Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 257 - Chương 257 - Lâm Tiêu Đình, Xuống Dưới Chịu Chết

Chương 257 - Lâm Tiêu Đình, xuống dưới chịu chết
Chương 257 - Lâm Tiêu Đình, xuống dưới chịu chết

- Biến!

Nguyệt Linh Cơ chém Phong Cửu Kiếm, thoạt trông một đường kiếm có thể chém chết Tiểu Hoàng Kê.

Thú bản mệnh của nàng thi triển ra thần thông Linh Nguyên, một hơi thở lạnh lẽo trời đất băng giá, hạt mưa to cũng bị đóng băng ngay.

- Yếu xìu!

Tiểu Hoàng Kê bỗng vụt qua, xông thẳng vào Nguyệt Linh Cơ.

Móng vuốt của gà con nhỏ bé, nhưng chớp mắt rợp bóng vuốt.

Toàn trường không ai nhận ra đây là Nhân Sát Kiếm, Quỷ Ảnh của Mộ Dương.

Keng keng keng!

Sức mạnh khủng bố truyền đến từ móng vuốt nhỏ.

Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng đệ bát trọng bá đạo sánh bằng Thú Nguyên của Quy Nhất cảnh của Nguyệt Linh Cơ.

Thú pháp của nó ảo diệu hơn chiến quyết của nàng.

Còn thần thông của Phong Tuyết Hải Linh Long thì Tiểu Hoàng Kê há mồm phun phượng hoàng lửa khủng bố lao ra, chớp mắt đốt bốc hơi gió tuyết băng giá.

Luyện Ngục Hỏa cháy bỏng nhào lên người Phong Tuyết Hải Linh Long.

Phong Tuyết Hải Linh Long hét thảm:

- Hú ú!!!

Keng!

Trảo này là Nhân Sát Kiếm, Hồn Thệ.

Trảo vụt qua, Phong Lai Kiếm của Nguyệt Linh Cơ bị đánh bay ra ngoài.

Trảo để lại vết máu cháy bỏng ở phần eo của Nguyệt Linh Cơ.

Tiểu Hoàng Kê lúc này rực lửa anh dũng chiến đấu, Luyện Ngục Thuẫn Giáp đã phủ lên người nó.

Thú bản mệnh hệ phong tuyết sao có thể phá Luyện Ngục Thuẫn Giáp của nó được!

Phong Tuyết Hải Linh Long nổi khùng lên, tám loại thần thông liên tiếp thi triển, gió bão hùng dũng, gió lạnh rét buốt rốt cuộc đẩy lùi Tiểu Hoàng Kê như quái vật.

Nhưng lôi đình bỗng tụ tập trên đỉnh chóp kết giới thiên văn.

Nhiều người thấy tận mắt trong sấm chớp đì đùng, Bé Mèo Mun leo lên phần cao nhất vách tường kết giới thiên văn.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vô số thiên lôi đánh xuống, hội tụ trên người Bé Mèo Mun.

Trong khoảnh khắc đó, muôn vàn lôi đình hóa thành màu đen hội tụ thành con thú khổng lồ, điểm trung tâm con thú là mèo con, là Lôi Ma Hỗn Độn Thái Sơ.

Thời tiết lôi điện là sân nhà của nó.

Oong!

Thú khổng lồ lôi đình với tốc độ khủng bố từ trên trời giáng xuống.

Trong khoảnh khắc đã đánh vào người Phong Tuyết Hải Linh Long, ngàn vạn lôi đình màu đen chạy khắp người Phong Tuyết Hải Linh Long.

Xèo xèo xèo!

Đây là màn khiến người da đầu tê dại.

Vì Phong Tuyết Hải Linh Long thon dài bị điện thẳng đứng.

Rồng thần cuộn người bị điện trợn trắng mắt, người thẳng tắp, thậm chí miệng sùi bọt mép!

Mèo con nằm sấp trên đầu nó, cào một phát rụng vảy rồng.

Cái đuôi của nó là Tam Tiêm Điện Thứ, bên trên đã hội tụ vô số lôi đình.

- Méo!!!

Mãnh thú hung tàn đâm Tam Tiêm Điện Thứ vào da thịt của Phong Tuyết Hải Linh Long.

Xèo xèo xèo!

Trong tiếng dòng điện chạy, người Phong Tuyết Hải Linh Long mềm oặt, suýt bị điện thẳng tắp lần nữa.

Đây là mèo con đáng yêu sao?

Là ma quỷ hung tàn dữ tợn thì đúng hơn.

Trong gió bão, Bé Mèo Mun nhe răng cười, rất thích thú cảm giác đâm vào này.

Đây là khoái cảm chinh phục!

Nếu không phải khóe môi mèo con cong lên, ai biết được cái con ham ngủ này là ác ma bụng đen?

Nguyệt Linh Cơ xem ngây người.

Thú bản mệnh bát giai của nàng!

Quy Nhất cảnh giới của nàng!

Bây giờ đầu óc Nguyệt Linh Cơ trống rỗng.

- Không thể nào! Sao có thể như vậy?

- Ta nhìn lầm, ta tuyệt đối nhìn lầm . . .

Nàng run rẩy, run run, mắt đờ đẫn.

Một giọng nói như ma quỷ vang bên tai nàng:

- Mỹ nữ, khi đánh nhau mà không xem kỹ đối thủ anh tuấn tiêu sái của mình là sai lầm không thể tha thứ nhất của nàng ngày hôm nay nhé!

Nguyệt Linh Cơ nổi điên:

- Giết!!!

Nguyệt Linh Cơ thu Phong Lai Kiếm về tay.

Tay trái Phong Cửu Kiếm.

Tay phải Băng Phong Thiên Lý kiếm quyết.

Quy Nhất khí tràng hội tụ linh khí thiên địa rót vào Thú Nguyên, cứng rắn vững chắc, thô bạo nhiều hơn.

- Chết đi!

Song kiếm chặt chém.

Gà lưu manh bật cười:

- So chiến quyết với ta?

Cánh của nó là kiếm.

Địa Sát Kiếm, Mạch Động.

Địa Sát Kiếm, Chấn Ngục.

Một chú gà con làm động đất, khiến Mạch Động đất đai đâm kiếm lên.

Một cánh gà chém xuống.

Cánh gà đó là thanh kiếm đâm trời.

Hai thanh kiếm gà đánh bay song kiếm của Nguyệt Linh Cơ, làm nàng hoàn toàn đứt dây thần kinh.

Bịch!

Khí huyết cuồn cuộn, Nguyệt Linh Cơ ngã xuống nước bùn, váy dài màu trắng nhuộm đen thui, người lấm lem bùn lầy.

Sỉ nhục đổ ập xuống đầu nàng.

- Không thể nào! Không thể!!!

Nước mắt tràn mi hòa cùng nước bùn, Nguyệt Linh Cơ vùng vẫy bò dậy, nàng chợt nhìn thấy một thiếu niên.

Hắn đứng trước mắt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Ánh mắt của hắn lạnh lùng.

Hắn cao cao tại thượng.

Khi tia chớp xẹt qua chiếu sáng tóc bạc của hắn như ma bay rối trong bão tố, mỗi sợi tóc tựa như con rồng.

Hình ảnh này khiến Nguyệt Linh Cơ như bị sét đánh, giây phút đó, từ tức giận chuyển hóa thành hãi hùng ngập đầu.

Dường như một ánh mắt của người này có thể giết chết nàng.

Giọng của hắn trầm thấp, không lớn tiếng:

- Muốn đánh nữa không?

Từng chữ hóa thành kiếm bén đâm vào người nàng.

Nguyệt Linh Cơ ngây ra tại chỗ.

Phía xa, Phong Tuyết Hải Linh Long run rẩy, lăn lộn dưới đất, mỗi khi nó bò dậy là ma quỷ mèo con sẽ đâm đuôi vào người nó, điện nó thẳng băng, không phát ra tiếng hét nổi.

- Nguyệt Linh Cơ, ta hỏi ngươi còn muốn đánh nữa không?

Mắt của thiếu niên kia một con như Luyện Ngục Hỏa cháy bỏng, một con thì lôi đình bủa giăng.

Mắt hắn bắn ra tia chớp rắn, rồi tia chớp chui qua lại trong miệng, mũi, lỗ tai.

Lý Thiên Mệnh vươn tay bóp cổ Nguyệt Linh Cơ, xách nàng lên:

- Ta hỏi ngươi, có thể dừng tay rồi sao?

Giây phút đó, Nguyệt Linh Cơ muốn chống cự.

Nhưng nàng bỗng phát hiện vì quá sợ hãi nên cả người mất hết sức lực.

Nguyệt Linh Cơ bị xách lên cao, hai chân đá đạp trong không khí, nàng như nữ nhân yếu đuối tay trói gà không chặt, như con thỏ trắng nhỏ.

- Có vẻ như thú bản mệnh bát giai của ngươi không được mạnh lắm.

- Quy Nhất cảnh của ngươi phá hủy khát khao của ta về Quy Nhất cảnh.

- Ngươi khá vô dụng, trình độ như vậy thật sự có thể đi Thánh Thiên Phủ sao?

Trước các cặp mắt nhìn, Lý Thiên Mệnh liên tục nói ba câu, mỗi câu làm Nguyệt Linh Cơ chảy lệ.

- Ngươi quá đáng sợ, ta rút lại những gì đã nói, ta nhận thua, Lý Thiên Mệnh.

Nước mắt lăn khỏi khóe mi.

Thật ra Nguyệt Linh Cơ không bị thương, nàng còn sức chiến thêm một trận, nhưng nàng không nhúc nhích được.

Vì Lý Thiên Mệnh hù sợ Nguyệt Linh Cơ.

Lý Thiên Mệnh nhẹ nhàng thả nàng xuống:

- Được rồi, giữa ta và ngươi không có ân oán gì, hôm nay ngươi không nên xuống dưới hứng lấy lửa giận của ta.

Khi Nguyệt Linh Cơ đứng vững, Phong Tuyết Hải Linh Long cũng bò tới gần.

Phong Tuyết Hải Linh Long chật vật nhưng không bị thương trí mạng, hai con thú bản mệnh kia không muốn giết nó, chứ không thì nó đã sớm bị chơi chết rồi.

Giờ phút này, hai con thú bản mệnh như ác ma đã đứng trên hai vai Lý Thiên Mệnh.

Một chú gà con cười xấu xa nhảy loi choi.

Một bé mèo con lười biếng nằm sấp, lôi đình lấp lánh trong mắt nó thoáng hiện tia dữ tợn.

Lý Thiên Mệnh thì với hai con thú bên cạnh, tóc trắng bay múa như thần ma hỗn độn.

Lý Thiên Mệnh hỏi nàng:

- Nguyệt Linh Cơ, ta chỉ dựa vào thú bản mệnh đã đánh bại ngươi, vậy ngươi có phải là không phục, sau khi ra ngoài vẫn dây dưa muốn kiếm chuyện với ta không?

Chu Tước Vương nói Lôi Tôn Phủ có thể chết, nhưng vì không thêm rắc rối, tốt nhất đừng giết Nguyệt Linh gia tộc.

Nguyệt Linh Cơ ngơ ngác nhìn hắn:

- Lý Thiên Mệnh . . .

Có một số người vì khí phách, bởi vì đáng sợ khiến kẻ địch, đặc biệt là đối thủ khác giới bỗng phục sát đất.

Nguyệt Linh Cơ là dạng người đó, nàng bị rung động, bất lực.

Trận chiến này cho nàng nhìn thấy vùng trời mới, cho nên nàng bất giác lắc đầu, lòng hoàn toàn tan tác phòng tuyến.

- Ta phục, sẽ không kiếm chuyện với ngươi nữa.

Trận chiến này đã chấm dứt.

Từ đầu đến cuối Lý Thiên Mệnh không ra tay, chỉ dựa vào hai con thú bản mệnh đã đánh phục Nguyệt Linh Cơ.

Đánh chết thì dễ dàng, khó nhất là đánh phục.

Bình Luận (0)
Comment