Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 212 - Chương 212 - Năm Xưa Hoa Nở Trong Hoa Mộc Viên

Chương 212 - Năm xưa hoa nở trong Hoa Mộc Viên
Chương 212 - Năm xưa hoa nở trong Hoa Mộc Viên

Tống Nhất nói tiếp:

- Theo ta được biết thì Vệ gia Thiên Phủ được Thánh Thiên Phủ chọn trực tiếp làm gia tộc quản lý Thiên Phủ, bọn họ chỉ có thể tìm hiểu Thánh Thiên Phủ qua Giám Sát Sử chúng ta, nên sẽ không rõ ràng quy tắc cụ thể về khiêu chiến thay đổi Thiên Phủ. Đây là một lỗ hổng, chúng ta có thể lợi dụng. Nhưng then chốt nhất là dù gì quy tắc bị sửa chữa, không thể để Thánh Thiên Phủ biết, nếu không sẽ ảnh hưởng thanh danh của Lang Thiên Tử. Đương nhiên, Chu Tước quốc là nơi hẻo lánh, người thường không thể nào rời khỏi đây, càng không thể tìm đến Thánh Thiên Phủ đòi lại công bằng. Đây là nguyên nhân vì sao chúng ta tuyển chọn nơi này, mọi chi tiết khiêu chiến do ta viết ra. Chỉ cần hai người Lâm Tiêu Đình, Nguyệt Linh Cơ không nói lung tung khi vào Thánh Thiên Phủ là được.

Tống Nhất nói một tràng dài, ngữ điệu cực kỳ uy nghiêm.

Lâm Tiêu Đình lên tiếng:

- Giám Sát Sử đại nhân yên tâm, ta tuyệt đối không nhắc đến một chữ nào.

Nguyệt Linh Cơ nói:

- Đúng vậy! Ta đến Thánh Thiên Phủ cũng sẽ không nói cho ai về quan hệ với Lang Thiên Tử, tu hành, mọi thứ đều dựa vào sức mình!

Cá tính của Nguyệt Linh Cơ cũng rất tự lập.

Lâm Tiêu Đình cười nói:

- Còn có ta nữa.

Nguyệt Linh Cơ đỏ mặt.

Các trưởng bối cùng cười.

Hai vị Giám Sát Sử buồn cười.

Trẻ tuổi thật đáng hâm mộ.

Tống Nhất nói:

- Hôm nay mọi người đều tụ tập ở đây, vậy mình bàn bạc về hôn lễ, ngày khiêu chiến cụ thể đi.

Nguyệt Linh Cơ vội nói:

- Giám Sát Sử đại nhân, ta phải luyện hóa Hải Long Thiên Trụ và lên đến Quy Nhất cảnh mới có tư cách vào Thánh Thiên Phủ, ta linh cảm sẽ làm được trong vòng một tháng. Chờ ta có bát giai Đế Thú, lại có thực lực Quy Nhất cảnh cũng sẽ giúp ích cho khiêu chiến thay đổi Thiên Phủ.

Nguyệt Linh Cơ muốn nói câu này lâu rồi, dù sao Nguyệt Linh gia tộc không quá sốt ruột, hơn nữa nàng không lên Quy Nhất cảnh thì Phó Giám Sát Sử không thể lên đường.

- Khiêu chiến thay đổi Thiên Phủ chia ra trận chiến già, trung, trẻ. Thế hệ già thì chỉ có Vệ Thiên Thương và Vệ Kình, ta lo được. Lớp trung thì Mộ Dương khá mạnh, nhưng nhi tử Nguyệt Linh Tiêu nhà ta và người khác trong Lôi Tôn Phủ có thể lo phần này.

Khi Lôi Tôn nói câu này liếc qua Lý Viêm Phong ở bên cạnh.

Lý Viêm Phong gật đầu, tới lúc đó gã sẽ ra trận.

Lôi Tôn nói:

- Còn lớp thanh niên thì đám người Vệ Quốc Hào đều là phế vật, chỉ có một người phải đối phó.

Nguyệt Linh Hồng hỏi:

- Thực lực như thế nào?

- Là Lý Thiên Mệnh trong Trầm Uyên Đấu Thú.

- Là hắn!?

- Đúng rồi, hắn là ngoại tôn của Vệ Thiên Thương.

Nhắc đến người này làm mặt Nguyệt Linh Cơ tối sầm:

- Thì ra là hắn, vậy thì hắn chết chắc rồi, chờ thú bản mệnh của ta đến bát giai, chờ ta lên Quy Nhất cảnh thì đó là ngày tiễn hắn về chầu trời!

Lâm Tiêu Đình cười nói:

- Có thể chừa cho ta, ta và hắn có chút ân oán nhỏ.

Mọi người nhìn nhau, lại nở nụ cười.

Cận Nhất Huyên nói:

- Chỉ có một người thì lớp thanh niên là chắc ăn nhất, giữ được một điểm rồi, lấy thêm một điểm ở lớp già và trung nữa là được.

Lôi Tôn cười nói:

- Theo ta thấy thì dư sức lấy cả ba điểm. Lão già Vệ Thiên Thương hoang phế nhiều năm vì nữ nhi, ta sớm có thể hạ được hắn.

Tống Nhất nói:

- Vậy thì không thể tốt hơn.

Cận Nhất Huyên ra quyết định:

- Được rồi, thế thì quyết định vậy đi. Chờ Nguyệt Linh Cơ đột phá Quy Nhất cảnh thì hai người thành hôn ngay, ngày hôn lễ sẽ hạ chiến thư với Vệ gia. Sau đó ngày thứ hai chính thức khiêu chiến Vệ gia, bắt lấy Thiên Phủ!

Tống Nhất nói:

- Nguyệt Linh Cơ, gắng tranh một hơi, không thể chậm trễ quá nhiều thời gian, cố tranh thủ đột phá đến Quy Nhất cảnh trong lúc Lang Thiên Tử dạo chơi ở đất bán đảo, kéo dài lâu quá sẽ không hay.

- Thưa hai vị Giám Sát Sử đại nhân, tuyệt đối không thành vấn đề!

- Rất tốt.

Tống Nhất lạnh lùng nói:

- Khiêu chiến thay đổi Thiên Phủ, không màng sống chết, khi đó các ngươi giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu, cố gắng đừng cho bọn chúng có đường tro tàn lại cháy, để cá lọt lưới trốn mất thì sẽ là rắc rối trong tương lai.

Lôi Tôn nói xong bật cười:

- Đương nhiên rồi, cho Vệ gia chết hết không chừa một tên!

Sau đó mọi người nâng ly, tiếng cười nói không ngớt.

. . .

Hoa Mộc Viên.

Nơi này là một chỗ đình viện hoàn cảnh khá đẹp trong Lôi Tôn Phủ, cỏ cây um tùm, hoa tươi như biển, quanh năm suốt tháng đều có người cắt tỉa.

Đám người hầu Lôi Tôn Phủ đều biết nơi này là chỗ ở của Mộc Tình Tình, vị hôn thê của Lâm Tiêu Đình.

Mộc Tình Tình tu hành trong Thiên Phủ, ít khi về đây ở, nhưng nàng yêu cầu rất cao về chỗ ở, dù vắng mặt nàng cũng phải quét dọn sạch sẽ.

Nhưng mấy ngày nay đám người hầu bị cấm vào dọn dẹp trong Hoa Mộc Viên, bọn họ nghe nói là vì Mộc Tình Tình bị thương nặng trong chiến trường Trầm Uyên.

Hoa Mộc Viên có một hồ nước, nước trong veo thấy đáy, trong nước có nhiều con cá vàng đang chơi đùa.

Chính giữa hồ có cái chòi, trong chòi có một thiếu nữ áo trắng đang ngồi trước cây cầm cổ, ngón tay thuôn mảnh gảy dây đàn.

Tiếng cầm du dương văng vẳng, lúc thì lảnh lót dồn dập, bất chợt bi ai uyển chuyển như khóc như than.

Tưng!

Tiếng cầm chợt ngừng, thiếu nữ phun ra búng máu đen rơi xuống dây đàn, nàng cắn răng dùng vạt áo lau máu, liên tục đàn.

Một thiếu nữ áo xanh nhạt đi vào, hốc mắt đỏ hoe, hiển nhiên đã khóc thật lâu:

- Tình Tình tỷ . . .

Tiếng cầm ngừng, Mộc Tình Tình vịn bàn đá run rẩy đứng lên.

Lâm Tiêu Tiêu bước nhanh lại gần dìu nàng:

- Tình Tình tỷ, sao không nghỉ ngơi đi, y sư dặn tỷ một tháng không được xuống giường mà.

Mộc Tình Tình vén mái tóc dài của Lâm Tiêu Tiêu ra sau vành tai, dịu dàng hỏi:

- Vì sao Tiêu Tiêu buồn như vậy?

Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu, nói:

- Không . . . không buồn.

Mộc Tình Tình hỏi:

- Muội không biết nói dối, có phải cãi nhau với ca ca không?

Lâm Tiêu Tiêu cắn răng, không kiềm được rơi lệ như mưa, tức run người nói:

- Bọn . . . bọn họ rất quá đáng! Còn ca ca nữa, sao huynh là loại người như vậy!

Mộc Tình Tình nhẹ giọng hỏi:

- Có phải hắn . . . sắp thành thân với Nguyệt Linh Cơ không?

- Sao Tình Tình tỷ biết?

Lâm Tiêu Tiêu vốn không muốn nói ra, nàng sợ Mộc Tình Tình không chịu nổi đả kích đó, dù sao Mộc Tình Tình đã chịu đả kích lớn lao rồi.

Mộc Tình Tình cười bi thương:

- Bình thường thôi, chuyện trên đời đều như vậy.

Lâm Tiêu Tiêu nắm chặt tay Mộc Tình Tình, vừa nói vừa rơi nước mắt:

- Tình Tình tỷ, xin lỗi, thật xin lỗi, ta không thể ảnh hưởng bất cứ ai.

Sau lưng Lâm Tiêu Tiêu bỗng vang giọng nói uy nghiêm:

- Biến!

Hai người ngước đầu lên, một nam nhân áo xanh da trời đứng ngoài đình, trong mắt giăng đầy lôi đình.

Đó là Lâm Tiêu Đình.

Lâm Tiêu Tiêu cắn răng hét lên:

- Ca!

Lâm Tiêu Đình nói:

- Biến ngay.

Lâm Tiêu Tiêu chất vấn:

- Ca muốn làm cái gì? Còn chưa đủ sao?

Lâm Tiêu Đình nói:

- Ta có lời muốn nói với Tình Tình, muội đừng quấy rầy, ra ngoài.

- Không đi!

Lâm Tiêu Đình hét to:

- Người đâu, đuổi Tiêu Tiêu ra ngoài, nhốt nửa tháng!

Rất nhanh có mấy phủ vệ đi ra.

Địa vị của Lâm Tiêu Đình ở trong Lôi Tôn Phủ cao hơn Lâm Tiêu Tiêu mấy bậc, phủ vệ đương nhiên nghe theo lệnh của gã.

Lâm Tiêu Tiêu cố vùng vẫy nhưng vẫn bị phủ đệ đuổi ra ngoài.

Trong Hoa Mộc Viên chỉ còn lại Lâm Tiêu Đình và Mộc Tình Tình.

Lâm Tiêu Đình liếc nàng một cái, lướt qua nàng đi vào trong đình, ngồi xuống cạnh bàn, nói:

- Đàn một bài.

Mắt Mộc Tình Tình đờ đẫn, khó khăn nhấc chân đi đến chỗ để cầm cổ, vươn ngón tay thuôn dài trắng nõn gảy dây đàn.

Bài nhạc uyển chuyện động lòng người, ca tụng tình yêu vang lên trong Hoa Mộc Viên.

Khi nàng đàn, dây đàn cắt rách ngón tay, máu đen dính vào dây đàn phát ra âm thanh hơi khó nghe.

Bình Luận (0)
Comment