Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 250 - Chương 250 - Giết Người, Tru Tâm (Tt)

Chương 250 - Giết người, tru tâm (tt)
Chương 250 - Giết người, tru tâm (tt)

Tống Nhất nói:

- Vậy thì nhanh chóng tuyên bố tan cuộc, ngày mai không có vở kịch hay nào, hạ thế hệ thanh niên Vệ phủ là xong xuôi.

- Xử lý Mộ Dương và Vệ gia này thế nào?

Tống Nhất nhíu mày nói:

- Bọn họ có thù với Lôi Tôn Phủ chứ không dám gây thù với Nguyệt Linh gia tộc, chờ có rảnh bàn lại với Mộ Dương. Nếu hắn chịu mang Vệ phủ rời khỏi đất bán đảo thì tha cho hắn một mạng, còn nếu không chịu thì đành giết vậy, không thể để tai họa ngầm tại chỗ này cho Nguyệt Linh gia tộc.

- Vậy còn Lôi Tôn Phủ?

Tống Nhất cười khẽ:

- Làm gì có Lôi Tôn Phủ, bây giờ đồng bọn của chúng ta là Chu Tước Vương.

Cận Nhất Huyên cười to bảo:

- Ha ha ha! Tình tiết lên xuống ngoạn mục thật.

Hai người nói xong ngoắc ngón tay với Chu Tước Vương ở phía xa.

- Giám Sát Sử đại nhân có gì sai bảo?

Tống Nhất nói:

- Tuyên bố kết thúc, ngày mai chiến tiếp.

- Tuân lệnh!

- Ngoài ra, Lôi Tôn Phủ đã mất, sau này đổi gia tộc Thiên Phủ mới, biết nên làm sao rồi chứ?

Chu Tước Vương đáp:

- Thề sống chết bảo vệ.

Chu Tước Vương phải cảm tạ Mộ Dương đánh hạ Lôi Tôn Phủ, nhưng y không có cách nào bảo vệ quyền khống chế Thiên Phủ của Vệ phủ, điều này nằm ngoài năng lực của y, cố gắng nhưng đành bất lực.

Dù sao Vệ gia chỉ cần giao ra quyền cai quản Vệ phủ, sẽ không phải chết thảm như Lôi Tôn Phủ.

Y đã nhắc nhở nhóm người Vệ Thiên Thương có thể giết người của Lôi Tôn Phủ, đây là điều duy nhất y có thể giúp đỡ.

Chu Tước Vương lập tức tuyên bố Vệ phủ giành được một điểm.

Cùng lúc đó, trong Nguyệt Linh gia tộc cũng đang thảo luận.

Mắt Nguyệt Linh Cơ lạnh lùng nói:

- Phụ thân, sau này đừng quá gần gũi với Lôi Tôn Phủ, bọn họ đã phế, Giám Sát Sử sẽ mặc kệ họ.

- Vậy còn ngươi và Lâm Tiêu Đình?

Nguyệt Linh Cơ khinh thường nói:

- Ngày mai sẽ ly hôn, còn dính líu gì đâu. Cái thứ không phải nam nhân thì kết hôn cái quái gì!

Nguyệt Linh Tiêu nói:

- Vậy cũng tốt, ngày mai ngươi hạ gục Lý Thiên Mệnh, chúng ta lấy được Thiên Phủ là xong. Nhưng làm vậy sẽ đả kích mạnh đến Lâm Tiêu Đình, lỡ sau này hắn oán hận chúng ta thì làm sao?

- Hắn là cái thá gì? Nam không ra nam, nữ không ra nữ. Hơn nữa không phải chúng ta giết phụ thân của hắn, dù hắn có thành tựu trong Thánh Thiên Phủ thì chẳng lẽ sẽ hơn Lang Thiên Tử sao?

Bản thân Nguyệt Linh Cơ cũng không dám nói hai chữ muội muội.

Lôi Tôn Phủ cho Lý Viêm Phong nhìn thấy hiện thực.

Bây giờ Nguyệt Linh gia tộc và Giám Sát Sử cũng cho Lôi Tôn Phủ nhìn thấy khi bọn họ mất giá trị lợi dụng thì cái gì gọi là hiện thực.

Giờ phút này, người Vệ gia chuẩn bị rời đi.

Bên Lôi Tôn Phủ chỉ có thể đưa Lâm Hạo đứng ra dẫn dắt mọi người quay về.

Lôi Tôn cần trở về trị thương ngay.

Đám người Lôi Tôn Phủ lòng đầy căm hờn, bây giờ hy vọng báo thù duy nhất của họ là Giám Sát Sử đại nhân.

Đám người giận dữ nói:

- Cho Tiêu Đình cầu kiến Giám Sát Sử đại nhân, kêu bọn họ đồ sát Vệ gia! Dù sao Vệ gia đã chọc giận Giám Sát Sử đại nhân!

- Mộ Dương không biết sống chết, hắn chết chắc rồi! Giám Sát Sử đại nhân chắc chắn sẽ nổi giận, tru sát hắn!!!

- Tiêu Đình đâu? Mau kêu Tiêu Đình lên!

Tiếc rằng bọn họ không biết thực lực của Mộ Dương khiến hai vị Phó Giám Sát Sử hơi e ngại. Với loại người này thì Giám Sát Sử sợ không giết chết được, để hắn trốn đi quấy rối thì tai họa vô cùng.

Dù sao Nguyệt Linh gia tộc không ngăn được một Mộ Dương, nếu xảy ra chuyện thì hai Giám Sát Sử cũng tiêu đời.

Đang lúc Lôi Tôn Phủ chuẩn bị trở lại.

Bỗng một thanh niên từ bên ngoài xông vào, mắt đỏ ngầu tràn ngập tức giận:

- Phụ thân! Gia gia!

Người này là Lâm Tiêu Đình.

Gã xông lên thấy xác Lâm Tiêu Phong, Lâm Thiên Hiên, bốn con thú bản mệnh.

Lâm Tiêu Đình đã nghe tin Lâm Thiên Giám chết không chừa mẩu xương, gã thấy Lôi Tôn đau đớn la hét, người đẫm máu.

Cảnh tượng này khiến Lâm Tiêu Đình thụt lùi ba bước, mắt tan rã, sau đó rống to:

- Mộ Dương, đời này Lâm Tiêu Đình sẽ tru diệt cửu tộc của ngươi! Ta sẽ cho ngươi nhận hết đau khổ trên đời này!

Mọi người đều nghe thấy tiếng gầm của Lâm Tiêu Đình.

Đám người Vệ phủ vốn định về nhưng vì Lâm Tiêu Đình đến nên tất cả dừng bước.

Lý Thiên Mệnh nhìn thấy gã, ngày mai sẽ đến lượt hắn.

Lý Thiên Mệnh chờ suốt hai ngày qua, nóng ruột nóng gan.

Rốt cuộc Lâm Tiêu Đình cũng xuất hiện.

Lý Thiên Mệnh đứng trên tường thành nhìn thanh niên tức giận, táo bạo.

Từng hình ảnh ba năm trước, gã lạnh lùng, tàn nhẫn, cao cao tại thượng đều mới mẻ như ngày hôm qua.

Hôm nay Mộ Dương khoái ý ân thù.

Ngày mai đến lượt hắn.

Lâm Tiêu Đình bây giờ là con mồi tuyệt vời nhất của Lý Thiên Mệnh.

Mắt Lý Thiên Mệnh đỏ ngầu, vì hắn nhận ra mình rạo rực không chờ đến ngày mai nổi.

Tuy nhiên, kịch hay thì phải từ từ vén màn.

Giờ Lâm Tiêu Đình đang gặp đau đớn hành hạ, cho gã hưởng thụ thêm một buổi tối vậy.

Mọi người thấy hai người trẻ tuổi ở hai đầu chiến trường Viêm Hoàng ánh mắt nóng cháy nhìn nhau.

Trước mắt bao người, Lý Thiên Mệnh cất cao giọng nói:

- Lâm Tiêu Đình, ngươi nói cho Vệ phủ ta nếm hết đau khổ trên đời? Vậy ta hỏi ngươi, trong ảo tưởng của ngươi có bao gồm cảm giác sung sướng mà ngươi đang cảm nhận không? Đúng vậy, ta đang nói đến Tuyệt Tự Tán khiến thứ kia của ngươi héo rút, mục nát, xin hỏi bây giờ cảm giác của ngươi thế nào? Từ nam nhân biến thành thứ nam chẳng ra nam, nữ không ra nữ là cảm giác ra sao nhỉ? Làm thái giám có sướng không?

Khi toàn trường tĩnh mịch, liên tục hỏi ra mấy vấn đề.

Từng câu hỏi đều nóng, kích thích, bom tấn.

- Tuyệt . . . Tuyệt Tự Tán . . . ?

Mọi người trố mắt líu lưỡi.

Là ai bỏ loại thuốc ác độc này cho người ta uống?

- Có thật không vậy?

- Giờ Lâm Tiêu Đình là thái giám?

- Héo rút, mục nát?

Ánh mắt đám người kỳ dị, ngạc nhiên nhìn Lâm Tiêu Đình mặt trắng bệch, lại ngó sang Nguyệt Linh Cơ mặt lạnh băng ngồi một bên.

Đáp án đã quá rõ ràng.

Hiển nhiên Lâm Tiêu Đình gặp đau khổ lớn nhất đời này là mất đi bản lĩnh làm nam nhân.

Nếu không thì thê tử của gã, Nguyệt Linh Cơ đã đứng ra thanh minh cho gã rồi.

Nguyệt Linh Cơ trưng bộ mặt lạnh lùng, người Nguyệt Linh gia tộc đứng lên bỏ đi, bọn họ không muốn dính dáng đến chuyện mất mặt này.

Chuyện này khiến Lâm Tiêu Đình đau đớn nát tim gan.

Quan trọng là gã tự làm tự chịu.

Nếu gã đối xử tốt với Mộc Tình Tình một chút thì đã không nhận kết cuộc như thế này.

Chuyện đau lòng như vậy mà gã cố gắng xem như chưa xảy ra, kiên cường đứng đây đã rất khó khăn rồi, giờ bị mọi người vạch ra thấy hết.

- Hắn thành thái giám . . .

- Bà nội nó, phụt, không nhịn được cười.

- Ha ha ha!

- Chịu không nổi, ta cười muốn rụng rốn rồi!

Tiếng cười ồn ào rộ lên.

Lâm Tiêu Đình đứng bên xác chết lớp phụ thân, ngước đầu nhìn mấy vạn người ánh mắt quái lạ nhìn mình, sau đó lớn tiếng cười nhạo.

Giây phút đó, Lâm Tiêu Đình cảm nhận được chuyện đáng xấu hổ nhất, bi thảm nhất, đau khổ nhất thế giới là chuyện gì.

Người gã tê liệt, tất cả điều này là Lý Thiên Mệnh ban cho gã.

Đương nhiên, mọi thứ là gã tự tìm báo ứng, đều là tự làm tự chịu.

- Lâm thái giám! A, ha ha ha ha!

Mọi người cười rụng răng.

Lôi Tôn Phủ đã mất đại thế, dù sao dân chúng đều đang cười thì mắc gì mình không thể cười?

Nam nhân, nữ nhân đều đang cười.

Trong số nam nhân, dù là người có của to hay của nhỏ đều hả họng cười, vì hàng nhỏ còn hơn là héo rút, mục nát.

Tiểu Hoàng Kê cười lăn xuống tường thành, rớt cái bẹp xuống đất.

Giết người thì nên tru tâm trước.

Giờ phút này, chỉ mình Lý Thiên Mệnh không cười.

Lý Thiên Mệnh đứng trên tường cao, chờ tiếng cười ngừng lại, giọng nói của hắn vang vọng khắp chiến trường Viêm Hoàng:

- Lâm Tiêu Đình, nàng đang ở trên cửa đá nhìn ngươi kìa. Nào, can đảm lên, nói rõ cho mọi người biết, nói rõ ràng ba năm trước vụ ngươi cướp đi chiến hồn Thánh Thú của ta, giết chết thú bản mệnh của ta, ô miệt ta!

Khi nói ra ba câu này, toàn trường lại yên lặng.

Mọi người bất giác nhìn hướng cửa đá, loáng thoáng như thấy có người đứng trên cửa đá.

Thiếu nữ áo trắng.

Bình Luận (0)
Comment