Lâm Tiêu Đình nhìn cá vàng trong hồ nước, trầm giọng kêu một câu ngắt ngang khúc nhạc:
- Tình Tình.
- Ừ.
Lâm Tiêu Đình trêu đùa cá vàng trong hồ:
- Thú bản mệnh của nàng đã chết, linh nguyên bị phế bỏ, nàng đã hoàn toàn là phế vật, không còn ngày trở mình được nữa.
- Ta biết.
- Chịu phục sao?
- Chịu phục.
Lâm Tiêu Đình đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng:
- Rất tốt, nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai cái gì gọi là hiện thực, đúng hay không?
- Đúng vậy.
Lâm Tiêu Đình hỏi:
- Lúc trước nàng đạp trên Lý Thiên Mệnh leo lên ta, bây giờ ta bỏ nàng ra, thành hôn với nữ nhân càng ưu tú hơn, tất cả đều rất bình thường đúng không?
Mộc Tình Tình cúi đầu, giọt máu ứa ra từ đầu ngón tay nhỏ tí tách lên dây đàn.
- Đúng.
Nước mắt rơi xuống, từng giọt rơi trên dây đàn hòa cùng máu loãng màu đen.
Lâm Tiêu Đình không muốn nhìn bộ dạng hiện giờ của Mộc Tình Tình, răn dạy:
- Nàng là người chính chắn, sẽ không ấu trĩ, làm người phải biết học nhận thua, hiểu không?
Mộc Tình Tình dùng ngón tay lau nước mắt nhưng ngược lại làm máu đen dính trên mặt:
- Biết, Đình ca.
Lâm Tiêu Đình vỗ vai nàng:
- Giỏi lắm, nàng rất hiểu chuyện. Ta đã nói chuyện với phụ thân, sau này nàng có thể ở trong Hoa Mộc Viên, tặng chỗ này cho nàng. Có thể trồng hoa, trồng cây, đánh đàn, nuôi cá, làm tất cả những gì nàng muốn, cuộc sống sẽ rất thoải mái. Nhưng nàng không thể bước ra khỏi đây, ta không muốn cho ai nhìn thấy nàng. Chờ sau khi nàng qua đời, chấp thuận cho nàng lấy thân phận tỳ thiếp của ta chôn trong vườn mộ của Lâm gia ta. Có lẽ lần sau khi ta trở về sẽ đi thăm nàng.
Ai đều biết Mộc Tình Tình không sống được quá lâu.
Lâm Tiêu Đình đặt tay lên vai Mộc Tình Tình, mỉm cười hỏi:
- Tình Tình, ta làm nhiều sắp xếp như vậy, nàng thấy Đình ca khá tốt với nàng, nhỉ?
Mộc Tình Tình cố gắng ngẩng đầu lên cười tươi nói:
- Đúng vậy, sau khi ta chết còn được làm tỳ thiếp của Đình ca, tốt quá rồi.
Nhưng mặt Mộc Tình Tình loang lổ vết máu nên không quá đẹp.
Lâm Tiêu Đình mỉm cười nói:
- Biết điều là tốt rồi, nói thật lòng, ta thưởng thức nàng.
Mộc Tình Tình cắn răng, tiếc nuối nói:
- Tình Tình chỉ cảm thấy tiếc vì Đình ca tu luyện Thuần Dương Thiên Lôi Quyết, trước khi lên Quy Nhất cảnh không thể gần nữ sắc, nên mãi không có cơ hội hiến dâng cho Đình ca.
Lâm Tiêu Đình nói:
- Giờ đã đến Quy Nhất cảnh, tiếc rằng muộn một bước, bộ dạng hiện giờ của ngươi không làm ta hứng thú.
Mộc Tình Tình nói:
- Đúng là tiếc thật, vậy Tình Tình cầu chúc cho Đình ca đêm động phòng hoa chúc ôm mỹ nhân về.
Lâm Tiêu Đình vừa lòng nói:
- Nếu nàng thật sự ngoan ngoãn như vậy thì ngày ta thành hôn hãy đến xem.
Mộc Tình Tình nói:
- Vâng thưa Đình ca, ta nhất định sẽ ăn mặc đàng hoàng, không làm Đình ca mất mặt.
Lâm Tiêu Đình cười nói:
- Ừ, chủ yếu là cho nàng xem ta dùng cách gì giết Lý Thiên Mệnh, coi như báo thù cho nàng.
Mộc Tình Tình cũng cười, nhưng nụ cười méo mó.
Lâm Tiêu Đình nói:
- Nhớ ngày đó mặc đàng hoàng nhưng không được nổi bật hơn tân nương.
- Vâng.
- Đi đây.
Tâm tình của Lâm Tiêu Đình tốt đẹp vung ống tay áo, nghênh ngang rời đi.
Sau khi Lâm Tiêu Đình đi khuất.
Trong chòi, Mộc Tình Tình phun ra búng máu đen hoàn toàn vấy bẩn áo trắng.
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, đầu dựa vào cây cột, nước mắt rơi như vỡ đê.
Thùng thùng thùng!
Mộc Tình Tình vừa cụng đầu vào cây cột vừa khóc run người, thân thể co giật.
Nàng cụng đầu mãi đến khi ngất xỉu.
. . .
Lý Thiên Mệnh đang ở bên cạnh Viêm Hoàng Thạch, đang tu luyện mức độ phù hợp đỉnh cao thì bị Mộ Dương gọi ra.
Lý Thiên Mệnh vội chạy lại hỏi:
- Có chuyện gì vậy Dương thúc??
Hắn phải tranh thủ thời gian, dù sao hắn mất công hướng dẫn từng bước, lừa dối đủ điều mới khiến Bé Mèo Mun đồng ý giúp hắn lên cảnh giới mới.
Mộ Dương nhíu mày nói:
- Có một tình báo.
- Mời Dương thúc nói.
- Thám tử nói đoàn người Giám Sát Sử và Nguyệt Linh gia tộc còn ở Lôi Tôn Phủ chưa đi.
Lý Thiên Mệnh ước gì bọn họ không đi.
- Hơn nữa mấy ngày nay có người Nguyệt Linh gia tộc khác từ Chúc Long quốc lại đây, cũng ở trong Lôi Tôn Phủ.
Lý Thiên Mệnh sửng sốt, nghi hoặc hỏi:
- Bọn họ đang làm gì? Hợp thể song tu sao?
Tình huống này cực kỳ đáng ngờ.
Mộ Dương nói:
- Bình thường thì sẽ không như vậy, chắc chắn có âm mưu bí mật nào đó, nên mấy ngày nay chúng ta đang bàn bạc, làm một số đề phòng.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Đề phòng? Dù bọn họ có âm mưu bí mật chắc cũng không dính dáng gì đến Thiên Phủ chứ?
- Chưa biết nữa, tóm lại lo trước khỏi họa. Hơn nữa còn có một tin tức.
- Tin gì?
Mộ Dương nói:
- Thú bản mệnh của Nguyệt Linh Cơ nhờ Thần Nguyên cấp huyền Hải Long Thiên Trụ đã thành công tiến hóa đến bát giai Đế Thú, trở thành Phong Tuyết Hải Linh Long, thực lực tăng mạnh rất nhiều, nàng còn đang bế quan tu luyện.
- Có lẽ vì cần đến Quy Nhất cảnh mới đi Thánh Thiên Phủ được?
- Có thể là vì vậy, nhưng nếu không gấp gáp thì tại sao chọn Úy Lam Vực tổ chức Trầm Uyên Đấu Thú? Tại sao kêu người Nguyệt Linh gia tộc từ Chúc Long quốc đến? Ngươi ở trong chiến trường Trầm Uyên có cảm thấy chỗ nào kỳ lạ không?
- Không có.
Điểm kỳ lạ nhất ở chiến trường Trầm Uyên là sự kiện chọn sẵn quán quân, Lý Thiên Mệnh đã nói rồi.
Mộ Dương nói:
- Không sao, chúng ta cứ từ từ nghiên cứu. Ngươi tiếp tục đi, ta đã hỏi sư tôn, người nói còn cần tám ngày nữa sẽ khỏe lại. Tám ngày sau ngươi nhớ về Vệ phủ một chuyến.
- Đương nhiên rồi!
- Đi.
Lý Thiên Mệnh trở về bên Viêm Hoàng Thạch.
Hắn còn đang dùng cách cũ, tìm kiếm liên kết với Viêm Hoàng Thạch, dùng quyền pháp đánh vào thiên văn màu đen trên Viêm Hoàng Thạch.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mỗi cú đấm có thể lôi kéo thiên văn biến đổi, nhưng muốn liên kết thật sự thì rất khó khăn.
Mấy ngày nay Lý Thiên Mệnh vừa tu luyện vừa thử nghiệm.
Từ khi có hệ thống tu luyện cộng sinh của Ngự Thú Sư sinh ba thì tốc độ tu luyện của hắn càng mau hơn, hung mãnh hơn.
Hai con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ điên cuồng cắn nuốt linh khí bạo loạn, khiến Lý Thiên Mệnh biến mạnh trong từng phút từng giây.
- Viêm Hoàng Thạch!
Đây là chí bảo bí ẩn, Lý Thiên Mệnh vẫn đang thăm dò bí mật của nó.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Đã mười bốn ngày từ khi quay về từ chiến trường Trầm Uyên.
Ngày hôm nay, Lý Thiên Mệnh lại thành công, hắn bị Viêm Hoàng Thạch hút dính chặt, rót linh khí vô tận vào người.
Tiểu Hoàng Kê, Bé Mèo Mun cũng dán chặt trên tảng đá, trông rất buồn cười.
Lần trước Viêm Hoàng Thạch ban cho tạo hóa khiến Lý Thiên Mệnh trực tiếp đột phá hai tầng cảnh giới, lần này nó cho linh khí càng nhiều hơn. Nhưng Lý Thiên Mệnh giảm chậm lại, tuần hoàn tiến dần, giữ cân bằng với Viêm Hoàng Thạch.
Cách tu luyện kiểu này của Lý Thiên Mệnh tựa như quái vật, đám người Thần Hạo, Tinh Khuyết, Mặc Lâm không cách nào bắt chước được.
- Chắc Thanh công chúa còn đang chữa thương trong hoàng cung, nên Linh Nhi vẫn chưa về Thiên Phủ.
Gần nửa tháng không gặp, Lý Thiên Mệnh hơi nhớ Khương Phi Linh.
- Nhưng hai nàng nghe tin mẫu thân của ta rất nhanh sẽ trừ bỏ Tiểu Mệnh Kiếp thì chắc cũng vui mừng lắm, đặc biệt là Linh Nhi. Trong chuyện này nhờ Thanh công chúa giúp rất nhiều, lần sau gặp mặt phải cảm ơn nàng ấy.