Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 259 - Chương 259 - Một Kiếm Cắt Trời, Huyết Tế Huynh Đệ

Chương 259 - Một kiếm cắt trời, huyết tế huynh đệ
Chương 259 - Một kiếm cắt trời, huyết tế huynh đệ

Từ đó đến nay, còn lời gì để nói nữa?

Với đối thủ khác có lẽ Lý Thiên Mệnh sẽ đấu võ mồm mấy câu, nhưng đối diện người này thì hắn chỉ có một chữ.

Đó là: Giết!!!

Giết cho bầm thây vạn mảnh!

Giết cho chết không toàn thây!

Giết cho máu chảy thành sông!

Nhưng không ai ngờ rằng Lý Thiên Mệnh cho Tiểu Hoàng Kê và Bé Mèo Mun lui ra, cho hai con thú bản mệnh đáng sợ của mình lùi đến mép chiến trường.

Hiển nhiên Lý Thiên Mệnh muốn chúng nó rút khỏi chiến trường, không tham gia chiến đấu.

- Không lẽ hắn định một người đơn độc chiến với bên Lâm Tiêu Đình một người hai thú!?

Khi thấy thiếu niên tóc bạc một người một kiếm xông thẳng vào Lâm Tiêu Đình thì toàn trường sôi trào, các nhân vật đứng bật dậy.

- Hắn đã điên cuồng, mất trí rồi sao?

Một người một kiếm, hắn lấy đâu ra can đảm đó?

Hỏi nhiều làm gì, tiếp tục xem sẽ biết.

Tiếp tục xem sẽ thấy Lý Thiên Mệnh thật sự là kẻ điên cuồng đến phát rồ.

- Đây là Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm của Mộ Dương! Dù là bản đơn giản nhưng có ý chí của chiến quyết Thiên Ý!

- Hèn gì ta thấy gà con kia thi triển thú pháp sao quen mắt thế.

Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm xuất hiện trong tay một Ngự Thú Sư Linh Nguyên cảnh.

Bầu không khí nổ tung!

- Chết!

Lâm Tiêu Đình không quan tâm có mấy đối thủ, ở trong mắt gã chỉ có một chữ giết.

Nên Lâm Tiêu Đình cầm Xích Ma Điện Kích chém thẳng trước mặt.

Gã và hai con thú bản mệnh hình thành hai khí tràng, một cái là khí tràng Xích Điện, cái thứ hai là khí tràng Tử Cực.

Khí tràng Xích Điện đến từ gã và Xích Điện Kim Nghê Thú.

Khí tràng Tử Cực đến từ gã và Tứ Nhãn Lôi Ma Thần Ưng.

Hai khí tràng, mười sáu Khí Nguyên chấn động ầm ầm, vô số linh khí thiên địa hội tụ trong uy lực của gã.

Hai tần Thú Nguyên bùng nổ.

Chiến quyết Quy Nhất: Loạn Ma Thập Tam trảm!

Cái gọi là chiến quyết Quy Nhất tức là trong điều kiện Quy Nhất khí tràng, võ pháp và thú pháp hòa hợp thành chiến quyết tốt nhất, võ pháp và thú pháp có thể trực tiếp hình thành phối hợp.

Lâm Tiêu Đình đại khai đại hợp, điên cuồng chém chặt:

- Chết đi!!!

Mỗi lần chém là lôi đình bay xa ba trăm thước.

Thần thông Linh Nguyên của hai thú bản mệnh đã uấn nhưỡng, cùng thi triển thú pháp phối hợp với Lâm Tiêu Đình.

Rắn điện quấn quanh nanh vuốt của Thần Ưng và Kim Nghê Thú, khó đoán trước quỹ tích.

Bọn họ mạnh mẽ như thế, Lý Thiên Mệnh lẻ loi một mình thì làm sao ngăn cản đây?

Trong các cặp mắt hồi hộp theo dõi, một bóng dáng như tia chớp đen va chạm với Lâm Tiêu Đình.

Xích Ma Điện Kích chém thẳng mặt.

Ai ngờ Lý Thiên Mệnh giơ tay trái che trước mặt.

- Hắn bị điên sao!?

Sự thật là Lý Thiên Mệnh không điên.

Loạn Ma Thập Tam Trảm chém vào cánh tay trái hắc ám của Lý Thiên Mệnh.

Đây là đòn chém hất lên.

Xích Ma Điện Kích từ dưới hất lên trên.

Lâm Tiêu Đình rống to:

- Đứt!!!

Lâm Tiêu Đình định chặt đứt một cánh tay của Lý Thiên Mệnh.

Keng!

Tiếng ma sát chói tai khiến nhiều người bịt lỗ tai, sau đó thấy đòn chém hất Lý Thiên Mệnh bay lên trời, nhanh như tia chớp.

Nhưng cánh tay của hắn không đứt.

Cánh tay không đứt, mảnh vải quấn tay thành bột phấn.

Mãi đến giờ phút này mọi người mới nhìn thấy rõ ràng.

Đó là một cánh tay bao trùm vảy giáp màu đen.

Tay của hắn không phải tay người mà giống móng vuốt của thú hoang.

Như vuốt rồng, lại giống vuốt kỳ lân, móng vuốt này đáng sợ còn hơn thú bản mệnh.

Toàn trường lại ồn ào.

Mọi người thắc mắc đó là cánh tay như thế nào?

Bọn họ chỉ thấy Lý Thiên Mệnh tóc bạc, cánh tay hắc ám càng giống ma thần.

Giờ phút này, ma thần tóc bạc khiến Lâm Tiêu Đình chém lên trời.

- Hắn định làm gì?

Rất nhanh có đáp án.

Lý Thiên Mệnh nhờ vào lực lượng của Lâm Tiêu Đình, tốc độ mau đến vượt qua tất cả, chớp mắt hắn đã đến trước mặt Tứ Nhãn Lôi Ma Thần Ưng.

Giây phút đó, mắt Lý Thiên Mệnh lạnh băng.

Giây phút đó như trở lại ba năm trước.

Lôi Điện Thần Ưng này từng dùng ba con mắt khiến Lý Thiên Mệnh không thể ngăn cản.

Nhưng bây giờ, Lý Thiên Mệnh nở nụ cười, hắn vừa cười vừa múa Đại Lôi kiếm ra bóng kiếm rợp trời.

Nhân Sát Kiếm, Quỷ Vũ.

Điệu múa của quỷ, kiếm khí ngút trời, kiếm khí bắn ra, kiếm khí lên trời.

Đường kiếm vụt qua, Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng và Thú Nguyên Hỗn Độn Thái Sơ va chạm, bùng nổ.

Đường kiếm cắt qua, Tứ Nhãn Lôi Ma Thần Ưng bỗng tách làm đôi.

Đương nhiên, nó không chết, vì chỉ có một cái cánh bay ra.

Ngay sau đó, Lý Thiên Mệnh lại như quỷ mỵ xuất hiện, nhanh, chính xác, ác.

Nhân Sát Kiếm, Hồn Thệ.

Một kiếm, đuổi theo hồn ngàn thước.

Phập!

Lại một cánh từ trên trời rơi xuống.

Tứ Nhãn Lôi Ma Thần Ưng bi thảm kêu lên.

- Ngày ngươi nhổ lông chim của huynh đệ ta xuống thì có từng nghĩ đến hôm nay? Nợ máu phải trả bằng máu!

Lý Thiên Mệnh đá một cước, Thần Ưng gãy hai cánh không khác gì rác rưởi.

- Ngươi có bốn con mắt?

Phập phập! Xoẹt xoẹt!

Liên tục bốn tiếng nhanh như tia chớp.

Tứ Nhãn Lôi Ma Thần Ưng mất bốn con mắt.

Rầm!

Con thú khổng lồ rớt xuống trước mắt Bé Mèo Mun và Tiểu Hoàng Kê.

Nó máu tươi đầm đìa, đứt cánh, bốn mắt bị đâm thủng, chỉ có thể vùng vẫy kêu la.

Có lẽ đến lúc này thì mọi người đã hiểu vì sao Chu Tước Vương kêu gọi đưa trẻ em đi.

Trong tầm mắt run rẩy của mọi người, Lý Thiên Mệnh từ trên trời rơi xuống.

- Huỳnh Hỏa, Meow Meow, nhổ hết lông chim của nó để cất chứa cho ta!

Một câu nhẹ tênh tuyên án tử hình cho Tứ Nhãn Lôi Ma Thần Ưng.

Nhưng đây chỉ là nợ máu trả bằng máu.

Chỉ là nhân quả báo ứng.

Và cũng mới chỉ khởi động.

- Kim Vũ là huynh trưởng của các ngươi, cầm mớ lông chim này rải trước mộ của nó, từ nay mọi người đều là huynh đệ ruột.

Lúc này có ai dám nói hai con vật nhỏ kia chỉ biết ra vẻ đáng yêu không?

Dám nói như vậy là vì chưa thấy lúc chúng nó nghiêm túc, không thấy chúng nó dùng máu tế điện huynh đệ.

Xé xuống toàn bộ lông chim vẫn chưa là gì, tất cả chỉ mới bắt đầu.

Lý Thiên Mệnh mới làm nóng người thôi.

Khóe mắt Lâm Tiêu Đình đã nứt.

Tất cả diễn ra quá nhanh.

Lý Thiên Mệnh mau đến đáng sợ, mau đến nỗi gã không đuổi kịp.

Trong khi Tứ Nhãn Lôi Ma Thần Ưng bị hành hạ nặng nề thì Lâm Tiêu Đình như nổi điên mang theo Xích Điện Kim Nghê Thú xông lên.

Lý Thiên Mệnh kéo lê Đại Lôi kiếm dài mảnh, bước chân càng lúc càng nhanh đến gần Lâm Tiêu Đình:

- Thấy tận mắt kết cuộc của huynh đệ nhiều năm, có cảm tưởng gì không?

- Ta muốn ngươi chết!!!

Xích Điện Kim Nghê Thú thi triển thần thông Linh Nguyên Xích Điện Lò Luyện.

Trong phút chốc vô số tia chớp đỏ đánh vào người Lý Thiên Mệnh.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Khi tất cả tia chớp tán đi, một thiếu niên cầm kiếm bước ra.

- Lâm Tiêu Đình, ngươi đang gãi ngứa cho ta sao?

Dùng lôi đình đối phó với hắn? Không biết Lý Thiên Mệnh cũng là Lôi Ma Hỗn Độn Thái Sơ sao?

Thần thông lôi điện thuần khiết kiểu này mang lại hiệu quả rất nhỏ bé cho Lý Thiên Mệnh.

Khi hắn lành lặn trong thần thông Xích Điện Lò Luyện, không gian tĩnh lặng.

Sắc mặt của Lâm Tiêu Đình trở nên trắng bệch.

- Điều này không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

Lâm Tiêu Đình thụt lùi ba bước, cùng Xích Điện Kim Nghê Thú ngơ ngác nhìn Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh cười to bảo:

- Nhưng trên thế giới này không có nhiều điều không thể nào như vậy!

Tiếng cười kia sát khí ngút trời.

Địa Sát Kiếm, Mạch Động.

Giống như Mộ Dương đã làm, Đại Lôi kiếm đâm xuống đất.

Giây phút đó, địa mạch chấn động, như sóng biển đổ ập về phía Lâm Tiêu Đình.

Một luồng bóng kiếm cương khí sắc bén từ lòng đất đâm lên.

Lâm Tiêu Đình chật vật né qua, nhưng đường kiếm đâm trúng bụng của Xích Điện Kim Nghê Thú, nháy mắt máu tươi đầm đìa!

Xích Điện Kim Nghê Thú may mắn né nhanh nên không trúng chỗ hiểm, chứ không thì đã chết thảm tại chỗ.

Lâm Tiêu Đình đâu biết rằng Lý Thiên Mệnh cố ý tránh chỗ hiểm.

Hắn sẽ không để nó chết nhẹ nhàng như vậy.

Bình Luận (0)
Comment