- Thần Nộ, ta là thượng thần?
Thượng thần, sáng tạo hết thảy, khống chế mọi thứ.
Lấy uy của thần, đứng trên trời nhìn xuống chúng sinh.
Dưới đường kiếm, chúng sinh cúi đầu.
Ý chí đó đáng sợ.
Lý Thiên Mệnh đã cảm nhận được.
Chiến quyết Thiên Ýquả nhiên không đơn giản.
Đây đúng là một loại vượt bậc.
Chiến quyết cấp Nguyên, chỉ cần bắt chước là được, kiểm soát chút kỹ xảo là có thể sử dụng.
Nhưng chiến quyết Thiên Ý, dù là bản đơn giản cũng cần nắm giữ ý chí rồi mới thi triển kiếm chiêu, thiên ý ở trước hình thức.
Hiểu được thần mới có chiêu thức.
Một kiếm Thần Nộ, thương sinh tịch diệt!
Không phải thần, nhưng cần có ý chí của thần.
- Cơn giận của thượng thần.
Lý Thiên Mệnh vừa suy nghĩ vừa tập luyện.
Ban ngày suy ngẫm, buổi tối tu luyện.
Ban ngày đâm ra ba ngàn kiếm, đến lúc mỏi tay, gân cốt rã rời.
Mệt nhất là tim, hiểu được ý chí thượng thần làm nhức đầu nhất.
Mộ Dương vốn chỉ định cho Lý Thiên Mệnh tu luyện bốn chiêu đầu, phần sau chừa lại đợi khi đột phá Quy Nhất cảnh mới lĩnh ngộ.
Mộ Dương không ngờ trong vòng mười ngày Lý Thiên Mệnh đã giải quyết xong Nhân Sát Kiếm và Địa Sát Kiếm, bây giờ tham ngộ Thiên Sát Kiếm.
Thần Nộ!
Thiên Kiếp!
Hai kiếm này giống như Quỷ Vũ, Hồn Thệ, tiến lên từng bậc.
Tiêu Tan là tổng kết bảy đường kiếm.
Sau Quỷ Vũ là đến Hồn Thệ.
Sau Mạch Động tới Chấn Ngục.
Sau Thần Nộ là Thiên Kiếp.
Khi Lý Thiên Mệnh luyện lại Quỷ Vũ một lần nữa, hắn phát hiện làm như vậy càng hiểu rõ hơn về Thần Nộ, Thiên Kiếp, vì có trước có sau, như bậc thang đi lên từng bước, có như vậy mới chạm đến Thần Nộ, Thiên Kiếp.
Muốn trực tiếp lên Thần Nộ thì tương đương với không có nền móng.
Mộ Dương không mách nước điều này cho Lý Thiên Mệnh, nhưng khi y nhìn hắn bắt đầu lại từ Quỷ Vũ thì nở nụ cười.
- Mình cố ý không nhắc nhở điểm then chốt nhất nhưng hắn tự tìm ra được. Mình vì tham ngộ Thần Nộ thật sự, mất một năm mới nghĩ ra bước này, tiểu tử này tuyệt đối không phải vật trong ao.
Mộ Dương thầm thắc mắc:
- Tịnh Nhi có thể sinh ra hài tử như vậy thì còn hợp lý, nhưng Lý Viêm Phong?
Mọi chuyện năm xưa giờ ngẫm lại hơi nhức đầu.
Mười một ngày, mười hai ngày, mười ba ngày.
Ngày thứ mười ba, đại thành công Thần Nộ.
Vì hiểu được ý chí của thần, Lý Thiên Mệnh hơi ăn gian. Hắn nhớ đến chim Vĩnh Hằng trong trời sao, Lôi Ma trong biển lôi đình, nhớ đến bàn tay to hắc ám.
Nếu hắn thay thế vị trí của chúng thì sẽ có ý chí như thế nào?
Mộ Dương không ngờ rằng Lý Thiên Mệnh tìm ý chí siêu thoát thượng thần là nhờ vào hình ảnh đáng sợ nhất.
Lôi Ma Hỗn Độn Thái Sơ, lấy lôi đình luyện hóa ngàn vạn thế giới.
Đây mới là thượng thần thật sự sao?
Hay đây là siêu thoát thượng thần?
Mộ Dương không tưởng tượng ra được hình ảnh này.
Cho nên thành tựu của Lý Thiên Mệnh đáng sợ hơn trong tưởng tượng của y.
Khi Lý Thiên Mệnh đâm ra Thần Nộ thì Mộ Dương đã phát hiện có phần khác biệt với của mình.
Vì đường kiếm kia lạnh lùng hơn, hủy diệt hơn.
Tựa như ngàn vạn lửa lôi đình hủy diệt thế giới.
Ngày thứ mười bảy.
Luyện thành công Thiên Kiếp, một đường kiếm đâm ra, thiên kiếp giáng lâm.
Thiên kiếp phát huy ra uy lực mạnh nhất, ý chí khiến vạn vật run rẩy, chúng sinh hủy diệt.
Chỉ còn lại đường kiếm Tiêu Tan.
Tiêu Tan rất khó khăn, Lý Thiên Mệnh phỏng chừng ít nhất mất mười ngày.
Vì ý chí trong đường kiếm này lại có siêu thoát, hắn cảm giác rất khó hiểu thấu ý chí kia, nhưng như vậy đã rất tốt rồi.
- Được sáu đường kiếm rồi, tạm dừng lại đã, xem có thể đột phá cảnh giới nữa không.
Dù sao đã qua bảy ngày từ khi đột phá đệ thất trọng, Lý Thiên Mệnh biết mình mạnh hơn lúc ở chiến trường Trầm Uyên rất nhiều.
Mộ Dương dứt khoát nói:
- Lần trước khoác lác nhưng không tìm được xiềng xích thú binh lục giai, chỉ có thất giai, nhưng ngươi không sử dụng thất giai được.
Không phải Mộ Dương không có binh khí trong tay mà vì xiềng xích là loại binh khí hiếm thấy, rất khó tìm.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Không sao, ta có thể vui lòng nhận thất giai trước.
Thú binh thất giai vô giá, cường giả cảnh giới Thiên Ý dùng chúng nhiều hơn.
Mộ Dương nói:
- Thú binh thất giai đã có lực lượng Thiên Ý, dù gì là thiên văn màu tím. Ngươi phải đến Quy Nhất cảnh trung, hậu kỳ mới tiếp xúc từ từ được, bây giờ còn sớm, đừng tham xa quá.
Lý Thiên Mệnh cười hỏi:
- Chắc không phải vì Dương thúc keo kiệt chứ?
Mộ Dương vỗ vai hắn:
- Vớ vẩn, ha ha, lại còn dùng phép khích tướng? Được rồi, chờ khi nào ngươi có cơ hội rời khỏi Chu Tước quốc thì ta sẽ tặng cho.
- Đa tạ Dương thúc!
Có người che chở thật thoải mái.
Giờ Lý Thiên Mệnh không quá để bụng về kế hoạch rời khỏi Chu Tước quốc, điều hắn quan tâm là không thể cho Lâm Tiêu Đình ra Chu Tước quốc!
Lúc hoàng hôn, Lý Thiên Mệnh đẩy mở cửa sổ Viêm Hoàng Tháp, nhìn theo phương hướng Lôi Tôn Phủ.
Mái tóc dài màu bạch kim bay trong gió, đôi mắt dâng trào huyết khí.
Lý Thiên Mệnh nheo mắt nói:
- Lôi Tôn Phủ, Phó Giám Sát Sử, Nguyệt Linh gia tộc, qua lâu như vậy rốt cuộc bọn họ đang âm mưu điều gì?
Một cọng lông chim màu vàng hiện ra trong tay Lý Thiên Mệnh, đó là của Kim Vũ.
Hắn đi học cung một chuyến, tìm được cọng lông chim này trong góc phòng ngủ của mình ba năm trước, đây là lông chim còn sót lại của Kim Vũ.
- Huynh đệ, sắp có thể yên nghỉ rồi, chờ ta.
Trước mắt Lý Thiên Mệnh có một cái bình, dụng cụ chuẩn bị sẵn dùng để đựng máu của Lâm Tiêu Đình tế điện Kim Vũ.
Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Không biết Mộc Tình Tình đã chết chưa.
Nếu chưa chết thì trong một tháng này chắc Mộc Tình Tình đã cảm nhận được cái gì là hành hạ khó chịu hơn chết.
Mọi thứ không nằm ngoài dự đoán của Lý Thiên Mệnh.
Muốn chết nhẹ nhàng? Đâu dễ vậy.
Lý Thiên Mệnh không bao giờ tha thứ cho nàng, vì nếu tha thứ thì sao xứng với huynh đệ mất mạng vào đêm mưa to ấy?
Đó là mối thù sâu như biển suốt đời không thể xóa nhòa.
Lý Thiên Mệnh cầm bình lên, cất vào.
Kiếm, đã chuẩn bị rồi.
Bình đựng máu cũng có rồi.
Chỉ còn thiếu một thời cơ.
Buổi tối ngày nọ, thời cơ đã đến.
Lý Thiên Mệnh nhận được tấm thiệp mời đám cưới đến từ Lôi Tôn Phủ.
Bên trên viết:
[Kính gửi: Lý Thiên Mệnh thu nhận.
Lễ định ở ngày năm tháng mười năm thứ hai mươi bảy Khương Thừa Vương lịch Chu Tước, cử hành điển lễ thành hôn cho tôn tử của ngô Lâm Tiêu Đình và cháu dâu của ngô, Nguyệt Linh Cơ.
Tiệc mời đã chuẩn bị, kính mời Vệ phủ Lý Thiên Mệnh đến dự.
Xin mời.
Thời gian: Giờ dậu ngày năm tháng mười năm thứ hai mươi bảy Khương Thừa Vương lịch Chu Tước.
Tiệc đãi ở: Khôn Lôi Điện trong Lôi Tôn Phủ tại Diễm Đô.
Lâm Triệu kính mời.]
Lý Thiên Mệnh đọc xong cười khẽ, mọi thứ đúng y như hắn dự đoán.
- Vui không Tình Tình?
Chắc nàng rất vui vẻ trong một tháng qua.
Lý Thiên Mệnh nhét thiệp mời ngay ngắn vào ngực.
- Hôm nay là ngày bốn tháng mười, tức là ngày mai họ thành thân.
Tiểu Hoàng Kê hỏi:
- Ngươi đi không?
- Đương nhiên đi chứ.
Buổi tối thú vị như vậy nếu không đi sẽ rất đáng tiếc.
. . .
Lôi Tôn Phủ và Nguyệt Linh gia tộc rất trọng mặt mũi, đưa thiệp mời đám cưới đúng chuẩn.
Trừ gửi thiệp mời cho gia tộc Vệ phủ ra, Lý Thiên Mệnh, Vệ Tịnh, Mộ Dương đều nhận được thiệp mời cá nhân.
Vệ Tịnh cũng được mời, đủ thấy nhân vật có uy tín danh dự trong Chu Tước quốc hầu như được mời dự lễ.
Đây là hôn lễ của hai đệ tử Thánh Thiên Phủ.
Là hôn lễ cấp bậc cao nhất từ khi Chu Tước quốc dựng nước đến nay.
Dù khi Chu Tước Vương cưới vợ cũng không thể khiến Giám Sát Sử Thánh Thiên Phủ đến dự tiệc.
Tuy là Phó Giám Sát Sử, nhưng họ như nhân vật đáng sợ ngoài vũ trụ đối với danh môn vọng tộc trong Diễm Đô.