.

Khoảnh khắc đó, Lý Thiên Mệnh nín thở.

Hai mươi năm, hắn chờ đợi ngày này rất lâu rồi.

Trong mắt Lý Thiên Mệnh phản chiếu nữ nhân bước ra ngoài, điểm bắt mắt nhất là mái tóc dài màu xám nhạt suôn thẳng như thác nước.

Khoan!

Mái tóc dài màu xám nhạt? Không lẽ Vệ Thiên Thương thất bại rồi?

Thật ra không phải, vì tóc dài màu xám nhạt sáng bóng, suôn thẳng, có sức sống dồi dào.

Nhìn xuống nữa, đây đâu phải người phụ nữ bốn mươi tuổi?

Đây là thiếu nữ tuổi đôi mươi cỡ Vệ Lăng Huyên!

Mộ Uyển thượng sư mới qua tuổi ba mươi mà trông trưởng thành hơn nàng nhiều.

Đôi mắt trong suốt sáng ngời, mắt sáng răng trắng, nàng nhoẻn miệng cười lộ nét ngây thơ của thiếu nữ.

Đường cong thân thể mềm dẻo đầy sức sống, bước đi nhẹ nhàng tự nhiên.

Lý Thiên Mệnh còn tưởng rằng mình nhìn lầm.

Đây là một thiếu nữ, không khác gì với nhóm Khương Thanh Loan, Khương Phi Linh.

Đây là lão nương nhà mình?

Trong tưởng tượng của Lý Thiên Mệnh thì nàng nên từ bề ngoài tám mươi tuổi trở lại bốn mươi tuổi, cỡ như Tuyết Lam.

Nhưng đây là trở về mười tám tuổi!

Dù có mái tóc dài màu xám nhạt nhưng vẫn như tuổi mười tám, người ta sẽ nghĩ rằng nàng nhuộm tóc.

Lý Thiên Mệnh hơi nhức đầu, với bề ngoài như vậy thì nàng nên gọi là nương hay tỷ tỷ? Hoặc là . . . muội muội?

Không chỉ mình Lý Thiên Mệnh rối rắm, khoảnh khắc Vệ Tịnh đi ra, mọi người đều há hốc mồm muốn rớt tròng mắt.

Bình Luận (0)
Comment