- Sự thật thì trận chiến ngày mai Nguyệt Linh gia tộc chắc chắn lấy được một điểm.
- Lý Thiên Mệnh có sức chiến đấu Linh Nguyên cảnh đệ cửu trọng kém hơn Nguyệt Linh Cơ mảng lớn.
- Nên hai phu thê giành nhau con mồi, Lý Thiên Mệnh ở trước mặt bọn họ tựa như thỏ trắng nhỏ, kết cuộc của hắn hơi bị thảm.
- Hai phu thê?
- Ha ha ha!
Nhớ đến Tuyệt Tự Tán lại thấy buồn cười.
Ồn ào đến lúc này, rốt cuộc Tống Nhất hét to:
- Được rồi, giải tán! Ngày mai chiến!
Quyết đấu sống chết ngày thứ hai chính thức kết thúc.
Trời trong suốt nửa tháng nhưng đêm nay bỗng đổ mưa to.
Đây không phải mưa lớn bình thường mà đổ như trút nước, hỗn loạn cuồng phong, sấm chớp giật.
Muôn nhà Diễm Đô đóng kín cửa, ít người ra đường.
Mưa to đêm nay hơi giống với ba năm trước.
Lôi Tôn Phủ.
Địa thế của Lôi Tôn Phủ hơi thấp, mưa to đổ xuống rất nhanh đọng thành vũng.
Trong mưa to, Lâm Tiêu Đình quỳ dưới đất, ướt đẫm toàn thân. Gã đã chờ hai canh giờ trong biệt viện tôn quý nhất của Lôi Tôn Phủ.
- Giám Sát Sử đại nhân, Lâm Tiêu Đình cầu kiến!
Đây là lần thứ ba gã xin gặp.
Nhưng trong biệt viện vẫn không có động tĩnh.
Mưa như trút nước, mắt Lâm Tiêu Đình đỏ máu nhìn biệt viện.
Két!
Cánh cửa chợt mở ra, mặt Lâm Tiêu Đình lộ nét mừng.
Không ngờ là ba người Nguyệt Linh Hồng, Nguyệt Linh Tiêu, Nguyệt Linh Cơ đi ra.
Nguyệt Linh Cơ trợn trắng mắt nói:
- Đừng lãng phí thời gian nữa, hôm nay Giám Sát Sử đại nhân không muốn gặp ngươi, mau biến đi, đừng không biết điều.
Nàng không muốn ở gần Lâm Tiêu Đình, đi vòng qua gã.
Lâm Tiêu Đình đờ đẫn hỏi:
- Tại sao?
Nguyệt Linh Tiêu chắp tay sau lưng, dừng lại, hỏi:
- Ngươi muốn cho Giám Sát Sử đại nhân giết Mộ Dương thay ngươi, lấy lại công bằng cho Lôi Tôn Phủ đúng không?
- Vâng!
Lôi Tôn Phủ hiện giờ chỉ có Lâm Tiêu Đình mới có tư cách xin gặp Giám Sát Sử.
Nguyệt Linh Tiêu nói:
- Đừng mơ mộng viễn vông. Rất khó giải quyết Mộ Dương, là Lâm gia các ngươi chọc giận hắn, đại nhân sẽ không mạo hiểm vì các ngươi.
Lâm Tiêu Đình trợn mắt há hốc mồm nhìn nhạc phụ của mình:
- Chúng ta chọc giận hắn? Lôi Tôn Phủ chúng ta chiến vì các người!
Nguyệt Linh Cơ xen lời:
- Thế thì sao? Bây giờ nhiệm vụ của các ngươi đã xong, cũng lấy được một điểm rồi, có thể viên mãn rút lui, sau này yên phận một chút.
Mặt Lâm Tiêu Đình trắng bệch, khó tin nhìn bọn họ.
Nguyệt Linh Cơ mỉm cười nói:
- Như thế nào? Không lẽ ngươi ấu trĩ vậy sao? Lâm Tiêu Đình, sắp đi Thánh Thiên Phủ rồi, chính chắn một chút. Lôi Tôn Phủ không có giá trị lợi dụng, nên ngươi phải nhìn rõ hiện thực.
Lâm Tiêu Đình ngây người, hình như gã từng nói câu này rồi.
Lâm Tiêu Đình xoe tròn mắt nhìn nàng:
- Khi nàng nói lời này có từng nhớ đến chúng ta đã bái đường thành thân . . . ?
Đây còn là nữ nhân cùng gã mơ mộng trước khi thành hôn không?
Nguyệt Linh Cơ cao cao tại thượng nhìn gã:
- Ngươi nói giỡn cái gì vậy? Ai thành hôn với ngươi? Lâm Tiêu Đình, nhớ kỹ sau này đừng mơ lung tung, không thì mất luôn mạng sống. Nguyệt Linh Cơ này không bao giờ thành thân với thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ, đừng bao giờ làm vấy bẩn thanh danh của ta, phải xem rõ hiện thực, biết chưa?
Nguyệt Linh Cơ muốn nói lời này lâu rồi, vừa lúc hôm nay nói rõ ràng.
Nguyệt Linh Tiêu vỗ vai gã an ủi:
- Không sao đâu Tiêu Đình, Nguyệt Linh gia tộc chúng ta và ngươi vẫn còn tình bạn. Nhưng sau này đừng nghĩ đến hôn lễ đó nữa, biết không?
- Ta biết.
Mắt Lâm Tiêu Đình đầy tơ máu, gã khuất nhục, giận dữ, tê tái tim gan.
Nhưng từng câu họ nói đều rất quen thuộc.
Nguyệt Linh Cơ cười nói:
- Lâm Tiêu Đình, ta cắt đứt mọi quan hệ với ngươi, ngươi lập giao ước sống chết với Lý Thiên Mệnh, chắc ngươi sẽ không chủ động xin chết chứ? Nếu ngươi muốn chủ động xin chết vào tay Lý Thiên Mệnh thì nhớ nói trước cho ta biết, để ta làm thịt hắn trước.
Dù hôm nay cắt đứt mọi quan hệ với Lâm Tiêu Đình thì sao?
Ngày mai bọn họ vẫn nắm chắc một điểm.
Vì đã giao ước sống chết, thua trận là chết.
Dù Lâm Tiêu Đình đau lòng tuyệt vọng đến đâu cũng không thể nào chết trong tay Lý Thiên Mệnh.
Dù gã sinh ra cảm xúc không muốn chiến vì Nguyệt Linh gia tộc thì sao?
Vẫn phải bán mạng chém giết.
Nguyệt Linh Cơ dùng ngón tay gõ đầu Lâm Tiêu Đình:
- Lâm Tiêu Đình, ngươi là người chính chắn, sẽ không ấu trĩ đúng không nào? Làm người phải biết học nhận thua, hiểu không?
Ngón tay gõ mạnh kêu lóc cóc.
Lâm Tiêu Đình quỳ dưới đất, cúi đầu không nhúc nhích, nước mắt chảy dài.
- Ngươi là người chính chắn, sẽ không ấu trĩ đúng không nào?
- Làm người phải biết học nhận thua, hiểu không?
Trong khoảnh khắc, một tia chớp xẹt qua, thiên địa sáng như ban ngày.
Chiếu sáng nữ nhân dùng mu bàn tay gõ đầu Lâm Tiêu Đình . . .
Mặc áo trắng.
. . .
Rào rào!
Mưa ngoài khung cửa sổ càng đổ càng lớn.
Cuồng phong rít gào, sấm chớp giật.
Tiếng nổ đì đùng, vạn vật run rẩy.
Dù đã khép cửa thì ngọn nến trong phòng vẫn lắc lư.
Một thiếu nữ tuổi đôi mươi ngồi trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Nàng thanh niên trẻ trung, da dẻ nõn nà, chỉ có đôi mắt giống trưởng bối.
Hôm nay Lý Thiên Mệnh muốn biết phụ thân thật sự của mình là ai.
Vệ Tịnh đã sẵn sàng kể ra tất cả.
Vệ Tịnh buồn rầu nói:
- Thiên Mệnh, sau khi ta trừ bỏ Tiểu Mệnh Kiếp thì đã nói rõ ràng với phụ thân và Dương ca. Nhưng vì chuyện này rất kỳ lạ, quái đản, khó mà mở miệng, nên hai mươi năm trước ta không biết nên nói sao với ngoại công của ngươi. Bây giờ sắp nói cho ngươi biết vẫn làm ta thấy đau đầu.
Lý Thiên Mệnh an ủi:
- Chuyện đã qua rồi còn đau đầu làm gì.
Lý Thiên Mệnh biết chuyện này rất khó mở miệng, chứ không thì hai mươi năm trước mẫu thân đã thẳng thắn với ngoại công, vậy thì sẽ không sinh ra nhiều chuyện.
Càng sẽ không vì che giấu sự thật, vì cho Lý Thiên Mệnh có thân phận, vì giữ mặt mũi của phụ thân mà nàng đi xa đến Ly Hỏa thành, ở bên Lý Viêm Phong.
- Năm đó tuổi của ta bằng ngươi, là đệ tử Thiên bảng Thiên Phủ, Dương ca đệ nhất, ta thì đệ tứ. Trong một lần tôi luyện, ta một mình đi Đông Thần Vực trong chiến trường Trầm Uyên.
Đông Thần Vực nằm ở đông bộ Chu Tước quốc, biên giới Chu Tước quốc trong chiến trường Trầm Uyên.
- Đông Thần Vực cũng có một ngọn Chu Tước Sơn, rất cao. Lần đó ta leo lên đỉnh núi, sau đó gặp hắn.
Hắn?
Là phụ thân ruột bí ẩn của mình chăng?
Tiểu Hoàng Kê lót tót chạy lại, hào hứng hỏi:
- Sau đó thì sao? Ma sát ra lửa? Củi khô lửa bốc?
Lý Thiên Mệnh tát bay con gà nhiều chuyện:
- Biến sang bên đi, đừng xen vào!
Lý Thiên Mệnh hỏi dồn:
- Hắn là ai? Là người như thế nào?
Vệ Tịnh cười gượng:
- Ta không biết.
Lý Thiên Mệnh nghệch mặt ra:
- Không biết?
Vệ Tịnh trầm ngâm nói:
- Rất kỳ lạ, hắn là cái bóng, rất mơ hồ, nhìn không thấy, không sờ được, nhưng đôi khi có thể chạm đến, là người sống.
Lý Thiên Mệnh đã hiểu vì sao hai mươi năm trước mẫu thân không nói nên lời, vì nàng miêu tả người như vậy cho ai nghe đều đinh ninh sau khi nàng bị làm bẩn thì biên tạo bậy bạ.
Làm sao mở miệng kể cho Vệ Thiên Thương nghe đây?
Nếu có bà ngoại ở thì đỡ hơn, nhưng bà ngoại đã ra đi sớm, giữa nữ nhi và phụ thân có một số việc rất khó nói thông.
Hơn nữa khi đó Vệ Thiên Thương luôn cố gắng ghép đôi nàng với Mộ Dương.