Giờ khắc này, toàn trường tĩnh mịch.
Tĩnh lặng kéo dài thật lâu.
Mọi người ngẩn ngơ nhìn nam nhân toàn thân đẫm máu kia.
Nhìn y rút kiếm về, vuốt ve vết thương trên người Mặc Kỳ Lân.
Keng!
Lý Thiên Mệnh cũng đâm ra đường kiếm Tiêu Tan.
Ý chí!
Hắn đã hiểu rồi.
Tiêu Tan là một loại ý chí.
Ý chí tử chiến đến cùng.
Khi Mộ Dương ở trên chiến trường sống chết tự mình bày ra đường kiếm này thì Lý Thiên Mệnh cũng công phá ải khó khăn.
Khoảnh khắc ý chí nghịch thiên, một kiếm Tiêu Tan.
Lý Thiên Mệnh rốt cuộc tu luyện thành công trọn vẹn Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm của Mộ Dương.
Nhưng không ai chú ý đến Lý Thiên Mệnh, vì trong giây phút yên tĩnh này, Mộ Dương thành tiêu điểm duy nhất được toàn trường chú ý.
Trừ y ra là Lôi Tôn.
Lôi Tôn còn hai nhi tử, Lâm Hiểu Nguyên và Lâm Vạn Châu, hai người nâng lão lên.
- Y sư, mau cầm máu, mau!
Đang phút then chốt, nếu không chữa trị thì Lôi Tôn cũng sẽ chết.
Dù được chữa trị, Lôi Tôn sẽ phải nằm trên giường bệnh ít nhất nửa năm. Bụng bị thủng lỗ to như vậy, ở lứa tuổi của lão rất khó lành bệnh.
Lại còn bị phá một Linh Nguyên.
Nhưng cũng xem như báo ứng, muốn trách thì trách mình không có bản lĩnh.
Dù sao người Vệ gia chờ một lúc mới mở kết giới thiên văn, vậy mà họ còn trốn ra được.
Lâm Thiên Giám thì chẳng những không trốn thoát còn hại Lôi Tôn bị thương nặng.
Đó là dư ba đường kiếm Tiêu Tan, lão tự đưa lên cửa, trách được ai?
Không ai đồng tình Lôi Tôn Phủ, bọn họ là ác bá khinh người quá đáng.
Đám khán giả Diễm Đô chỉ hò reo, run rẩy vì thực lực siêu phàm của Mộ Dương.
Hiển nhiên từ đây về sau thế hệ trung niên của Lôi Tôn Phủ và Lâm gia đều thua, không có ai ngăn cản được Mộ Dương.
Giờ phút này, Mộ Dương đẫm máu run rẩy trở lại Vệ gia.
Nghênh đón y đương nhiên là đôi mắt mừng ngấn lệ trong Vệ phủ.
- Lợi hại!
Đợt này quá ngầu, Lý Thiên Mệnh không kiềm được giơ ngón cái khen.
Tiểu Hoàng Kê cũng kinh thán:
- Oai quá!
Sảng khoái!
Khoái ý ân thù, đánh bại hết Lôi Tôn Phủ, rất sảng khoái.
Đây mới là anh hùng thật sự, anh hào trung can nghĩa đảm.
Vệ Tử Côn bị phế bỏ cũng khó khăn chạy lên:
- Dương ca, đa tạ ngươi, báo thù cho ta, đa tạ ngươi!
Vệ Tử Côn vui vẻ vừa cười vừa khóc.
Vệ gia quá uất ức, đối phương cộng thêm Giám Sát Sử hoàn toàn xem bọn họ như cá nằm trên thớt.
Nhờ Thần Thánh, Mộ Dương đứng ra cho Vệ gia lấy được một điểm. Hai người khiến Lôi Tôn Phủ mất mát nặng nề, trả giá đắt.
- Lo nghỉ dưỡng đi, Tử Côn.
Tuy trả thù Lôi Tôn Phủ rồi nhưng Vệ phủ bị thương nặng nề.
Kẻ ác phải trả giá đắt, nhưng Vệ Kình, Vệ Tử Côn của Vệ phủ là vô tội.
Dù Vệ Tử Côn khiến người ghét nhưng gã có tội gì?
Giờ phút này, Mộ Dương hưởng thụ tất cả người Vệ gia kính nể. Tuy y không cùng Vệ Tịnh bên nhau, nhưng y luôn là người nhà của Vệ phủ, là người mà Vệ Thiên Thương tin tưởng nhất.
Mộ Dương tiến lên trước:
- Sư tôn.
Vệ Thiên Thương không kiềm được rơi lệ già:
- Làm tốt lắm, vi sư tự hào vì ngươi.
Không cần nhiều ngôn ngữ, một nụ cười, một giọt nước mắt đã nói lên tất cả.
Chiến trường Viêm Hoàng yên lặng kéo dài đến lúc này.
Mọi người nhìn bên Vệ phủ bị mất mát không quá nặng, bên Lôi Tôn Phủ trả giá đắt gấp mười lần.
Không ai dám hả hê chế giễu.
Chỉ có thể nói Lôi Tôn Phủ ỷ thế hiếp người rồi sẽ phải trả giá đắt.
Cường giả luôn làm người ta tin phục, ví dụ lúc Lý Viêm Phong nổi lên thì toàn trường hò reo vì gã.
Bây giờ Mộ Dương một kiếm chém ba huynh đệ Lâm gia, có ai không thần phục?
- Lâu rồi hắn không ra tay, mọi người không biết hiện giờ hắn đã tu luyện đến trình độ này.
- Diệt gọn, nghiền áp! Lâm Thiên Giám làm sao xứng ngang hàng với hắn?
- Lâm Thiên Giám còn không bằng Thần Thánh nữa kìa.
- Mộ Dương chắc chắn đã vượt qua Vệ Thiên Thương, mạnh hơn lúc Vệ Thiên Thương mạnh nhất.
- Không nói đến Chu Tước quốc, trong Chúc Long quốc, Thương Hải quốc cũng không tìm ra Mộ Dương thứ hai.
- Sợ rằng chỉ có Giám Sát Sử đại nhân mới lợi hại hơn hắn.
- Đúng rồi, hôm nay Vệ gia lấy được một điểm coi như hợp tình hợp lý. Dù Thần Thánh không giúp đỡ thì phỏng chừng Mộ Dương cũng không sợ xa luân chiến với sáu người.
- Nhưng như vậy thì hắn không giết ba huynh đệ Lâm gia được. Dù sao khi thấy thực lực của Mộ Dương rồi thì Lôi Tôn Phủ sẽ từ bỏ điểm hôm nay.
Nhiều người đã đoán ra mục đích vì sao Mộ Dương muốn một chọi ba.
- So với Mộ Dương thì ba huynh đệ Lâm gia rất buồn cười, mất mặt còn hơn nhóm Vệ Thiên Hùng.
- Hình như Lôi Tôn bị thương nặng. Ta từng suy đoán Lôi Tôn Phủ định thừa dịp này làm vua Chu Tước quốc, nay xem ra là mơ mộng viễn vông.
- Lôi Tôn Phủ trừ còn lại đệ tử Thánh Thiên Phủ Lâm Tiêu Đình ra, những người khác đều phế rồi.
- Ta đoán chỉ có thể đặt kỳ vọng vào mười năm sau Lâm Tiêu Đình chống dậy Lôi Tôn Phủ, trở về Diễm Đô tìm Mộ Dương báo thù.
- Nhưng trước đó Lôi Tôn Phủ sắp bị xóa tên trong thế gia Diễm Đô. Ba người này chết, cộng thêm Lôi Tôn bị thương nặng, không còn ai đứng ra giữ mặt mũi được.
- Báo ứng chăng?
- Ha ha, đừng nói bậy bạ.
Trong đám người còn có hai vị thiên sư Thiên Phủ.
Liễu Tuyết Dao và Triệu Thiên Thần liếc nhau, hai người không nói chuyện, nhưng người vã mồ hôi lạnh.
Mặt Triệu Thiên Thần trắng bệch hỏi:
- Nàng biết hắn mạnh đến mức đó không?
Liễu Tuyết Dao cúi đầu, run giọng nói:
- Không biết.
Triệu Thiên Thần hỏi:
- Nếu biết thì nàng còn trở thành tay trong của Lôi Tôn Phủ không?
Liễu Tuyết Dao câm nín.
Triệu Thiên Thần đứng bật dậy, xoay người bước đi:
- Ta đi đây.
Triệu Thiên Thần sợ ở cạnh Liễu Tuyết Dao lâu sẽ bị Mộ Dương cho bài học.
Hôm đó nếu không nhờ Vệ Thiên Thương lên tiếng thì Liễu Tuyết Dao không ra khỏi Vệ phủ được, gã phải phủi sạch quan hệ với nàng mới được.
Dù sao Lôi Tôn Phủ từng như mặt trời ban trưa, hiện giờ rớt xuống vực thẳm.
Mỗi người trong Lôi Tôn Phủ hóa đá, mặt trắng bệch.
Rắn mất đầu.
Xem tình trạng này, hai vị Giám Sát Sử ngó nhau.
Bọn họ là người giám thị, đã nhanh chóng mở kết giới thiên văn cho Lâm Thiên Giám rồi.
Cận Nhất Huyên hỏi:
- Đường kiếm kia rất lợi hại, không ngờ ở nơi nghèo nàn này có thể sinh ra cường giả như vậy. Ngươi có nắm chắc hạ được không?
Tống Nhất nhíu mày nói:
- Hơi rắc rối, có thể hạ gục nhưng sẽ gây động tĩnh rất lớn, cũng dễ xảy ra chuyện. Tên này hoàn toàn có thực lực trở thành Giám Sát Sử của Thánh Thiên Phủ, đương nhiên, chức vụ là phó.
Cận Nhất Huyên nói:
- Rắc rối thật, cứ tưởng là chuyện dễ dàng, ai dè đụng phải kẻ như vậy.
- Cũng không sao, người chết đều là Lôi Tôn Phủ, Nguyệt Linh gia tộc không bị thương hay chết là được.
Tống Nhất nói:
- Hơn nữa ngày mai nhẹ nhàng lấy một điểm rồi chuyện này cũng chấm dứt.
Cận Nhất Huyên nói:
- Cũng đúng, dù sao là bản thân Lôi Tôn Phủ vô dụng, không trách được ai. Vốn liên nhân với bọn họ còn được, nhưng Lâm Tiêu Đình đoạn tử tuyệt tôn rồi, chắc chắn Nguyệt Linh Cơ sẽ không lấy hắn. Cho nên mặc kệ Lôi Tôn Phủ sống chết, về sau Lâm Tiêu Đình muốn tự mình trở về báo thù là chuyện của hắn.
Lâm Tiêu Đình mất khả năng gây giống là then chốt lớn, nếu gã chung chăn gối với Nguyệt Linh Cơ thì Nguyệt Linh gia tộc không vứt bỏ Lôi Tôn Phủ được, còn bây giờ thì tình huống đã khác.