- Ca ca khác lúc trước nhỉ, mười vòng tròn này là cái gì vậy?
Khi Phụ Linh, Khương Phi Linh lan tỏa khắp người Lý Thiên Mệnh, phát hiện ngay mười vòng tròn trên hai cánh tay của hắn.
- Tiểu Mệnh Kiếp.
Khương Phi Linh tràn đầy tò mò hỏi:
- Không đúng, ta phát hiện thể chất của ca ca hoàn toàn thay đổi, tốt hơn lúc trước gấp chục lần. Ý ta là năng lực liên kết, dung hợp với linh khí thiên địa của ca ca. Tiểu Mệnh Kiếp mạnh như vậy sao?
Lý Thiên Mệnh cũng không rõ nữa, nhưng hắn có thể đột phá hai trọng cảnh giới chỉ trong một tháng, rồi lĩnh ngộ Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm đều nhờ vào Tiểu Mệnh Kiếp, chứ không thì ngày mai hắn không đánh lại Nguyệt Linh Cơ.
- Thử xem sao.
Lý Thiên Mệnh nói xong co nắm tay lại.
Bùm!
Nắm đấm đánh vào Viêm Hoàng Thạch.
Lý Thiên Mệnh đang lặp lại động tác lần đầu tiên được đến tạo hóa từ Viêm Hoàng Thạch.
Tiểu Hoàng Kê, Bé Mèo Mun cũng ra khỏi không gian bản mệnh để tu luyện.
Khương Phi Linh kích động kêu lên:
- Meow Meow!
Bé Mèo Mun trợn to mắt nói:
- Ai đang kêu Meow thế?
Tiểu Hoàng Kê vỗ đầu nó:
- Kêu tẩu tử!
- Bánh chèo khỏe, meo!
- Bánh chèo cái gì, biết phát âm tròn vành rõ chữ không? Gọi là tẩu tử!
- Thì đúng mà, bánh chèo khỏe, meo!
- . . .
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lý Thiên Mệnh đấm từng đòn vào Viêm Hoàng Thạch, thiên văn màu đen lại hội tụ.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Nghỉ ngơi thời gian dài như vậy, quả nhiên bổ sung năng lượng xong lại tạo phúc cho ta.
Trong người có Khương Phi Linh trợ giúp ổn định hơi thở.
Hắn mạnh mẽ tung nắm đấm.
Thiên văn màu đen liên tục hội tụ trên Viêm Hoàng Thạch.
Nửa canh giờ sau.
Oong!
Lý Thiên Mệnh lại bị hút dính vào Viêm Hoàng Thạch.
Vèo!
Linh khí thiên địa vô tận dâng trào lên.
Khương Phi Linh reo vui:
- Hiệu suất lần này gấp chục lần đợt trước. Ca ca, thân thể của ca thật sự thay đổi vì Tiểu Mệnh Kiếp!
- Như thế nào? Đã kiên định quyết tâm chọn ta làm bạn trai chưa?
- Chưa, chờ khi ca mạnh như phó phủ chủ rồi tính.
Lý Thiên Mệnh đau buồn nói:
- Đặt mục tiêu quá cao, tàn nhẫn thật.
Gà lưu manh cười gian:
- Lý Thiên Mệnh, hay là ngươi chọn ta đi? Ta có thể ấm giường.
- Ngươi hả? Ngươi và Meow Meow tập ‘đấu kiếm’ đi.
Bé Mèo Mun ngơ ngác hỏi:
- Nghĩa là sao, meo?
Hai con thú bản mệnh bị Viêm Hoàng Thạch hút dính vào đá mà vẫn nói chuyện líu ríu, thật là kỳ quan.
Vù vù vù vù vù!
Lại qua nửa canh giờ.
Rốt cuộc lại đột phá.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lần này là Linh Nguyên cảnh đệ bát trọng.
Chưa đầy mười ngày đã đột phá một cảnh giới.
Thể Tiểu Mệnh Kiếp càng lúc càng đáng sợ.
Tuy có Viêm Hoàng Thạch trợ giúp, nhưng một tháng trước Lý Thiên Mệnh không thể làm được.
Càng tu luyện về sau càng khó khăn, không có Tiểu Mệnh Kiếp thì có lẽ Lý Thiên Mệnh bây giờ chỉ là Linh Nguyên cảnh đệ lục trọng, chứ không phải đột phá đến đệ bát trọng.
Vậy thì cuộc chiến ngày mai sẽ có gì khó khăn sao?
Nguyệt Linh Cơ, đột phá một trọng bước vào Quy Nhất cảnh.
Hơn một tháng này Lý Thiên Mệnh liên tục phá ba trọng, từ đệ lục trọng đến đệ bát trọng.
Lúc này còn có Phụ Linh, sức chiến đấu bàng bạc khiến người run rẩy.
Lý Thiên Mệnh bay ra khỏi Viêm Hoàng Thạch, lùi ra vòng tu luyện, gió lốc linh khí Viêm Hoàng Thạch mới lại dấy lên.
Khương Phi Linh rời khỏi người Lý Thiên Mệnh.
Nàng biết ngày mai không cần trợ giúp Lý Thiên Mệnh tử chiến.
Hai người nhìn nhau cười.
Lý Thiên Mệnh nhìn về phương hướng chiến trường Viêm Hoàng.
Bên ngoài mưa như trút nước.
Đã tới lúc lấy lại mọi thứ ba năm trước.
. . .
Khi Lý Thiên Mệnh mang theo Khương Phi Linh rời khỏi Viêm Hoàng Tháp, hắn không thấy có hai đôi mắt ở trong bóng tối nhìn họ thật lâu.
Mãi khi hai người rời đi, chủ nhân của hai đôi mắt mới đi vào Viêm Hoàng Tháp.
Hai người đứng trước Viêm Hoàng Thạch, nhìn thiên văn trên tảng đá biến đổi.
- Thú vị.
- Ừm, thú vị thật.
Hai người đó là một nam một nữ.
Một già một trẻ.
. . .
Chiến trường Viêm Hoàng, trong phòng riêng.
Mái tóc Lý Thiên Mệnh bạc phơ đặt Đại Lôi kiếm bên cửa sổ, kiếm chỉ chiến trường.
Khương Phi Linh nhẹ nhàng tựa vào bên cạnh Lý Thiên Mệnh, nhìn mưa to bên ngoài khung cửa sổ.
Hai người im lặng không nói chuyện.
Thế giới bên ngoài đổ mưa to, giọt nước bắn tung tóe khắp nơi, cuồng phong gào rít giận dữ, lôi đình bủa giăng.
Tựa như ngày tận thế.
Trong cửa sổ thì hình ảnh tĩnh như nước lặng.
Chỉ có hai con động vật nhỏ, một con thì nhảy loi choi, con kia thì ngáy khò khò.
Thời gian chậm rãi trôi.
Mãi đến khi trời sáng.
Mưa càng lúc càng lớn, trên chiến trường Viêm Hoàng đọng nhiều vũng nước.
Vẫn có sấm chớp đì đùng, gió lốc hùng dũng khiến mấy vạn nhân vật thượng lưu Diễm Đô khó đứng vững.
Đã đến giờ.
Người Vệ gia, bao gồm Vệ Kình, Vệ Tử Côn đều đến.
Vệ Tịnh thấy Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh đứng chung một chỗ thì không lại gần quấy rầy.
Mọi người đều biết đây là ngày quan trọng nhất của Lý Thiên Mệnh.
Phía đối diện, Lôi Tôn Phủ và Nguyệt Linh gia tộc chậm rãi đi tới.
Bọn họ như chia thành hai phe, không quen biết nhau, cách một khoảng trống lớn.
Nguyệt Linh gia tộc đến đông đủ, vẻ mặt Nguyệt Linh Cơ kiêu ngạo đứng đằng trước nhất.
Bên Lôi Tôn Phủ, Lôi Tôn bị thương nặng nhưng vẫn dẫn dắt gia tộc đến, dù sao lão là người duy nhất có thể chống dậy cho Lâm Tiêu Đình.
Lôi Tôn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, người run run. Một lồng chụp trong suốt che mưa gió cho lão.
Lâm Tiêu Đình đứng cạnh giường, mắt đỏ thẫm, hung uy bắn ra bốn phía.
Không ai có thể bỏ qua địa vị nghiền áp thế hệ thanh niên của gã, Nguyệt Linh Cơ cũng không thể.
Hai bên thế như nước với lửa.
Lúc này, hai vị Giám Sát Sử và Chu Tước Vương cười nói đi tới.
Cận Nhất Huyên nói:
- Bắt đầu luôn đi.
Nói xong đã mở kết giới thiên văn ra.
Đã đến giờ.
Giây phút đó, Lý Thiên Mệnh rút Đại Lôi kiếm ra, cúi đầu đi vào kết giới thiên văn trong cơn mưa to.
Đột nhiên một tia chớp vạch đường sét lấp lánh chói mắt trong bầu trời tối tăm.
Khoảnh khắc đó, thiếu niên tóc bạc lấp lánh thoáng như ma thần.
Đây là phút giây tĩnh lặng.
Muôn người Diễm Đô nhìn thiếu niên cầm thanh kiếm bước vào chiến trường trong tia chớp lấp lóe.
Mưa to giã xuống người hắn, thoáng chốc bốc hơi thành làn khói đặc.
Không ai biết hôm nay đã định sẵn hắn sẽ bi tình nhưng giờ phút này toát ra khí chất rung động tim gan.
Mái tóc bạc bay trong gió như bay xa ba vạn thước, cắt đứt trời xanh.
Lôi hỏa bám trên thanh kiếm.
Ai đều biết thanh niên này tên Lý Thiên Mệnh.
Ai đều hiểu từ khi hắn trở về Diễm Đô đã sáng lập bao nhiêu kỳ tích.
Hôm nay hắn đứng trên chiến trường, khiêu chiến tồn tại nguy nga trong số mệnh.
Cách biệt thực lực không thể vượt qua khiến người thương tiếc vô tận cho thiếu niên này.
Mọi người tiếc thương than thở:
- Nếu hôm nay Lý Thiên Mệnh không chết thì sau này tương lai không thể đo lường.
- Nhưng nếu hắn không chết thì Lâm Tiêu Đình sẽ chết, Lâm Tiêu Đình được Thánh Thiên Phủ xem trọng, sao có thể chết ở chỗ này chứ?
- Cách biệt quá lớn, quá lớn.
Qua ngày hôm nay, lại thêm một số người tin tưởng sự thật chiến hồn Thánh Thú, nhóm người này tiếc thương cho Lý Thiên Mệnh.
- Tiểu tử này gan to bằng trời, ý chí nghịch thiên, có bộ dáng của Mộ Dương.
- Tiếc rằng sai sót tình cờ không thể sinh ra trong Vệ phủ, vô tình được món báu vật nghịch thiên còn bị cướp mất.
- Nếu hôm nay hắn có mất hồn tại đây thì cũng đáng giá tôn kính.
Mưa to tầm tã, ánh mắt muôn người tiếc thương rơi xuống thiếu niên.