Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 263 - Chương 263 - Con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ Thứ Ba

Chương 263 - Con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thứ ba
Chương 263 - Con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thứ ba

Cận Nhất Huyên lắc đầu cười gượng:

- Không thể kéo Vệ phủ xuống rồi.

- May mắn chúng ta để lại kế hoạch thứ hai, nếu biết trước thì đã chấp hành kế hoạch thứ hai luôn rồi.

- Đúng thật, người trẻ tuổi Thiên Phủ của Thương Hải quốc đã chết sạch trong chiến trường Trầm Uyên.

- Thực lực của Mộ Dung Thiên Hải ngang ngửa Lâm Thiên Giám, phụ thân của hắn đã thoái vị, tuổi già nua, tu vi suy yếu, không chịu nổi một kích.

- Hơn nữa người của Trạm Lam Cung bên đó đã sớm cầu khẩn muốn trợ giúp Nguyệt Linh gia tộc giành lấy Thiên Phủ Thương Hải quốc, thực lực của họ kém hơn Lôi Tôn Phủ, cũng đông người.

- Vậy thôi bên này cứ để như thế đi, tranh thủ thời gian đi Thương Hải quốc.

- Đêm nay qua bên kia, sắp xếp cho Nguyệt Linh Cơ thành thân với người của Trạm Lam Cung, ngày mai khai chiến, lại lãng phí ba ngày.

- Bên kia sẽ thoải mái hơn nhiều, nếu bên này không có Lâm Tiêu Đình thì đã chẳng chọn nơi đây, phiền phức!

- Lần này tốt nhất đừng để dân chúng xem cuộc chiến nữa, rắc rối quá.

- Ừ, đánh nhanh rút gọn!

Trong khi hai vị Giám Sát Sử ra quyết định thì vừa lúc Lý Thiên Mệnh giết chết Lâm Tiêu Đình.

Mọi thứ đã kết thúc.

Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh kiếm khóa chiến hồn Thánh Thú, đi hướng hai huynh đệ của mình.

Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng.

Lôi Ma Hỗn Độn Thái Sơ.

Con nào sẽ kế thừa chiến hồn Thánh Thú?

Khi Lâm Tiêu Đình hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này cũng là lúc Lý Thiên Mệnh phá tâm ma, ánh mắt, khí chất của hắn biến đổi.

Người trải qua giây phút như vậy rồi sẽ hoàn toàn trưởng thành.

Có người tuy còn trẻ nhưng trong mắt đã lắng đọng một số thứ đáng sợ.

Lý Thiên Mệnh là loại người như thế.

Trước bao ánh nhìn, Lý Thiên Mệnh cầm Đại Lôi kiếm bước tới trước mắt Tiểu Hoàng Kê và Bé Mèo Mun.

Hai con vật nhỏ hôm nay cũng đẫm máu anh dũng chiến đấu, giết sảng khoái.

Mắt Tiểu Hoàng Kê nóng bỏng nhìn hắn:

- Lý Thiên Mệnh!

- Ừ.

Mắt gà con rực cháy ngọn lửa:

- Giết đã ghiền, ta thích loại cảm giác này!

Dù ở khi nào thì bé gà luôn hừng hực chiến ý.

Đã đánh trận xong, Bé Mèo Mun híp mắt, buồn ngủ ngã trái ngã phải:

- Khùng, ngủ mới sướng, meo.

Vẻ ngoài ngốc manh, móng vuốt non mềm, thần thái cưng xỉu, có ai ngờ mới rồi mèo con nghiền áp Phong Tuyết Hải Linh Long?

- Trong hai ngươi, đứa nào lấy chiến hồn Thánh Thú?

Lý Thiên Mệnh đặt hung hồn tuyệt thế ở trước mắt hai con vật.

Tiểu Hoàng Kê bâng quơ nói, vươn cánh vỗ đầu Bé Mèo Mun, rất ra dáng đại ca:

- Cho con lười này đi, ta mà mạnh thêm nữa sợ nó tự ti.

Nói thật thì Bé Mèo Mun hiện giờ không đánh lại Tiểu Hoàng Kê.

Một là vì Tiểu Hoàng Kê có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hai là nó cuồng tu luyện, giỏi các loại thú pháp, thậm chí tu luyện ra Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm. Ba là lần trước nó luyện hóa thú hồn, thức tỉnh thần thông Luyện Ngục Thuẫn Giáp, có nhiều hơn mèo con một thần thông.

Giờ cho Tiểu Hoàng Kê hưởng chiến hồn Thánh Thú thì mèo lười càng bị bỏ lại xa hơn.

Mèo con lười biếng không học được một chiêu thú pháp nào, đánh nhau toàn dựa vào hung dữ. Với tính cách của chúng nó, sau này gà cuồng tu luyện sẽ giỏi càng nhiều thú pháp, Bé Mèo Mun thì càng mê ngủ.

Tiểu Hoàng Kê đã mạnh mẽ khẳng khái, nhường nhịn đệ đệ như vậy thì Lý Thiên Mệnh cũng ra quyết định.

Hắn nói với mèo con:

- Nào, tự luyện hóa đi.

- Meo?

Bé Mèo Mun lại gần, ngửi một cái rồi rụt người lại:

- Hôi quá, ta không thèm, meo!

- Luyện hóa nó rồi ngươi sẽ mạnh lên.

- Meo, có phải mạnh lên rồi là ta khỏi phải tu luyện nữa không?

Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê cùng cười:

- Đúng vậy!

Bé Mèo Mun rùng mình nói:

- Sao ta có linh cảm không may, meo.

Chủ nhân và chiến sủng tiếp tục cười:

- Đâu có.

Vì giảm bớt thời gian tu luyện, Bé Mèo Mun phồng lên can đảm nuốt Đế Ma Hung Hồn vào bụng.

Hỗn Độn Lôi Nguyên nằm ở phần bụng nên mèo con đương nhiên luyện hóa chiến hồn Thánh Thú ở trong bụng. Với năng lực luyện hóa của Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thì dư sức tiêu hóa chiến hồn Thánh Thú.

Lý Thiên Mệnh đưa Bé Mèo Mun về không gian bản mệnh, chỉ cần cho nó chút thời gian, đợi khi nó luyện hóa thành công thì sẽ đáng sợ đến mức nào nữa?

- Huỳnh Hỏa, ngươi khảng khái như vậy không sợ sau này bị Meow Meow ăn hiếp sao?

Lâm Tiêu Đình đã chết, Lý Thiên Mệnh nhẹ cả người, tảng đá to trong ngực vỡ nát, từ nay trong thiên địa mặc hắn tiêu dao.

Huỳnh Hỏa bật cười:

- Bằng vào nó? Ha ha.

Gà lưu manh hoàn toàn không cảm giác áp lực chút nào.

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Tuy Meow Meow hơi lười nhưng Xích Điện Kim Nghê Thú kia thi triển Đế Ma Hung Hồn trở nên mạnh mẽ như vậy, máu thịt cuồn cuộn, ma khí ngút trời. Meow Meow vốn là ma của lôi đình, trong huyết mạch vốn là Chí Tôn của ma. Hai ma dung hợp, không chừng Đế Ma Hung Hồn có thể kích thích gông xiềng huyết mạch hình thành thần thông mạnh nhất do nó khống chế. Kỹ năng chiến đấu của Meow Meow kém một chút, sau này để nó đánh gần thân, dùng thần thông phục người vậy, ha ha.

Huỳnh Hỏa nói:

- Nếu Đế Ma Hung Hồn có thể cho thân thể của nó sinh ra biến đổi giống như Xích Điện Kim Nghê Thú thì sẽ thỏa mãn ước ao có mãnh hổ của ngươi rồi.

- Đúng vậy!

Lý Thiên Mệnh hết chịu nổi ngày tháng gọi ra thú bản mệnh là bị người ôm bụng cười to.

Hắn chìm đắm trong ảo tưởng:

- Khi đó chờ Đế Ma Hung Hồn Meow Meow xuất hiện, mãnh thú tuyệt thế giáng lâm, ta chờ xem còn ai cười nhạo thú bản mệnh của ta nữa không!

Chém giết kẻ thù rồi sẽ nhiễm máu me?

Làm gì có.

Bài trừ tâm ma, trước mắt hắn là đường hồng trần thênh thang.

Trên con đường này có bụi bay mù mịt, vô số cường giả, thiên tài lớp lớp.

Nhưng Lý Thiên Mệnh đã sẵn sàng.

Lúc này, không gian bản mệnh trong người hắn, Meow Meow đang yên lặng luyện hóa Đế Ma Hung Hồn. Đột nhiên trong góc có một quả trứng Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ rung nhẹ.

Lý Thiên Mệnh chú ý đến:

- A?

Đó là một quả trứng hai màu, bên trái hình như là màu nâu, như núi cao, như đất bao la, nguy nga dày nặng. Bên phải hình như là xanh da trời, như dòng sông, như biển cả, bàng bạc hùng dũng.

Giờ phút này, quả trứng hai màu bỗng nứt một cái khe.

Vết nứt nhỏ xíu đến khó thấy, nhưng cũng chứng minh vị huynh đệ thứ ba đã sẵn sàng sinh ra.

Lý Thiên Mệnh nhìn kỹ vết rạn ngoằn nghèo dài ra rất khí phái, hình dạng giống con rồng.

Đúng vậy, vết rạn cực kỳ giống con rồng, nhưng khí phái hơn Phong Tuyết Hải Linh Long rất nhiều.

Đây chỉ mới là một vết nứt.

- Xem ra có thể bắt đầu mong đợi con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thứ ba sinh ra, chắc con này là mãnh thú thật sự rồi. Không biết nó sẽ như Huỳnh Hỏa, cuồng tu luyện? Hay giống Meow Meow, lười chảy nhớt?

Lý Thiên Mệnh tràn ngập mong đợi về ngoại hình và tính cách của con thú.

Đương nhiên, hắn càng mong đợi huyết mạch, tạo hóa của con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thứ ba.

Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng, Lôi Ma Hỗn Độn Thái Sơ đã cho Lý Thiên Mệnh cảm nhận sự đáng sợ của chúng nó.

Con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thứ ba sẽ là tồn tại đáng sợ đến mức nào đây?

Thời gian sẽ mang đến đáp án.

. . .

- Lý Thiên Mệnh!

Khi Phó Giám Sát Sử Cận Nhất Huyên đứng lên, toàn trường sục sôi rốt cuộc lắng xuống.

Thiếu niên mới đưa chiến hồn Thánh Thú cho thú bản mệnh của mình luyện hóa.

Mưa to đang thưa dần, nhưng đất đai dưới chân đã máu chảy thành sông.

- Mời Giám Sát Sử đại nhân sai bảo.

Lý Thiên Mệnh là người thông minh.

Hắn biết với thực lực hiện tại có thể chọc vào ai, giết ai.

Còn với nhân vật nào khi chưa đủ thực lực, không có thù sâu như biển thì hắn không cần bị nhiệt huyết xông lên não tỏ ra chống đối với họ.

Hai vị Giám Sát Sử là nhân vật đó.

Trong vòng một canh giờ họ không mở ra kết giới thiên văn, không ngăn cản Lý Thiên Mệnh là đã cho hắn một loại tín hiệu.

Đó là các Phó Giám Sát Sử sẽ không thấy tức giận vì họ nghiền áp Lôi Tôn Phủ, cùng lắm là hơi bực vì kế hoạch bị phá hoại.

Bình Luận (0)
Comment