Ba năm trước, chiến hồn Thánh Thú.
Đó là cơ hội cho Lâm Tiêu Đình một bước lên trời.
- Chiến hồn Thánh Thú vốn thuộc về Lý Thiên Mệnh?
- Mộc Tình Tình từng là bạn gái của Lý Thiên Mệnh?
- Khi nàng biết Lý Thiên Mệnh có được chiến hồn Thánh Thú thì nói tin này cho Lâm Tiêu Đình, bỗng chốc biến thành bạn gái của Lâm Tiêu Đình?
- Sau đó gài bẫy hãm hại Lý Thiên Mệnh, cướp đi chiến hồn Thánh Thú, xử tử thú bản mệnh của hắn, hại hắn thành phế nhân?
Giả thiết này đã truyền khắp Diễm Đô khi Mộc Tình Tình viết tám chữ máu trên cửa đá Viêm Hoàng học cung.
Bây giờ Lý Thiên Mệnh ép hỏi Lâm Tiêu Đình trước công chúng, mọi người nhớ lại tám chữ kia.
Sự thật năm xưa sắp nổi lên mặt nước.
- Thì ra người luôn bị vu hãm là Lý Thiên Mệnh, kẻ độc ác thật sự là Lâm Tiêu Đình và Mộc Tình Tình!
- Hai người này ác ghê, uổng cho ta mấy lần cười nhạo Lý Thiên Mệnh, thật là tội lỗi.
- Bọn họ bịt mắt mọi người, hèn gì Lý Thiên Mệnh kiên quyết muốn lấy mạng Lâm Tiêu Đình.
- Cướp bạn gái và chiến hồn Thánh Thú thì thôi đi, còn giết thú bản mệnh, hại người ta thành phế vật, rồi áp đặt ô miệt, quá điên rồ!
Mọi người nhìn bộ mặt xanh mét của Lâm Tiêu Đình thì đều đoán ra sự thật.
Tuyệt Tự Tán khiến Lâm Tiêu Đình bị mọi người cười nhạo, mất hết mặt mũi, mất sạch tôn nghiêm của nam nhân.
Bây giờ sự thật ba năm trước làm phẩm hạnh của gã quét rác, bị người coi thường.
Nếu không phải gã vẫn là đệ tử Thánh Thiên Phủ, thực lực vẫn mạnh mẽ thì đã bị dân chúng ném trứng gà.
Lâm Tiêu Đình siết chặt hai nắm tay, mắt đỏ như máu nhìn Lý Thiên Mệnh.
Gã bỗng bật cười:
- Lại bắt đầu biên tạo câu chuyện rồi sao? Cỡ như ngươi mà lấy được chiến hồn Thánh Thú? Lý Thiên Mệnh, lần sau có vẽ chuyện thì tạo ra chuyện gì đáng tin chút, nếu không chỉ khiến người cười chê. Ba năm trước ngươi vũ nhục Tình Tình không thành công, lại làm bẩn nàng trong chiến trường Trầm Uyên, hại nàng tự sát. Kẻ điên rồ như ngươi còn dám đứng đây hư cấu câu chuyện ô miệt ta. Các vị thật sự tin lời nói đảo điên trắng đen đúng sai vớ vẩn này sao?
Lâm Tiêu Đình bừng bừng lửa giận, gã đã từng một vạn lần suy nghĩ nếu biết trước có hôm nay thì ngày xưa giết Lý Thiên Mệnh cho rồi.
Nhưng lúc ấy ai mà ngờ được phế nhân này có thể ngóc đầu trở lại?
Bị Lâm Tiêu Đình chất vấn, dù gì mọi người không có chứng cứ, không tiện kết luận sự thật đúng đắn là cái nào.
Nên đến nay vẫn không cách nào tra ra manh mối vụ chiến hồn Thánh Thú.
- Mọi người đừng bị Mộ Dương hù sợ, hắn chỉ lấy được một điểm cho Vệ phủ thôi.
- Đúng rồi, chuyện này thì liên quan gì với Lý Thiên Mệnh?
- Ta càng tin tưởng Lý Thiên Mệnh làm bẩn Mộc Tình Tình, hại nàng tự sát thì đúng hơn.
Có đông người là có bao nhiêu cách nói, một số người lựa chọn quên tám chữ Mộc Tình Tình viết dưới cửa đá.
Lý Thiên Mệnh cũng chỉ thuận miệng nói một tiếng, hắn biết có hơn một nửa người không tin, dù sao nói suông không bằng chứng.
Chậm nhất là đến ngày mai, ngày mai Lý Thiên Mệnh sẽ cho tất cả người Diễm Đô cam lòng, tin tưởng trăm phần trăm từng lời hắn nói ra.
Lâm Tiêu Đình cố cãi chày cãi cối?
Vậy thì hãy để gã tự mình khai thật.
Lâm Tiêu Đình lạnh lùng nói:
- Lý Thiên Mệnh, ngày mai quyết đấu thế hệ thanh niên, ngươi sẽ ra trận đúng chứ?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Vệ gia chỉ có ta ra trận.
Lâm Tiêu Đình nheo mắt nói:
- Tốt lắm, ta cho ngươi một cơ hội khiêu chiến với ta, nhưng phải quyết đấu sống chết, chỉ có một người sống đi ra kết giới thiên văn!
Lộ tin Tuyệt Tự Tán, khoảnh khắc bị dân chúng cười nhạo, khuất nhục đó cả đời Lâm Tiêu Đình khó quên.
Nếu không giết Lý Thiên Mệnh thì không cách nào trút giận.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Cầu còn không được!
Đây cũng là lời Lý Thiên Mệnh muốn nói với Lâm Tiêu Đình.
Lâm Tiêu Đình khinh miệt nói:
- Gan chó cũng can đảm lắm.
Dù Lôi Tôn Phủ bị tổn hại nặng, dù gã trúng Tuyệt Tự Tán, nhưng sẽ không thể thay đổi sự thật rằng gã mạnh hơn Lý Thiên Mệnh vô số lần.
Mấy vạn người có mặt ở đây đều biết Lý Thiên Mệnh chiến đấu sống chết với Lâm Tiêu Đình chẳng qua là tìm cái chết.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ngươi làm cách nào bảo đảm đây là cuộc chiến sống chết, chỉ có một người sống sót?
Lâm Tiêu Đình hung hăng nói:
- Chúng ta cùng xin phép hai vị Giám Sát Sử, mấy vạn cường giả Diễm Đô ở đây làm chứng! Cuộc chiến sống chết ngày mai hễ không có một người chết thì xin Giám Sát Sử đại nhân đừng mở ra kết giới thiên văn!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Vậy thì ta sẽ bổ sung thêm một điều: Khi nào một trong hai chúng ta chưa tắt thở thì tuyệt đối không mở ra kết giới thiên văn.
Trước khi tắt thở Lý Thiên Mệnh còn cần làm nhiều chuyện, Lâm Tiêu Đình đề nghị như thế trúng ngay tim đen của hắn.
Giám Sát Sử Cận Nhất Huyên thốt ra một chữ kích phát lửa chiến:
- Chuẩn!
Giờ thì bọn họ quyết định ở lâu hơn một ngày.
- Ngày mai có thể xem Lâm Tiêu Đình hành hạ Lý Thiên Mệnh đến chết như thế nào.
- Chắc hắn sẽ dồn hết thù hận Mộ Dương, khuất nhục Tuyệt Tự Tán trả thù lên người Lý Thiên Mệnh.
- Sẽ xử tử lăng trì hay lột da rút gân đây?
- Mong chờ ghê.
- Xem ra vụ chiến hồn Thánh Thú là có thật, chứ không thì Lý Thiên Mệnh đã chẳng thiêu thân lao đầu vào lửa chỉ vì một cơ hội báo thù.
- Tiếc cho người này.
- Hắn không có cách nào, đợi Lâm Tiêu Đình đi Thánh Thiên Phủ thì cả đời hắn không có cơ hội báo thù, nên mới lấy trứng chọi đá.
- Khí phách và gan dạ này đáng giá khen ngợi.
- Nghe nói hắn có thể đánh bại Linh Nguyên cảnh đệ cửu trọng, thực lực khá lắm rồi.
- Nhưng hắn không biết Lâm Tiêu Đình có chiến hồn Thánh Thú, đến Quy Nhất cảnh thì mạnh hơn hắn bao nhiêu lần.
- Lâm Tiêu Đình ít nhất vô địch dưới Quy Nhất cảnh đệ nhị trọng.
- Mất của quý, làm thái giám rồi, nhưng bản lĩnh còn đó, ha ha ha ha ha ha!
Hôm nay là một ngày nóng bỏng.
Quyết đấu sống chết trong kết giới thiên văn phong kín đến khi nào tắt thở mới thôi.
Đây là cuộc chiến của hai con thú bị nhốt.
Mấy vạn người Diễm Đô làm chứng.
Có thể tưởng tượng khi đó sẽ máu me, tàn nhẫn, thô bạo đến mức nào.
Bỗng nhiên, một nữ nhân mặt lạnh lùng bước ra:
- Chờ chút, các ngươi quên ta rồi sao?
Nàng là Nguyệt Linh Cơ.
Nàng nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Ta đã đột phá Quy Nhất cảnh. Trong chiến trường Trầm Uyên, ngươi dựa vào âm mưu quỷ kế đắc tội ta, ngày mai ta muốn đánh ngươi một trận trước!
Đắc tội?
Sự thật là Nguyệt Linh Cơ không cam lòng bị Lý Thiên Mệnh đánh bại.
Giờ nàng tu luyện đến Quy Nhất cảnh, còn có thú bản mệnh bát giai Phong Tuyết Hải Linh Long.
Thù này không báo, không nghiền áp Lý Thiên Mệnh một lần thì Nguyệt Linh Cơ không cam lòng.
Lâm Tiêu Đình lạnh lùng cười:
- Gay rồi đây, ta muốn hắn dồn hết sức chiến đấu để lấy trứng chọi đá.
- Yên tâm, ít nhất chừa chín phần cho ngươi, ta chỉ muốn cho Lý Thiên Mệnh nhìn xem ai càng mạnh hơn!
Lúc trong Trầm Uyên Đấu Thú bị đánh gục làm Nguyệt Linh Cơ không thể tha thứ, cực khổ tu luyện cả tháng nay vì rửa hận cũ. Chứ không thì nàng đường đường là đệ tử Thánh Thiên Phủ mà không đánh lại Lý Thiên Mệnh ở nơi hẻo lánh này thì làm sao đi Thánh Thiên Phủ được?
Lâm Tiêu Đình cười nói:
- Thế thì được.
Gã sợ con mồi mình muốn nhấm nháp từ từ bị Nguyệt Linh Cơ cướp mất.