Bắt đầu từ hôm qua đã có một nửa người qua tám chữ dưới cửa đá đoán ra mối thù không đội trời chung ba năm trước.
Ba năm trở về, thiếu niên tầm thường khiêu chiến cường quyền, một người ra trận vì Vệ gia Thiên Phủ.
Khí phách như vậy khiến nhiều cường giả Diễm Đô xem vở kịch thầm nể phục.
Hôm nay Lý Thiên Mệnh kiếm chém Tứ Nhãn Lôi Ma Thần Ưng, bùng nổ giết Xích Điện Kim Nghê Thú thi triển Đế Ma Hung Hồn, sau đó nghiền áp xử chết Lâm Tiêu Đình.
Biểu hiện nghịch thiên như vậy, bày ra ý chí siêu tuyệt trong chiến đấu, thật là vô song thiên hạ.
Cộng thêm hắn dùng kiếm khóa mãnh thú Đế Ma, khiến nó run rẩy dưới kiếm càng chứng tỏ cho muôn người sự thật đích thực ba năm trước.
Trong lòng con người đều có nhiệt huyết.
Dù là người hờ hững, khoanh tay xem kịch thì bây giờ đều bị thiếu niên vung kiếm kia làm cảm động mắt đỏ hoe.
Trong tình huống như thế, thử hỏi có ai nhịn được không đứng ra nói giúp cho Lý Thiên Mệnh?
Một người nói thì không ai nghe thấy.
Mười người nói, âm thanh còn nhỏ.
Một trăm người nói là đốm lửa nhỏ nhoi.
Một ngàn người nói mới đinh tai nhức óc.
Khi ba vạn người nói thì toàn trường gầm rống.
Lôi Tôn Lâm Triệu vẫn muốn cầu tình với Giám Sát Sử?
Xin lỗi, Giám Sát Sử không nghe thấy tiếng của lão, tiếng của tất cả người Lôi Tôn Phủ quỳ dưới đất khóc xin.
Nếu xin lỗi có hiệu quả là có thể tùy tiện cướp tạo hóa của người ta, áp đặt ô miệt người ta sao?
Nếu dập đầu có hiệu quả là có thể tùy tiện giết người, xem mạng người như cỏ rác sao?
Gieo nhân này thì phải nếm hậu quả xấu.
Càng làm nhiều tội nghiệt thì càng nếm trái đắng tàn nhẫn hơn.
Sẽ không ai đồng tình Lôi Tôn Phủ, dù sao đây là gieo gió gặt bão.
Người Lôi Tôn Phủ chỉ có thể thê thảm, ngơ ngẩn , hối hận, đau khổ nhìn Lâm Tiêu Đình chết dần chết mòn dưới kiếm của Lý Thiên Mệnh.
Dù là Lôi Tôn cũng quỳ dưới đất lạy Lý Thiên Mệnh.
Thiếu niên này khiến lão run rẩy quỳ dưới đất.
Còn nhớ ngày xưa Lâm Tiêu Đình vui vẻ trở về, nói cho lão biết gã cướp được chiến hồn Thánh Thú, lão cười vui ba ngày ba đêm.
Nằm mơ cũng cười tỉnh.
Lôi Tôn hỏi:
- Cướp từ chỗ nào vậy?
- Một tiểu tử nhà quê đê tiện không có quyền thế.
- Đã giết chưa?
- Vẫn chưa, người này đau đớn gào thét trước mắt của tôn tử, nói là có ngày sẽ khiến tôn tử xuống địa ngục, chọc cười tôn tử. Nên tôn tử phế thú bản mệnh của hắn, cho hắn thành phế nhân, cho hắn từ đây về sau chậm rãi cảm nhận cuộc sống của phế vật thê thảm cỡ nào. Tôn tử còn trả đũa, khiến thanh danh của hắn quét rác. Gia gia thấy tôn tử làm có đúng không?
Lâm Triệu lắc đầu, nói:
- Làm sai rồi.
- Sai chỗ nào?
Lâm Triệu thấm thía răn dạy:
- Ngươi còn trẻ, thích trêu cợt người ta, nhìn người ta thê thảm, nhưng thật ra làm như vậy là vô nghĩa. Vì đây chỉ là con kiến thấp hèn, hắn thê thảm không làm ngươi sinh ra bao nhiêu khoái cảm.
- Vậy cách làm chính xác là thế nào ạ?
Lâm Triệu cười nói:
- Giết ngay tại chỗ, sau đó điều tra rõ bối cảnh của hắn, giết cả nhà hắn, có như vậy mới bảo đảm không sai sót gì.
- Hiểu rồi, tôn tử trở lại chỗ đó ngay!
- Lần này bỏ đi, nhớ kỹ lần sau đừng làm như vậy là được.
Lôi Tôn khóc.
Nếu lúc trước lão không nói câu sau cùng thì tốt biết mấy.
Bây giờ Lôi Tôn quỳ trước mặt Lý Thiên Mệnh, người run lẩy bẩy nhìn ma thần tóc bạc, trong lòng đứt từng đoạn ruột.
Hối hận!
Rất hối hận!
Lôi Tôn gầm rống, nuốt ngược máu loãng vào bụng.
Ngày hôm qua Lôi Tôn Phủ đã mất thế hệ đỉnh cao, giấc mơ nắm giữ một nước nát tan.
Hôm nay, Lôi Tôn Phủ không có tương lai.
Lâm Tiêu Đình mà chết thì từ nay Lôi Tôn Phủ chỉ còn Lôi Tôn bị thương nặng chống đỡ, chẳng khác nào tuyên bố bị xóa sổ trong Diễm Đô.
Thử hỏi làm sao Nguyệt Linh gia tộc chịu để ý tới bọn họ?
Bản thân Nguyệt Linh gia tộc cũng bị nhức đầu, vì thế hệ trẻ không có ai đánh lại Lý Thiên Mệnh nổi.
Tức là ba trận quyết đấu, Vệ phủ lấy được hai điểm, giành chiến thắng khiêu chiến thay đổi Thiên Phủ.
Trầm Uyên Đấu Thú, Lý Thiên Mệnh đánh bại Nguyệt Linh Cơ, cướp được Hải Long Thiên Trụ.
Khi đó không ai trông thấy, hai vị Giám Sát Sử tùy ý cho người nào làm quán quân.
Nhưng lần này muôn người xem, dù sức mạnh của dân chúng Chu Tước quốc nhỏ bé đến đâu thì bọn họ không thể bóp méo sự thực, chỉ hươu bảo ngựa.
Tống Nhất xanh mặt nói:
- Sai lầm lần này nằm ở chỗ không nên vì khiến Nguyệt Linh gia tộc phục chúng mà chọn để dân chúng xem cuộc chiến, giờ sửa chữa lại sẽ có nhiều lỗ hổng, dễ xảy ra chuyện. Nếu ảnh hưởng đến danh dự của Lang Thiên Tử thì chúng ta tiêu đời.
Cận Nhất Huyên nhức đầu nói:
- Không đúng, sai lầm thật sự là vì chúng ta thấy thực lực của Lôi Tôn Phủ không tệ nên mới chọn Chu Tước quốc. Vệ phủ thế hệ trung niên có Mộ Dương, thế hệ thanh niên lại ra người trẻ tuổi vượt sức tưởng tượng như Lý Thiên Mệnh. Dù không có dân chúng xem cuộc chiến thì Lôi Tôn Phủ vẫn không đánh lại, chúng ta cứng rắn trấn áp sẽ mạo hiểm lớn.
Vẻ mặt hai vị Giám Sát Sử tràn đầy bất đắc dĩ.
Đúng là bọn họ mạnh, nhưng quan trọng là sợ xảy ra trục trặc gì.
Nếu Mộ Dương không mạnh kinh khủng thì khả năng xảy ra trục trặc khá thấp, nhưng y đã mạnh đến trình độ sẽ gây ra chuyện.
Kêu hai người giết Mộ Dương, e rằng không giết thành công ngược lại để y chạy trốn.
Mộ Dương mà trốn thoát, tồn tại đẳng cấp này trả thù, Nguyệt Linh gia tộc bị sứt mẻ gì thì hai Giám Sát Sử cũng tàn đời.
Khả năng duy nhất là kêu lão đại qua.
Nhưng chút chuyện nhỏ này kêu đường đường Giám Sát Sử Thánh Thiên Phủ ra tay, ngẫm lại buồn cười không?
Sự tồn tại của Mộ Dương và Lý Thiên Mệnh khiến kế hoạch lần này của bọn họ đã định sẵn sẽ thất bại.
Hai vị Giám Sát Sử trợn mắt há hốc mồm nhìn chiến hồn Thánh Thú quỳ rạp trong tay Lý Thiên Mệnh.
- Thì ra chiến hồn Thánh Thú là của hắn.
- Thì ra thiếu niên này mới là người có thiên phú nhất Chu Tước quốc!
- Nên nói là người có thiên phú nhất đất bán đảo này.
- Thú bản mệnh của hắn trông khá đặc biệt, cũng mạnh, mấu chốt là năng lực lĩnh ngộ của người này quá mạnh, Linh Nguyên cảnh mà thi triển ra ý cảnh của chiến quyết Thiên Ý!
Hai vị Giám Sát Sử hiểu rõ đối với một Ngự Thú Sư thì lực lượng huyết mạch, phẩm cấp của thú bản mệnh là vô cùng quan trọng. Nhưng với một cá nhân, thiên phú căn bản của mình là một loại sức lĩnh ngộ.
Năng lực lĩnh ngộ này cảm ngộ ý chí và linh khí thiên địa, năng lực thuộc về Ngự Thú Sư. Sau khi đến Thiên Ý cảnh thì năng lực này sẽ khiến họ kéo rộng khoảng cách với Ngự Thú Sư khác.
Muốn ỷ vào năng lực huyết mạch của thú bản mệnh đến cuối đời?
Không thể nào.
Cho nên Lý Thiên Mệnh thi triển Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm, lấy một chọi ba nghiền áp Lâm Tiêu Đình, khiến hai vị Giám Sát Sử mắt tròn mắt dẹt.
Bọn họ đã gặp rất nhiều Ngự Thú Sư nhờ thú bản mệnh mà thành thiên tài, nhưng chưa từng thấy Ngự Thú Sư nào ở Linh Nguyên cảnh mà mạnh hơn thú bản mệnh có thần thông Linh Nguyên.
Trong Thánh Thiên Phủ cũng không gặp Ngự Thú Sư Linh Nguyên cảnh có thể thi triển chiến quyết Thiên Ý đến trình độ này.
Hai vị Giám Sát Sử nghe Lôi Tôn Phủ cầu tình, nhưng một gia tộc sụp đổ dù quỳ dưới đất van xin thì bọn họ vẫn vờ như không thấy.
Bởi vì Lâm Tiêu Đình đánh thua chết trận, mất đi chiến hồn Thánh Thú, Lôi Tôn Phủ đã hoàn toàn mất giá trị đối với hai vị Giám Sát Sử.