Chỉ thấy Mộ Dương từ trên trời giáng xuống.
Đường kiếm tựa như sao băng đâm thẳng xuống đất.
Địa Sát Kiếm, Mạch Động.
Một kiếm làm đất đai rung rinh.
Đất mênh mông như biển cả chấn động sóng gợn dập dờn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một bóng kiếm đâm xuyên qua đất đai.
Đường kiếm này là đường kiếm ngày hôm qua Mộ Dương cứu Vệ Thiên Thương.
Một kiếm đâm vào từ phần bụng Bạo Phong Thiên Lang xuyên ra phần lưng.
- Hú!!!
Bạo Phong Thiên Lang đang truy sát Mặc Kỳ Lân chớp mắt bị đóng đinh dưới đất, chết ngay tại chỗ.
Mặc Kỳ Lân chặn lại mọi công kích vào người Mộ Dương.
Mộ Dương có thể giết chóc hung mãnh như vậy phần lớn là nhờ Mặc Kỳ Lân từ phía sau chặn lại mọi nguy hiểm.
Chủ nhân và chiến sủng ăn ý sống chết hơn bốn mươi năm, không cần lời nói.
Vẫn chưa xong.
Mặc Kỳ Lân cố gắng chống đỡ, dù người đẫm máu vẫn cố gắng chống đỡ.
Lâm gia chết người, đã chiến đến mức này rồi, Lâm Thiên Giám và Lâm Tiêu Phong giết đỏ mắt.
Vèo!
Khi Mặc Kỳ Lân bị đánh lui thì một bóng đen lao ra, trước mắt là Lâm Thiên Giám, Lâm Tiêu Phong hùng hổ giết, là thần thông của hai con thú bản mệnh còn sống.
Địa Sát Kiếm, Chấn Ngục.
Đường chém vô song cõi đời.
Bóng kiếm màu đen cắt qua ba trăm thước, kiếm quang ngút trời, một kiếm ép lùi Lâm Thiên Giám, Lâm Tiêu Phong và Kim Cương Lục Tí Thần Viên.
Đường chém nghịch thiên vừa bảo vệ Mặc Kỳ Lân vừa chém Thanh Mộc Lôi Phong làm hai khúc.
Thanh Mộc Lôi Phong đã chết.
- Còn lại ba!
Hào khí này, kiếm quang này, đường kiếm Chấn Ngục này, vô song thiên hạ!
Toàn trường ngẩn ngơ, đầu óc trống rỗng, ngoài ra không biết nên nói cái gì.
Chỉ có tất cả người Lôi Tôn Phủ gào thét.
Chỉ có Lôi Tôn Lâm Triệu run rẩy.
Nụ cười đã biến mất trên mặt Lôi Tôn Lâm Triệu, khoảnh khắc Lâm Thiên Hiên chết trận thì mặt lão trắng bệch.
Lôi Tôn Lâm Triệu hé môi, muốn lớn tiếng gầm rống, nhưng toàn trường hò reo la hét, tiếng la của mấy vạn người át qua giọng của lão.
- Nhận thua! Nhận thua đi!
Lôi Tôn rơi lệ già ròng ròng, bắt đầu từ giờ phút này lão đã nhấm nháp đến trái đắng.
Tiếc rằng không ai nghe thấy tiếng rên rỉ của lão, tiếng sóng hò reo của mấy vạn người quá lớn.
Mọi người đều đứng dậy, tất cả đang hò hét.
Khi kiếm chiêu của một người trở thành mỹ học vô song cõi đời, phong hoa này lấn át Diễm Đô.
Chỉ còn lại Lâm Tiêu Phong, Lâm Thiên Giám, Kim Cương Lục Tí Thần Viên.
Bốn xác chết đổ máu đầy đất.
Mặt Lâm Tiêu Phong trắng bệch, người run rẩy, sợ đến nỗi tiêu tiểu tại chỗ.
Lâm Tiêu Phong há miệng muốn hét to:
- Ta . . .
Nhưng chưa kịp hét thành công thì . . .
Thiên Sát Kiếm, Thần Nộ.
Ông trời tức giận, một kiếm thẩm phán!
Đường kiếm kia từ trên trời giáng xuống, Lâm Tiêu Phong đầu lìa khỏi cổ.
Chỉ có thực lực nghiền áp mới giết người kiểu này được.
Mới giây trước, bọn họ không thể tổn hại nặng Mặc Kỳ Lân, ngược lại để Mộ Dương giết ngược Thanh Mộc Lôi Phong, đã định trước bọn họ đánh mất cơ hội.
Mộ Dương không hoàn toàn lành lặn, trên người y có mấy vết thương, máu tươi liên tục tuôn ra.
Thân thể Mặc Kỳ Lân bị thần thông lôi đình đánh đến da tróc thịt bong.
Kim độc của Thanh Mộc Lôi Phong đâm vào người, hấp thu máu thịt lớn lên, đến nay vẫn đang ăn thịt của nó.
Trận chiến này không nhẹ nhàng với Mộ Dương như đã thấy bằng mắt, có nhiều phút giây cận kề sống chết.
Nhưng vậy thì sao?
Khi trước mắt y chỉ còn lại Lâm Thiên Giám và Kim Cương Lục Tí Thần Viên, dù y đổ máu đầm đìa thì trong mắt y vẫn dày nặng như núi sông.
Chém một kiếm xong Mộ Dương nhắm mắt lại.
- Ta nhận thua!
Lâm Thiên Giám phải vịn thú bản mệnh mới đứng vững được, không ai biết gã sợ đến mức nào.
Dù Lâm Thiên Giám gắn gượng nhưng mặt trắng bệch, gần như quỳ trước mặt Mộ Dương, tất cả phách lối đều tan biến hết.
Những chi tiết này không lừa được người khác.
Lâm Thiên Giám thua.
Gã bị hù sợ.
Giờ gã đã biết nhiều năm không đấu tranh, Mộ Dương đã kéo rộng khoảng cách cỡ nào với gã.
Có một số người không đánh thật không có nghĩa là người ta không vượt qua mình.
Khi xác của hai huynh đệ và ba con thú bản mệnh ngã xuống trước mặt mình thì Lâm Thiên Giám đứt dây thần kinh, gã sợ đến nỗi chảy nước mắt.
- Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!
Cận Nhất Huyên đã mở kết giới thiên văn ra từ lâu, Lâm Thiên Giám có thể ra ngoài.
Lúc trước Vệ Kình, Vệ Thiên Thương, Vệ Tử Côn, Vệ Thiên Hùng phải nhận thua mới thoát khỏi cái chết, mà nhận thua còn phải chờ mười giây Cận Nhất Huyên mới chịu mở cửa.
Lâm Thiên Giám vừa thốt ra hai chữ nhận thua là Cận Nhất Huyên mở cửa kết giới thiên văn ngay.
Lâm Thiên Giám thở phào nhẹ nhõm, gã nhìn thấy hy vọng sống sót.
Lâm Thiên Giám cách cửa kết giới thiên văn khoảng một trăm thước.
Oong!
Lâm Thiên Giám lao ra ngoài kết giới thiên văn, không quên gầm rống hăm dọa:
- Mộ Dương, ngươi dám giết huynh đệ của ta, ta sẽ cho ngươi vạn kiếp bất phục!!!
- Ai cho ngươi can đảm nói câu này?
Có lẽ mọi người cho rằng mọi thứ đã kết thúc.
Dù sao Giám Sát Sử mở cửa rồi, tuy sau khi cửa mở Lôi Tôn Phủ vẫn truy sát người của Vệ gia, nhưng người Vệ gia có can đảm làm hành động đó không?
Lâm Thiên Giám cho rằng mình sống sót.
Giây sau, Mộ Dương hành động.
Một bóng đen như hồn ma lướt tới.
- Chặn lại!
Lâm Thiên Giám hoảng hốt, vội để thú bản mệnh của mình ngăn cản Mộ Dương, còn gã thì lo chạy trốn.
Chỉ có một trăm thước, bình thường thì gã có thể vượt qua một trăm thước trong tích tắc.
Nhưng vì nhũn chân nên gã chạy hơi chậm, người gã run bần bật.
Lâm Thiên Giám ngoái lại nhìn.
Một bóng đen, một kiếm đâm vào mắt của Kim Cương Lục Tí Thần Viên, con thú bản mệnh cuối cùng của gã bị giết trong tích tắc.
Kim Cương Lục Tí Thần Viên đã chết.
Lâm Thiên Giám đã phế.
Lâm Thiên Giám bi thương gào thét ba tiếng, rống to:
- Mộ Dương! Mộ Dương! Ta muốn cho ngươi chết không có chỗ chôn!!!
Lâm Thiên Giám cắm đầu xông hướng kết giới thiên văn, người nhà của gã thì từ bên ngoài lao vào.
Lôi Tôn Phủ đương nhiên muốn cứu Lâm Thiên Giám.
Lôi Tôn hét chói tai:
- Mộ Dương, dừng tay!!!
Mộ Dương bỗng đứng yên tại chỗ, mở miệng nói:
- Thiên Mệnh, xem kỹ.
Lúc này Lý Thiên Mệnh cũng đã thi triển đến kiếm thứ sáu, Thiên Kiếp.
Đường kiếm tiếp theo là Thiên Sát Kiếm, Tiêu Tan.
Mộ Dương đứng yên tại chỗ, đâm một đường kiếm về phía bóng lưng Lâm Thiên Giám.
Keng!
Âm thanh sắc bén văng vẳng bên tai mỗi người.
Ngay sau đó, kiếm ý vô tận hội tụ trên mũi kiếm.
Một đường kiếm khí chớp mắt cắt qua ngàn thước.
Phập!
Kiếm đâm xuyên ngực Lâm Thiên Giám, xuyên ra kết giới thiên văn, cắm phập vào Linh Nguyên của Lôi Tôn đang nhào tới.
Lâm Thiên Giám đứng yên tại chỗ, ngạc nhiên ngoái đầu lại, khó tin nhìn Mộ Dương:
- A . . .
Người Mộ Dương đẫm máu, rút kiếm về.
Lâm Thiên Giám không nói trọn câu:
- Mộ . . .
Vì giây sau thân thể của gã nổ thành bột phấn.
Đây không phải đường kiếm bình thường, đây là Tiêu Tan, là hủy diệt.
Một kiếm xuyên qua chưa phải Tiêu Tan, nghiền nát tất cả mới là Tiêu Tan chính hiệu.
Lâm Thiên Giám đã chết.
Hơn nữa, chết không toàn thây.
Không chỉ thế, Lôi Tôn vừa lúc xông lên, bị trúng dư ba của Tiêu Tan, một Linh Nguyên vỡ tan tại chỗ, sau đó huyết mạch nổ tung, bụng thủng một lỗ máu.
Lôi Tôn hộc máu ngã xuống đất, lão chưa ngất xỉu, nhưng càng như vậy mới đau đớn hơn, không chỉ đau thể xác mà còn có tâm hồn.
Ba đứa con chết hết, quá thảm.