Trong đám khán giả mấy vạn nhân vật thượng tầng Diễm Đô có một bóng đen không chút bắt mắt núp trong góc.
Đó là Lý Viêm Phong.
Gã mặc áo lông chim màu đen gần như che kín người, mắt nhìn Lý Thiên Mệnh, sau đó dời sang người Lâm Tiêu Đình, cuối cùng nhìn Lôi Tôn Lâm Triệu nằm trên giường bệnh.
Mắt Lý Viêm Phong đỏ như máu:
- Nằm trên giường ra trận? Lý Thiên Mệnh, từ ngày ngươi rời khỏi Ly Hỏa thành, rất nhiều lần khiến ta tán thán. Nếu hôm nay ngươi giết được Lâm Tiêu Đình thì trong lòng ta tâm phục khẩu phục ngươi, ta thậm chí giúp ngươi một lần, xóa sổ Lôi Tôn Phủ khỏi Diễm Đô. Đây xem như kết thúc duyên phận phụ tử hai mươi năm của chúng ta.
Mắt Lý Viêm Phong đỏ máu nhìn Lôi Tôn chằm chằm, gã nhớ lại ngày hôm qua lấy mạng sống ra tử chiến vì Lôi Tôn Phủ.
Khi uy phong thì Lôi Tôn hứa hẹn cho gã làm phó phủ chủ.
Thua trận thì cả nhà lão ta khiến gã như con chó bò ra chiến trường Viêm Hoàng.
- Nhân quả trên đời tự có báo ứng, làm người không thể quá vênh váo.
Chiến trường Viêm Hoàng này là ảnh thu nhỏ của chúng sinh.
Có người lo lắng.
Có người tức giận.
Có người nhiệt huyết như lửa đốt cháy tất cả.
Có người việc chẳng liên quan đến mình, chỉ xem náo nhiệt.
Khi Lý Thiên Mệnh bước vào kết giới thiên văn, Nguyệt Linh Cơ mặc váy trắng trong mưa gió lôi đình từ trên trời giáng xuống.
Nàng tựa như nữ thần, tay cầm song kiếm đáp xuống chiến trường Viêm Hoàng.
Mưa to biến chiến trường Viêm Hoàng thành khu vực nước, đó là thiên hạ của nàng.
Chân Nguyệt Linh Cơ đạp trên khu vực nước, một tay cầm Phong Lai Kiếm, một tay cầm Tuyết Lâm Kiếm.
Phong Lai, bão tố rít gào giận dữ.
Tuyết lâm, trời đất băng giá.
Một kiếm gió thổi lên, gió kéo chiến trường.
Một kiếm tuyết rơi, sương giá lất phất.
Trong mưa gió, Nguyệt Linh Cơ đạp sóng nước chỉ kiếm về phía Lý Thiên Mệnh, bễ nghễ tuyên bố:
- Lý Thiên Mệnh, ta với ngươi không thù không oán, hôm nay cũng không muốn làm nhân vật chính. Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta sẽ cho ngươi thấy giữa ngươi và ta là khoảng cách mà ngươi cả đời cũng không đuổi kịp! Ngươi không biết thú bản mệnh bát giai mạnh đến mức nào, càng không rõ ảo diệu của Quy Nhất cảnh giới khiến ngươi không có chút sức chống cự. Chiến trường Viêm Hoàng là nơi ngươi mất hồn, ngày mất hồn cũng là ngày cho ngươi cảm nhận thực lực thật sự của đệ tử Thánh Thiên Phủ. Đây là Nguyệt Linh Cơ này ban ơn lớn nhất cho cuộc đời của ngươi.
Sau khi Nguyệt Linh Cơ nói xong, trước bao ánh nhìn, trong sấm chớp đì đùng, Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên nhìn nàng trong không trung:
- Ngươi nói xong chưa?
Giọng nói của Lý Thiên Mệnh âm trầm lạnh lẽo hơn gió tuyết của Nguyệt Linh Cơ.
- Nói xong rồi có thể khai chiến!
Nguyệt Linh Cơ rất khó chịu, Lý Thiên Mệnh cho cảm giác lạnh lẽo, như đã điên cuồng.
Hắn dựa vào cái gì điên cuồng trước mắt nàng?
- Đi ra!
Thú bản mệnh bát giai Phong Tuyết Hải Linh Long ầm ầm lao ra.
Mưa to là thiên địa của rồng thần.
- Grao!
Tiếng rồng ngâm chấn động toàn trường.
Ai nói các trưởng bối đánh xong, chiến đấu của lớp tiểu bối không đặc sắc?
Một con rồng thần màu chàm trắng xen kẽ, chưa phải thể trưởng thành, nhưng uy nghiêm, bá đạo của nó, huyết mạch tôn quý khiến người hâm mộ, không ai có thể phủ nhận.
Nó đã không phải là Phong Tuyết Ly Long, nó khổng lồ hơn, uy nghiêm hơn. Trước kia là một chân bốn móng, bây giờ là một chân năm móng.
Đôi mắt to như chuông đồng nhìn Lý Thiên Mệnh.
Nguyệt Linh Cơ cầm song kiếm đứng trên đỉnh đầu Phong Tuyết Hải Linh Long.
Một người một rồng thần uy mênh mông, dù mới hai mươi tuổi nhưng ai dám tương đương?
Nguyệt Linh Cơ miệt thị nói:
- Nghe nói ngươi thành Ngự Thú Sư song sinh?
- Đúng vậy, ngươi đã đoán đúng.
Trong sắc trời tối tăm, một tia chớp xẹt qua, bỗng có hai con thú bản mệnh xuất hiện trên hai bên vai Lý Thiên Mệnh.
Một bé gà con lông tơ vàng, một chút mèo mun nhỏ bé.
Nhưng giờ phút này, không còn ai cười nhạo hai con thú bản mệnh non nớt, vì khi chúng nó xuất hiện đã bày ra khí thế của cự thú ngập trời.
Trong trận chiến hôm nay, Meow Meow bỏ qua giấc ngủ, đây là lần đầu tiên nó lên sân trước bao cặp mắt theo dõi.
Lôi Ma Hỗn Độn Thái Sơ hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Mọi người không hiểu vì sao thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh nhỏ bé như vậy.
Họ không cách nào hỏi rõ, vì hai con thú bản mệnh đã rời khỏi Lý Thiên Mệnh.
Tiểu Hoàng Kê bay nhanh trên trời, người rực cháy lửa, đôi mắt như lửa, mưa to không thể đến gần nó.
Bé Mèo Mun hơi cong người, bước chân nhẹ nhàng đến gần Nguyệt Linh Cơ.
Thân thể của nó lắc nhẹ, sấm chớp đì đùng.
Trong đôi mắt xanh da trời của nó đã bị lôi đình màu đen nuốt chửng, con ngươi dựng đứng thành kẽ hở, khiến nó trông lạnh lùng, dữ tợn, hung tàn, đây là một con mãnh thú tuyệt thế.
Nó là ma sinh ra trong ức vạn lôi đình.
- Lý Thiên Mệnh, ra tay đi!
Khi nói chuyện, trong Nguyệt Linh Cơ và Phong Tuyết Hải Linh Long sinh ra biến đổi kỳ diệu.
Trong mơ hồ, lực lượng của Nguyệt Linh Cơ tản ra, dường như liên kết với lực lượng của Phong Tuyết Hải Linh Long trong không khí.
Đây là lấy Ngự Thú Sư và thú bản mệnh làm hai trung tâm, giữa cả hai xuất hiện một lĩnh vực song cực.
Lĩnh vực song cực này là Quy Nhất khí tràng đặc biệt rõ ràng nhất của Quy Nhất cảnh.
Quy Nhất khí tràng là trung tâm Ngự Thú Sư và thú bản mệnh phối hợp chiến đấu, cả hai có thể vận chuyển lực lượng trong khí tràng để chiến đấu. Khí tràng hội tụ linh khí thiên địa, có thể đưa linh khí thiên địa vào bùng nổ chiến đấu ngay.
Đây là thủ đoạn đáng sợ nhất của Quy Nhất cảnh.
Trong Quy Nhất khí tràng sẽ sinh ra Khí Nguyên, Khí Nguyên là trung tâm của Quy Nhất khí tràng.
Thú bản mệnh bát giai khiến Nguyệt Linh Cơ có tám Khí Nguyên.
Tám Khí Nguyên chuyển hóa lực lượng giữa Ngự Thú Sư và thú bản mệnh, cũng dẫn động linh khí thiên địa hội tụ trong đó, cá thể nào bùng nổ đều mang sức mạnh lớn hơn trước nhiều.
Ngự Thú Sư có thể trong thời gian ngắn thông qua Quy Nhất khí tràng mượn thần thông Linh Nguyên chuyển hóa trong thú bản mệnh, thi triển ra ngoài.
Từ sau khi đột phá, Nguyệt Linh Cơ chưa có thời gian tu luyện chiến quyết Quy Nhất càng cường đại hơn, nhưng trong khí tràng Phong Tuyết của nàng hội tụ Thú Nguyên và linh khí thiên địa, gió tuyết lẫn vào nhau.
Quanh người nàng là chiến trường, là lĩnh vực của nàng, hễ áp sát nàng thì chẳng cần nàng ra tay, kẻ địch sẽ tự động bị gió tuyết công kích.
Thử hỏi có đột phá như vậy thì làm sao Nguyệt Linh Cơ không tự tin được?
Cho nên nàng từ trên cao nhìn xuống, dẫn động khí tràng Phong Tuyết cùng Phong Tuyết Hải Linh Long áp sát Lý Thiên Mệnh.
Nguyệt Linh Cơ cười nhạt như quỷ mị:
- Ngươi ra tay trước, để ta ra tay thì ngươi không còn cơ hội nữa.
Lý Thiên Mệnh nhìn nàng, khóe môi cong lên:
- Nhưng ngươi không xứng khiến ta ra tay.
Nguyệt Linh Cơ buồn cười:
- Ta không xứng?
Người này bị ngu hay điên rồ?
- Đúng vậy, Nguyệt Linh Cơ nhà ngươi không xứng khiến ta ra tay.
Lý Thiên Mệnh vừa nói vừa cắm Đại Lôi kiếm xuống đất, hắn lùi lại mười thước, híp mắt nhìn Nguyệt Linh Cơ.
Nguyệt Linh Cơ nổi giận:
- Huênh hoang! Giết!!!
Sau hiệu lệnh của nàng, Phong Tuyết Hải Linh Long gầm lên.
Một người một rồng với Quy Nhất khí tràng kết nối giết hướng Lý Thiên Mệnh.
- Đối thủ của ngươi là chúng ta!
Trong mưa to tầm tã, một bé gà con lông tơ vàng xuất hiện trước mắt bọn họ.