Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 254 - Chương 254 - Một Tháng, Liên Tục Phá Ba Trọng Cảnh Giới

Chương 254 - Một tháng, liên tục phá ba trọng cảnh giới
Chương 254 - Một tháng, liên tục phá ba trọng cảnh giới

- Hai mươi năm rồi, hắn không còn xuất hiện lần nào nữa, ta thì càng lúc càng già đi, đôi lúc cảm thấy đó có lẽ chỉ là giấc mơ. Hoặc nên nói đối phương là người vô tình, lừa dối ta, nên ta đã định cuộc đời mình kết thúc trong Ly Hỏa thành. Hắn tựa như giấc mơ xa xôi, càng lúc càng xa vời.

- Ta dần dà gần gũi với Lý Viêm Phong hơn, dù gì làm phu thê mặt ngoài hai mươi năm, có lẽ hắn từng có chút tình cảm với ta. Nhưng ngươi cũng biết rồi, hắn bởi vì những việc này càng thêm cảm thấy bực tức, giận dữ. Mãi khi Lôi Tôn Phủ đưa qua cành ô-liu, hắn đuổi chúng ta đi. Ta cũng không biết nên nói về hắn thế nào nữa, nhưng tóm lại hắn cho chúng ta có chốn nương náu hai mươi năm.

Còn về thân phận phu nhân thành chủ thì nói thật là Vệ Tịnh chưa từng hưởng thụ một ngày nào.

Lý Viêm Phong rình rập phế bỏ Vệ Tử Côn, nghiền áp Vệ Thiên Hùng thay Lôi Tôn Phủ, cuối cùng bị Thần Thánh phế bỏ.

Vệ Tử Côn là đệ đệ ruột của Vệ Tịnh.

Những nhân quả thật khó giải thích rõ ràng.

Cuối cùng Lý Thiên Mệnh đã biết vì sao mẫu thân giấu mình hai mươi năm, vì chính mẫu thân cũng không biết người kia có thật sự tồn tại hay không.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nương, nhi hiểu rồi. Tuy hai mươi năm sống khó khăn nhưng bây giờ đã rẽ mây thấy trăng sáng rồi.

- Đúng vậy.

Mưa to ngoài cửa sổ, trong phòng yên tĩnh bình an.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Mẫu thân còn hy vọng ngày nào đó hắn trở về không?

- Ai?

- Thì là hắn của nương.

Vệ Tịnh tức giận nói:

- Không hy vọng! Thả bồ câu ta hai mươi năm, tốt nhất là biến xa thật xa, người xấu!

Lý Thiên Mệnh cười cười.

Rốt cuộc cũng sắp xếp rõ ràng chuyện cũ năm xưa, biết thêm một chuyện, phụ thân cho mình Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ.

Tiếp theo nên cố gắng tiến bộ đợt cuối cho trận chiến ngày mai.

Lý Thiên Mệnh đang định đứng lên chợt nghe Vệ Tịnh nói:

- Thiên Mệnh, nếu có ngày ngươi gặp hắn chắc sẽ nhận ra ngay phụ thân của mình.

- Vì sao?

- Vì hắn giống như ngươi, có một cánh tay hắc ám. Có vảy giáp màu đen hình lục giác, lòng bàn tay có một con mắt.

Vệ Tịnh nghiêm túc nói:

- Ngươi không cần sửa họ, vì hắn cũng họ Lý.

- Tên là gì?

Vệ Tịnh nhức đầu nói:

- Lý Mộ Dương.

Lý Thiên Mệnh ngây người:

- Cái gì?

- Ngươi đừng nghĩ nhiều, trùng hợp thôi, không liên quan Dương thúc của ngươi.

Lý Thiên Mệnh quỳ.

Một người là Mộ Dương, một người là Lý Mộ Dương.

Tên thật . . . trùng hợp.

Lý Thiên Mệnh rời khỏi Vệ phủ, ngước nhìn trời lấp lóe sấm chớp, nở nụ cười:

- Trời mưa quá lớn, hơi giống với buổi tối ba năm trước. Nếu ngày mai vẫn đổ mưa lớn như vậy thì thật tốt.

Nụ cười của hắn âm trầm lạnh lùng.

Lý Thiên Mệnh cất bước đi tới Viêm Hoàng Tháp, đêm nay là ngày cuối cùng, hắn muốn thăng cấp cảnh giới.

- Ca ca!

Lý Thiên Mệnh mới đến Viêm Hoàng Tháp, thấy một thiếu nữ mặc váy ngắn xanh da trời đứng trước tháp, dưới ngọn đèn.

Nàng hưng phấn nhảy nhót, nụ cười trên mặt thuần khiết mà xinh đẹp.

- Linh Nhi!

Từ khi ra khỏi chiến trường Trầm Uyên thì hắn không gặp nàng nữa, hắn cũng rất nhớ nàng.

- Ca ca!

Nàng chui vào màn mưa chạy đến, nàng là phàm nhân, không có Thú Nguyên để ngăn cách mưa to nên thoáng chốc người ướt đẫm.

Sợi tóc dài dán trên khuôn mặt trắng nõn phối hợp nụ cười của nàng dường như càng đẹp hơn.

- Đừng để mắc mưa!

Lý Thiên Mệnh chắn mưa cho nàng, ôm nàng vào Viêm Hoàng Tháp.

Bên trong không có người, đệ tử Thiên Phủ đều ở chiến trường Viêm Hoàng chờ cuộc chiến.

Lý Thiên Mệnh vội vận dụng Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng, kiểm soát đúng mức độ hong khô người nàng. Phàm nhân rất yếu ớt, mắc mưa dễ bị bệnh.

Khương Phi Linh chu môi nói:

- Ca ca, phụ vương cấm không cho chúng ta đi ra, mấy ngày này thậm chí nhốt chúng ta.

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- Bình thường thôi.

Dù sao Chu Tước Vương cũng muốn tự bảo vệ mình.

Khương Phi Linh nháy mắt hỏi:

- Vậy ca ca đoán xem ta đi ra bằng cách nào?

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Kêu ta đoán hả? Không lẽ lăn lộn khóc la dưới đất, khóc làm thủ vệ thấy tội quá thả ra?

Mắt Khương Phi Linh lấp lóe tia sáng:

- Bậy bạ! Lén nói cho ca ca biết, ta lại gỡ bỏ phong ấn một móng tay nữa.

- Thật không?

- Đương nhiên rồi!

- Vậy mau biểu diễn cho ta xem.

- Được ạ!

Khương Phi Linh vui vẻ lùi lại mấy bước, ngón tay chỉ một cái, tinh nghịch nhìn Lý Thiên Mệnh:

- Ca ca chạy qua đây nào, nhanh chút.

- Hoa hòe quá.

Lý Thiên Mệnh xông lên, suýt đụng gãy mũi.

- Bà nội nó, thứ gì vậy?

Hắn bị đụng nổ đom đóm mắt, cảm giác như đụng vào vách tường sắt thép.

- Tường không gian, có thể sử dụng trong chiến đấu, ngăn cách đối phương, chặn công kích. Ca ca nhìn này!

Khương Phi Linh nói xong bỗng biến mất trước mắt Lý Thiên Mệnh.

- Đi đâu rồi?

- Vẫn đứng tại chỗ, ca ca đi vòng qua xem.

Lý Thiên Mệnh dọc theo vách tường vô hình vòng ra sau, thấy Khương Phi Linh đứng đằng sau tường không gian.

- Ta có thể khống chế bóng sáng trên bức tường để mình ẩn núp đi, bây giờ còn chưa quen tay lắm, sau này có thể biến hóa càng nhiều nữa, thậm chí có nhiều tường không gian hơn.

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Lợi hại, không uổng là Linh Nhi bảo bối nhà ta.

Bản lĩnh này có thể nói là vừa mạnh vừa có nhiều khả năng khác, hai người mà phối hợp chiến đấu thì siêu đáng sợ.

Khương Phi Linh siết chặt tay búp măng, kiêu ngạo nói:

- Đương nhiên rồi, ta giỏi lắm à!

Khương Phi Linh nhìn chăm chú vào Lý Thiên Mệnh, nói:

- Ca ca, ngày mai ta sẽ giúp ca ca đánh bại họ!

Đây là mục đích nàng sử dụng tường không gian chạy ra đêm nay.

Vì không bị người khác phát hiện, Khương Thanh Loan còn ở lại bên kia tán dóc với đám thủ vệ.

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- Không cần.

- Tại sao?

Lý Thiên Mệnh trả lời:

- Vì đối thủ ngày mai không xứng khiến nàng ra tay.

Không bao nhiêu người biết hắn lấy đâu ra can đảm nói lời này.

- Linh Nhi chỉ cần đêm nay giúp ta thăng cấp một cảnh giới.

- Không thành vấn đề!

Miễn có thể giúp việc là nàng đã thấy yên lòng, nhìn Lý Thiên Mệnh ngay trước mắt tốt hơn là lo lắng ở trong vương cung nhiều.

Khương Phi Linh tiến lên sờ vuốt sợi tóc của hắn:

- Ca ca, tóc của ca biến trắng, xinh đẹp ghê.

- Giờ nàng mới thấy sao?

- Thấy lâu rồi mà không dám nói.

- Tại sao?

- Thì . . . cảm thấy hơi giống nữ hài tử.

- Nhảm nhí, nam nhân cứng rắn như ta đây, nhìn xem, cơ bắp cuồn cuộn có thể ép dẹp muội!

Dám nói hắn giống nữ nhân?

Nhục như cá nục!

Phải cho nàng biết cái gì gọi là nam nhân cơ bắp!

Lý Thiên Mệnh bước lại gần Viêm Hoàng Thạch, đầy bá khí nói:

- Linh Nhi, cưỡi trên người ta nào!

- Gì cơ?

- A không, Phụ Linh vào người của ta.

Lỡ mồm lộ ra ý tưởng thật sự, xấu hổ quá.

- Hừm hừm.

Khương Phi Linh biết tuốt suy nghĩ trong đầu Lý Thiên Mệnh, nhưng nàng vẫn Phụ Linh.

Đã hơn một tháng rồi, khi nàng lại nhập vào người mình, cảm giác cuồng bạo, đáng sợ đó lại ập đến.

Hăng tiết gà, Ma Lam Quyết, công pháp cấm kỵ Tử Huyết Hồn Ấn gì đó không bằng một góc.

Chỉ cần Khương Phi Linh ở, Lý Thiên Mệnh cảm giác mình có thể bóp chết bất cứ ai.

Sự ảo diệu của Phụ Linh vô song cõi đời, chẳng những trợ giúp chiến đấu, thậm chí có thể phụ trợ tu luyện.

Bình Luận (0)
Comment