Keng!
Là tiếng kiếm khí cắt trúng xương cốt.
Chân trái đằng trước của Xích Điện Kim Nghê Thú đứt.
Thiên Sát Kiếm, Thiên Kiếp!
Người bay lên cao như trời, kiếm chém xuống, kiếm khí cắt ngang ba ngàn thước.
Xoẹt!
Một đường kiếm chém đứt Đế Ma Hung Hồn, để lại vệt máu to trên người mãnh thú thái cổ.
- Đời người anh dũng chiến đấu, theo đuổi thứ gì? Đơn giản là tôn nghiêm, là vì tình, vì bảo vệ, vì chứng minh bản thân. Tình là tình huynh đệ, tình yêu, tình thân. Ta bị tình trói buộc, ta yêu bọn họ, tất cả tình đều là ma trong lòng ta.
- Nhưng vậy thì sao? Nếu là vì tình khiến ta thành ma, khiến ta sa đọa thì ta sẽ làm ma! Các ngươi dám động vào ma trong lòng của ta, giết ma trong lòng ta thì hôm nay ta sẽ hóa thành ma, cho các ngươi nhấm nháp nỗi khổ tâm ma!
- Đây là lần duy nhất, từ nay về sau chỉ có ta giết người, không có người giết được ta! Nếu dám chạm vào cấm kỵ thì Lâm Tiêu Đình sẽ là kết cuộc!!!
Tất cả điều này nói cho hắn biết đã nếm trái đắng rồi thì đời này đừng nếm lần thứ hai.
Mộ Dương nói Thiên Sát Kiếm có ý chí của thần, khoa trương một chút cũng chẳng sao.
Kiếm ý có thể khoa trương, lòng có thể cao vút.
Cho nên, giờ này phút này, Lý Thiên Mệnh hiểu biết Thiên Sát Kiếm sâu sắc không thua gì cường giả Thiên Ý cảnh.
Trước mắt là đòn công kích khát máu của mãnh thú thái cổ, là đòn đánh trả trước khi chết của nó.
Lý Thiên Mệnh giống như Mộ Dương ngày hôm qua.
Đường kiếm đâm ra, thần hồn tiêu tan.
Người, không còn là người!
Đất, không còn là đất!!
Trời, không xứng là trời!!!
Thiên Sát Kiếm, Tiêu Tan.
Kiếm khí đâm ra, mãnh thú thái cổ thành tro bụi.
Xích Điện Kim Nghê Thú đã chết.
Tan thành mây khói, không để lại dấu vết.
Chiến hồn Thánh Thú gì?
Chỉ có một hung hồn màu đen bị Lý Thiên Mệnh phong tỏa trong kiếm, run cầm cập quỳ rạp trước mắt hắn.
Chiến hồn Thánh Thú này vốn thuộc về hắn!
Nếu không thì dù Lý Thiên Mệnh đánh bại nó cũng không cách nào khiến hung hồn run rẩy quỳ rạp, người khác chỉ có thể khiến chiến hồn Thánh Thú tan biến.
Đây là lý do tại sao không có ai cướp chiến hồn Thánh Thú của Lâm Tiêu Đình, vì gã gần như hoàn toàn dung hợp thành công.
Chỉ có chủ nhân cũ mới khiến nó run rẩy.
Tất cả điều này đã nói lên ba năm trước xảy ra chuyện gì, ai mới là kẻ ác thật sự, người nào bị vu oan, bị khi nhục.
Nhưng tất cả không còn quan trọng nữa.
Vì giờ phút này đã phân rõ thắng thua.
Xích Điện Kim Nghê Thú chết trận, chiến hồn Thánh Thú trở về tay Lý Thiên Mệnh.
Tứ Nhãn Lôi Ma Thần Ưng đã trụi lủi, đẫm máu.
Lý Thiên Mệnh đáp xuống trước mặt nó:
- Kiếp sau đổi Ngự Thú Sư khác.
Kiếm vung lên, đầu ưng lăn dưới đất.
Vậy là hai con thú bản mệnh của Lâm Tiêu Đình chết hết, gã ôm cánh tay, toàn thân màu da xanh thẳm bò lên từ vũng bùn, trùng hợp thấy cảnh này.
Lâm Tiêu Đình thấy rõ ràng Lý Thiên Mệnh cầm kiếm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn gã, sau đó hắn lấy một cái bình ra.
Lý Thiên Mệnh bỗng nhoẻn miệng cười:
- Mong đợi không?
Người Lâm Tiêu Đình co giật, gã đi một bước sẽ té sấp một lần, mãi đến khi gã run cầm cập quỳ lết đến trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Lâm Tiêu Đình rơi lệ như mưa van xin:
- Ta sai rồi, ta thua, van xin ngươi cho ta ‘đi’ sớm.
Gã sợ hãi, run rẩy, lén bóp cổ mình để tự sát.
Đến lúc này thì Lâm Tiêu Đình tự hiểu mình chết chắc, còn về sợ hãi thì từ khi thi triển Ma Lam Quyết gã đã bị Lý Thiên Mệnh hù sợ mất hồn mất vía.
Đây là cơn ác mộng, đầu óc Lâm Tiêu Đình trống rỗng, Lý Thiên Mệnh chẳng những đánh bại thân thể của gã, còn nghiền nát linh hồn.
Sự kiêu ngạo của Lâm Tiêu Đình đã bị đánh tan tác, gã bây giờ là phế vật, khóc vật vả, run rẩy cầu xin được chết nhanh.
Lý Thiên Mệnh bật cười, cho Lâm Tiêu Đình câu trả lời tuyệt vọng:
- Ngươi mơ đẹp quá. Cho ngươi ‘đi’ nhanh thì ai cho ta yên ổn trong ba năm qua? Ai cho huynh đệ của ta yên ổn? Thế giới luôn công bằng, gieo nhân nào thì phải gặt quả nấy, bây giờ ta dạy cho ngươi cách nhấm nháp quả xấu này!
Không tắt thở thì không mở ra kết giới thiên văn.
Cho nên nhiều người quay lưng lại, không muốn thấy cảnh tiếp theo.
Dù quay lưng đi nhưng vẫn nghe rõ tiếng gào thảm thiết của Lâm Tiêu Đình kéo dài một canh giờ, tiếng hét bi thảm tuyệt vọng.
Mọi người nghe mà rùng mình, họ hiểu gã phải chịu đau đớn khủng khiếp đến mức nào.
Suốt một canh giờ.
Rốt cuộc chấm dứt.
Có lẽ mấy trăm năm sau, lớp con cháu của họ đều biết chuyện này.
Phụ mẫu sẽ kể lại.
Hôm đó Lâm Tiêu Đình gặp hình phạt gọi là:
Xử tử lăng trì.
Một canh giờ dài dằng dặc.
Nhưng đây là vở kịch hay của kẻ báo thù đã bị hãm hại, bị phế trở về sau ba năm, lấy đầu kẻ thù.
Dù có hung tàn cũng không ai đứng ra ngăn cản.
Bởi vì Lâm Tiêu Đình mãi chưa tắt thở.
Đã đánh cuộc đến khi nào tắt thở mới ngừng.
Hai vị Giám Sát Sử ánh mắt lạnh lùng hờ hững nhìn tất cả.
Buồn cười nhất là Lôi Tôn Phủ.
Khi gia tộc hưng thịnh đến đỉnh, chèn ép người khác thì bọn họ bá đạo vô tình.
Bây giờ lấy Lôi Tôn dẫn đầu, những người già yếu bệnh tàn còn sống sót quỳ ở trước mặt hai vị Giám Sát Sử.
Trong một canh giờ này bọn họ đã dập đầu trên ngàn lần.
Lôi Tôn Lâm Triệu dập đầu trán chảy máu.
- Cầu xin Giám Sát Sử đại nhân cứu giùm Tiêu Đình, hắn là đệ tử của Thánh Thiên Phủ! Nguyệt Linh gia tộc, cầu xin các người hãy nói giùm chúng ta một câu với Giám Sát Sử đi!
Lão đã lớn tuổi, mới chết con, lại chết cháu, đả kích này khiến lão thê thảm suýt tắt thở tại chỗ.
Nhưng tất cả đều là gieo gió gặt bão, có thể trách ai?
Lúc ỷ thế hiếp người, xem mạng người như cỏ rác thì có từng tưởng tượng đến ngày này? Có từng nương tay không?
Khi làm hành động muốn diệt cả nhà Vệ gia thì có từng nghĩ đến tha cho già yếu, phụ nữ và trẻ em của Vệ phủ không?
Có lẽ Lôi Tôn Lâm Triệu đã chuẩn bị giết hết sạch, bất kể già yếu, trẻ em phụ nữ, chém cỏ phải bứng tận gốc, đỡ khỏi phải Vệ phủ hồi sinh, gây rắc rối cho vua mới của Chu Tước quốc trong tương lai.
- Không thể mở! Đây là Lâm Tiêu Đình tự mình giao ước với Giám Sát Sử!
- Ngày hôm qua Giám Sát Sử đại nhân đã đồng ý, một lời chín đỉnh, sao có thể lật lọng?
- Lâm Tiêu Đình cướp bạn gái của người ta, cướp báu vật của người ta, giết huynh đệ của người ta, còn vu oan bôi đen, trả đũa. Loại người ỷ thế hiếp người, bụng dạ chó sói như vậy đáng đời nhận bài học này!
- Ta xin lỗi Lý Thiên Mệnh! Ba năm qua ta bị lừa dối, đã từng châm chọc nhục mạ hắn! Hôm nay nhìn người này nằm gai nếm mật ba năm, rốt cuộc lấy lại trong sạch trước muôn người, giết chết kẻ thù! Đáng vui đáng mừng, đáng giá được tôn trọng!
- Đây mới là khí khái của nhân vật thiên tài Chu Tước quốc chúng ta! Chứ không phải Lâm Tiêu Đình điên rồ, thậm chí hỗn hào với sư phụ trước mắt bao người! Lúc mới đột phá Quy Nhất cảnh, nghe đồn hắn uy hiếp sư tôn Mộ Dương, bắt sư tôn dập đầu với hắn?
- Kẻ ti tiện như vậy, Lý Thiên Mệnh mình đầy thù hận dù có tùng xẻo kẻ thù ngàn vạn mảnh thì có gì sai?
- Theo ta thấy thì đây mới là thiên tài thật sự, tính tình thật sự, nam nhi đích thực, thế mới là trượng phu!!!