- Sau đó thì sao?
- Ta cảm thấy rất thú vị, rất huyền diệu, thế là ta trò chuyện với hắn. Hắn nói đây là đoạn thời gian thảm thương nhất trong cuộc đời của hắn, hắn bị nhốt trong chỗ đó, rất có thể tùy thời mất mạng. Hắn nói rất nhàm chán, muốn ta nói chuyện với hắn. Thuở ấy tính cách của ta khá hoạt bát, bắt đầu nói về chuyện của mình. Hắn là người khá thú vị, biết kể truyện cười, còn nói mình là nhân vật phi phàm nhất cõi đời, nói khoác hay như chim hót, hơi giống ngươi bây giờ.
Khi nói đến ‘hắn’ dường như Vệ Tịnh rất vui vẻ.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười:
- Nhi mà nói khoác? Nương đừng ngậm máu phun người!
Mình là người thành thật vậy mà mẫu thân ruột cho rằng mình thích nói khoác?
Buồn cười.
Vệ Tịnh lườm hắn một cái, nói tiếp:
- Hắn nói rất nhiều điều huyền diệu, khiến ta tin tưởng hắn đến từ thế giới xa xôi. Hắn nói phàm nhân Ngự Thú Sư có thể trở thành Thánh, có thể kéo dài tuổi thọ, sống ngàn năm, vạn năm, thậm chí trải qua mười hai Sinh Tử Kiếp có thể trở thành thần linh trên trời, nhìn xuống chúng sinh, sống mãi không chết. Hắn còn nói ta giống tiểu tinh linh, cả đời hắn chinh chiến, đôi bờ sống chết, ít khi gặp người như ta, ngây thơ, thuần khiết, tiêu sái.
Vệ Tịnh nói xong bật cười.
Lý Thiên Mệnh cũng xì cười:
- Mấy lời này chắc không phải mẫu thân tự thêm vào khích lệ mình chứ?
Vệ Tịnh nói:
- Bậy bạ, ta là loại người đó sao?
Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê cùng cười gượng:
- He he.
Bé Mèo Mun thì đã ngủ say trong ngực Vệ Tịnh.
Câu chuyện này khá thú vị, quả nhiên phụ thân ruột là tồn tại bí ẩn mà thú vị.
Nhưng Lý Thiên Mệnh cứ cảm thấy câu chuyện nghe hơi giống kịch tình yêu đương máu chó do nữ nhà văn viết ra.
Cường giả siêu phàm bá đạo hài hước nhiều lần trải qua tang thương.
Cô nương nhà quê tinh nghịch liều lĩnh, thanh xuân hoạt bát.
Hai người tình cờ gặp nhau, va chạm ra hỏa hoa tình yêu?
Rất máu chó!
- Tiếp tục, tiếp tục nào.
- Khi đó dù sao rảnh rỗi, ta ở Chu Tước Sơn trong Đông Thần Vực trò chuyện với hắn suốt, ngẫu nhiên chơi trò chơi gì đó. Đại khái qua hai mươi mấy ngày, khi đó cảm thấy hắn là người thần kỳ, cao thâm vừa hài hước, ở lứa tuổi đó ta thích loại người như vậy.
Lý Thiên Mệnh hiểu rõ, thiếu nữ thì thích chú già.
- Nhưng ta không định xảy ra chuyện gì với hắn, dù sao ta cảm thấy thế giới của ta và hắn rất xa xôi, vẫn cho rằng mình có lẽ đang nằm mơ. Một ngày nọ hắn bỗng có vẻ bi thương bực tức, hắn nói bị kẻ địch tìm ra vị trí, hắn nói hắn không cam lòng đưa tất cả tặng cho những người kia. Nếu tất cả rơi vào tay họ thì sẽ là tai nạn diệt thế.
- Nhưng hắn không có chỗ ẩn núp. Khi hắn đau khổ nói ra những lời này, ta còn tưởng hắn đang nói đùa hù dọa ta. Nên ta mới bảo là có sao đâu, ta sẽ giữ giúp ngươi cho, tuyệt đối không để người khác phát hiện ra.
- Ta không thể ngờ vừa nói xong câu đó thì có ngươi.
Vệ Tịnh thở dài một hơi.
Lý Thiên Mệnh không nghe hiểu câu cuối cùng:
- Là sao?
- Thì là . . . hắn nói có lẽ cách duy nhất có thể làm được là truyền thừa từ huyết mạch. Ta còn tưởng hắn nói đùa nên đồng ý, không ngờ cứ thế xảy ra chuyện đó, ta còn tưởng mình nằm mơ.
Bản thân Vệ Tịnh cũng khó nói rõ.
Lý Thiên Mệnh nghệch mặt hỏi:
- Truyền thừa huyết mạch? Nhi? Cứ kết thúc như vậy?
- Đúng thế, hắn đưa ta đi, nói là tự mình dẫn dắt những người kia đi.
- Sau đó . . . ?
- Sau đó thì không còn gặp lại nữa.
Khi Vệ Tịnh nói ra câu này thì hơi khó chịu.
Lý Thiên Mệnh ngây người:
- Có khi nào mẫu thân gặp kẻ lừa đảo, bị người ta nói ngon nói ngọt dụ dỗ không? Có lẽ người này là lưu manh hái hoa tặc!
Quá giống, biên tạo câu chuyện trên mây, nặn ra hình tượng cao thâm và khiếu hài hước, phút cuối dùng đại nghĩa và yêu cảm động thiếu nữ, đánh một kích trí mạng, sau đó thiếu nữ rơi vào lưới.
Vệ Tịnh chắc chắn nói:
- Nói bậy, ta biết hắn không như vậy! Ngươi chưa gặp hắn nên không rõ hắn đặc biệt cỡ nào, hơn nữa hắn thật sự thích ta.
Lý Thiên Mệnh nhức đầu nói:
- Hết thuốc chữa.
Vệ Tịnh lườm hắn:
- Chứ không thì ngươi nghĩ mười quả trứng trong không gian bản mệnh của ngươi là từ đâu ra?
Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ!
Lý Thiên Mệnh giật nảy mình.
Là Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thay đổi số phận của hắn, nghĩa là tất cả những gì Vệ Tịnh nói đều là sự thật.
Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ đáng sợ cỡ nào chứng minh bối cảnh của nam nhân này bí ẩn bấy nhiêu.
Người truy sát, hủy diệt y là ai?
Lý Thiên Mệnh không đùa nữa.
Rốt cuộc đã biết thân thế của mình, quả nhiên có liên quan với Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ.
Vệ Tịnh cúi đầu nói:
- Hắn nói nếu còn sống thì một tháng sau sẽ đến tìm ta.
Vệ Tịnh trở về Vệ phủ, bắt đầu chờ đợi.
Một tháng, không ai đến.
Hai tháng, không ai tìm.
Ba tháng, vẫn không có ai, mãi đến khi đó nàng mới xác định mình mang thai.
- Có lẽ hắn đã chết rồi?
- Có lẽ, cũng có thể như ngươi nói, hắn lừa ta.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Hắn là tồn tại như thế nào mà đi lừa cô nương nhà quê như nương chứ?
Vệ Tịnh cười bất đắc dĩ:
- Ai biết được?
Đầu đuôi câu chuyện chỉ có bấy nhiêu, không ai biết y chết hay còn sống.
- Nhưng khi đó lòng ta bàng hoàng, cảm thấy hắn không đúng hạn đến tìm ta thì chắc chắn đã chết. Khi đó ta rất hỗn loạn, rất sợ hãi. Dương ca đối xử với ta rất tốt, nhưng từ nhỏ lớn lên bên nhau, quá thân quen nên không thói quen thay đổi mối quan hệ. Hơn nữa trong bụng của ta có ngươi, rất khó giải thích.
- Ta thử thăm dò ngoại công của ngươi, phát hiện phụ thân không chấp nhận được ta sinh con trong Vệ phủ. Khi đó ta muốn cho ngươi ra đời, nhưng không thể để Dương ca giúp ta, bởi vì sẽ tổn thương ca. Bụng to rồi khó che giấu, ta vốn định bỏ nhà ra đi, tạm biến mất một thời gian.
- Vừa lúc khi đó Lý Viêm Phong theo đuổi ta, không biết hắn nhìn bằng cách nào mà nhận ra ta mang thai. Ta sợ hắn nói lung tung khắp nơi, nếu để bị người ngoài biết thì chắc chắn ngoại công của ngươi sẽ cảm thấy rất mất mặt. Ta chờ người kia đã ba tháng nhưng hắn vẫn không xuất hiện, ta không cách nào che giấu sự tồn tại của ngươi nữa.
- Ngày nọ, Lý Viêm Phong đề nghị chỉ cần ta chịu gả cho hắn thì hắn sẽ làm phụ thân của ngươi. Ta biết là vì hắn nhắm vào quyền thế của Vệ gia ta. Hắn và ta xem như theo nhu cầu, vì ta rất muốn ở lại Diễm Đô, sinh ngươi ra. Ta thừa nhận là giai đoạn sau ta hơi hỗn loạn, ta đã đồng ý với hắn, khi đó chỉ muốn sinh ngươi ra rồi tính tiếp.
- Ta không ngờ ngoại công của ngươi nhìn thấy Lý Viêm Phong thì càng tức giận hơn, trực tiếp đuổi chúng ta ra Diễm Đô. Vậy là Lý Viêm Phong hết hy vọng bám vào Vệ gia, càng không ngờ sau khi ngươi ra đời thì ta bị Tiểu Mệnh Kiếp, hắn không được đến thứ gì. Nhưng hắn đã sớm tuyên bố ngươi là hài tử của hắn, không tiện sửa miệng, nếu không nói ra sẽ bị người cười chê. Cứ thế, ngươi lớn lên trong Ly Hỏa thành. Ta cũng sai sót vô tình sống hai mươi năm khốn khổ trong Ly Hỏa thành. Giờ ngẫm lại mấy chuyện này thật khiến người nhức đầu.
Nghe Vệ Tịnh kể một đống chuyện, Lý Thiên Mệnh đã sắp xếp lại rõ ràng mấy chuyện lộn xộn liên quan thân thế của mình.
Nói ngắn gọn là mẫu thân vô tình gặp gỡ và thích một người phi phàm, là phụ thân của hắn.
Nhưng phụ thân ruột bặt vô âm tín.
Mẫu thân chỉ muốn sinh hắn ra, nhưng không có phu quân mà sinh con là bôi tro trát trấu vào thanh danh của Vệ Thiên Thương, nàng cũng không muốn đối xử tệ với Mộ Dương.
Lúc này Lý Viêm Phong chui ra, tình cờ nhận ra mẫu thân mang thai, đoán ra cảnh khó khăn của nàng nên muốn nắm thóp đó bám vào Vệ gia.
Hai người theo như nhu cầu, giao hẹn với nhau, nhưng họ tính sai một điều.
Vệ Thiên Thương luôn muốn ghép đôi đệ tử và nữ nhi, Lý Viêm Phong từ đâu chui ra còn làm nữ nhi mang thai, khiến lão tức run người, đuổi cả hai ra Diễm Đô.
Hai người quay về Ly Hỏa thành, nàng sinh con rồi bị Tiểu Mệnh Kiếp, từ đó Lý Viêm Phong một mình phấn đấu lên làm thành chủ.
Bởi vì vấn đề mặt mũi nên hai mẫu tử ở lại Ly Hỏa thành.
Lý Viêm Phong thì cưới vợ sinh con, không ảnh hưởng nhau.
Vì Tiểu Mệnh Kiếp, vì cơn giận của Vệ Thiên Thương nên hai mươi năm qua Vệ Tịnh không đi đâu được, điêu tàn trong Ly Hỏa thành.