Khi Nguyệt Linh Cơ cầm song kiếm, hai chân run cầm cập đi ra kết giới thiên văn.
Lôi đình ở trên trời vẫn đang nổ vang. Chiến trường Viêm Hoàng này lại chìm trong tĩnh lặng kể từ khi Mộ Dương giết ba huynh đệ Lâm gia.
Đợt yên tĩnh này có thêm tiếng sấm rền phụ trợ, tiếng mưa to khiến không gian càng tĩnh lặng hơn.
Trong màn mưa như thác đổ, tầm mắt của mọi người đều tụ tập vào thiếu niên tóc bạc kia.
Sự hờ hững của hắn, ý chí của hắn tựa như trái tim rực lửa trong đêm mưa.
Nguyệt Linh Cơ thua hoàn toàn.
Thử hỏi giờ phút này có ai không phục?
Chín mươi chín phần trăm khán giả đinh ninh Nguyệt Linh Cơ sẽ hạ gục hắn.
Nhưng hiện thực thì sao?
Lý Thiên Mệnh không ra tay, hai con thú bản mệnh nghiền áp, trêu đùa Nguyệt Linh Cơ.
Hơn một tháng không chiến đấu, hắn đã mạnh đến mức nào?
Lôi Tôn Phủ, lấy Lôi Tôn dẫn đầu, mọi người xoe tròn mắt, trợn mắt há hốc mồm, hút ngụm khí lạnh.
Đám người Vệ phủ, Vệ Thiên Hùng, Vệ Tử Côn đứng bật dậy, chạy trong mưa lại gần, vịn lan can nhìn thiếu niên kia.
Vệ Tịnh và Mộ Dương nhìn nhau cười.
Mộ Dương lau nước mắt cho nàng, nói:
- Đừng sốt ruột, trò hay còn chưa mở màn.
- Ừm!
Trong phòng riêng, một mình Khương Phi Linh đứng bên cửa sổ, hai tay bấu chặt khung cửa sổ, mắt nàng chưa từng rời khỏi thiếu niên kia.
Nàng đã cầu nguyện với trời xanh, hôm nay hắn nhất định sẽ lấy đầu kẻ thù!
Tiếp theo mới là chiến đấu thật sự.
Trên đài cao nhất, giây phút mọi người im lặng, Chu Tước Vương xoay người thấy hai vị Giám Sát Sử cau mày sững sờ.
Chu Tước Vương hỏi:
- Giám Sát Sử?
- Cho bọn họ đánh đi! Ta muốn xem Mộ Dương, Lý Thiên Mệnh còn mang đến bất ngờ gì cho ta được!
- Rất thần kỳ, Chu Tước quốc là nơi sinh ra quái vật sao? Kế hoạch hoàn mỹ sao bỗng chốc trở nên trăm ngàn chỗ hở?
Hai vị Giám Sát Sử im lặng nhìn nhau.
Nguyệt Linh gia tộc vốn trăm phần trăm nắm quyền Thiên Phủ Chu Tước quốc, nhưng bây giờ thì trắc trở quá lớn.
Chu Tước Vương tuyên bố:
- Nguyệt Linh Cơ thua trận, mời Nguyệt Linh gia tộc phái người lên sân. Nếu không có ai sẽ phán định Vệ phủ chiến thắng, tiếp tục quản lý Thiên Phủ!
Đây là quy tắc của khiêu chiến Thiên Phủ.
Giám Sát Sử có nắm chắc tuyên bố quy tắc cho mọi người đều biết, vậy thì họ phải chuẩn bị tinh thần lỡ như Vệ gia thắng, Nguyệt Linh gia tộc phải rút khỏi cuộc tranh cướp.
Nguyệt Linh gia tộc không thể nào lặng lẽ thay thế Vệ phủ, điều này không phù hợp quy định của Thánh Thiên Phủ, quá nhiều lỗ hổng, không thể lập hồ sơ.
Cuộc khiêu chiến này phải diễn ra.
Hai Giám Sát Sử không đoán được một mình Mộ Dương gần như đánh bại thế hệ đỉnh cao nhất của Lôi Tôn Phủ và Nguyệt Linh gia tộc.
Bây giờ một mình Lý Thiên Mệnh đấu với hai đệ tử Thánh Thiên Phủ.
Nguyệt Linh Cơ đã thua.
Lâm Tiêu Đình có làm được điều mà mọi người ngày hôm qua tưởng tượng, nghiền áp Lý Thiên Mệnh, thậm chí một chiêu hạ gục hắn không?
- Nhắc nhở mọi người là tiếp theo sẽ là quyết đấu sống chết! Ai chưa hoàn toàn tắt thở thì không được mở ra kết giới thiên văn! Nên mời các vị phụ mẫu hãy dắt con nhỏ rời đi, có một số hình ảnh không thích hợp cho các bé xem!
Lời nói của Chu Tước Vương khiến dân chúng toàn trường rùng mình.
Không tắt thở thì không kết thúc.
Đôi khi không tắt thở thì dễ rồi, nhưng rất khó chết.
Sau khi Chu Tước Vương nói xong, một tia chớp giáng xuống vũng nước đọng trên chiến trường Viêm Hoàng, dòng điện lan tràn.
Lý Thiên Mệnh rút ra Đại Lôi kiếm, chỉ hướng Lôi Tôn Phủ.
Trong Lôi Tôn Phủ, tất cả thành viên mặt trắng bệch, chỉ có một thanh niên là mắt đỏ như máu.
- Lâm Tiêu Đình, xuống dưới chịu chết!!!
Lời tuyên cáo chấn động Diễm Đô.
Giọng nói trầm thấp nổ vang trong sấm rền.
Sóng âm khiến nhiều người ở phương hướng đó không kiềm được thụt lùi một bước.
Thiếu niên tóc bạc quần áo phần phật, kiếm chỉ Lâm Tiêu Đình.
Cơn mưa, sấm chớp đì đùng hôm nay.
Ba năm trước từng có một ngày thời tiết giống như vậy.
Hôm đó, hắn trơ mắt nhìn Kim Vũ bị nhổ lông chim ánh sáng giết chết.
Hắn đẫm máu anh dũng chiến đấu, hấp hối vùng vẫy.
Đêm hôm đó, hắn kéo xác chết của Kim Vũ đi trong mưa to.
Không ai biết hắn hận nhiều thế nào.
Không ai biết hắn đau đớn cỡ nào.
Hôm ấy, hắn thề rằng:
- Huynh đệ, nếu có ngày ta còn có thể đứng trước mặt Lâm Tiêu Đình thì ta nhất định sẽ lăng trì xử tử hắn! Nếu ta không làm được thì sẽ tự sát trước mộ của ngươi, xuống Hoàng Tuyền làm bạn với ngươi! Ngươi phải chờ ta, đừng bao giờ nhắm mắt trước. Chờ ta mang máu của hắn đến dập đầu, quỳ lạy trước mộ của ngươi! Huynh đệ, ta có lỗi với ngươi! Kiếp sau nếu có duyên chúng ta lại làm huynh đệ, khi đó chúng ta sẽ giết hết tất cả kẻ đáng giết, ta sẽ không bao giờ để ngươi chết trước ta nữa!
Dập đầu trước mộ, từ nay ngăn cách sống chết.
Mười sáu năm, có bao nhiêu người như hình với bóng được mười sáu năm?
Lập lời thề đó đến nay đã qua ba năm.
Rốt cuộc Lý Thiên Mệnh đã chờ tới ngày này.
Trong đôi mắt nóng cháy, táo bạo như thần ma Tu La của Lý Thiên Mệnh.
Lâm Tiêu Đình mặc đồ đen đáp xuống chiến trường Viêm Hoàng.
Sau đó kết giới thiên văn đóng kín.
Không tắt thở sẽ không mở ra.
Giờ phút này, xem nhạt sống chết, chỉ có thanh kiếm trong tay uống máu kẻ thù.
Ánh mắt Lâm Tiêu Đình âm u, nhếch mép cười nhạt, mang nét hung hăng.
Ngày lôi điện cũng là chiến trường của gã.
Lâm Tiêu Đình đứng trong bạo lôi giống như cái đêm ba năm trước, gã là con của sấm sét.
Lâm Tiêu Đình lúc ấy là ngọn núi cao nguy nga mà Lý Thiên Mệnh không thể vượt qua.
Nay, ngọn núi nguy nga kia cao thêm ba vạn thước sừng sững trong thiên địa.
Nhưng khi lại đối diện, Lý Thiên Mệnh đã không mang theo chút kính sợ nào.
Lâm Tiêu Đình cười gằn:
- Tiết mục báo thù máu chó của ngươi khiến ta cảm động.
Tay Lâm Tiêu Đình cầm chiến kích to lớn màu đỏ thẫm, lôi đình đỏ như máu quấn quanh chiến kích, quấn trên người gã, khiến gã trông như sát thần màu máu.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngay sau đó, hai con thú bản mệnh của gã xuất hiện.
Con thứ nhất là Tứ Nhãn Lôi Ma Thần Ưng, giống như thú bản mệnh của Lôi Tôn, là thú bản mệnh bát giai hạ phẩm.
Con Tứ Nhãn Lôi Ma Thần Ưng này từng xé từng cọng lông chim của Kim Vũ xuống, nhưng nó không có cơ hội hưởng thụ chiến hồn Thánh Thú.
Vì Lâm Tiêu Đình dành chiến hồn Thánh Thú cho con thú bản mệnh khác.
Đó là một con thú chạy đỏ rực, hình dạng như mãnh hổ, báo săn. Lông con vật rậm rạp, thân thể mạnh mẽ, nanh vuốt như đao kiếm.
Nanh vuốt và lông của nó một màu vàng sậm, lôi đình đỏ quấn quanh người nó, trông dữ tợn, hung thần, đôi mắt nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm.
Đây là Xích Điện Kim Nghê Thú.
Tám năm trước, tiền thân của nó là Kim Điện Lôi Báo.
Giờ nó được Lôi Tôn Phủ dốc lòng bồi dưỡng, cộng thêm chiến hồn Thánh Thú kích thích nên đã tiến hóa thành con thú bản mệnh bát giai trung phẩm thứ hai trong Chu Tước quốc.
Chiến hồn Thánh Thú bị nó dung hòa vào Linh Nguyên, trở thành một loại thần thông Linh Nguyên.
Ba năm qua, Xích Điện Kim Nghê Thú là chỗ dựa lớn nhất của Lâm Tiêu Đình.
Gã được Thánh Thiên Phủ nhìn trúng là vì Xích Điện Kim Nghê Thú này có chiến hồn Thánh Thú, tương đương với có thần thông Thánh Thú.
Nhưng chiến hồn Thánh Thú vốn thuộc về Lý Thiên Mệnh.
Cướp trắng trợn, vu oan phế bỏ người ta.
Độc ác, tàn nhẫn!