Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 264 - Chương 264 - Con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ Thứ Ba (Tt)

Chương 264 - Con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thứ ba (tt)
Chương 264 - Con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thứ ba (tt)

Trước bao ánh nhìn, Cận Nhất Huyên vỗ tay nói:

- Cảm ngộ chiến quyết Thiên Ý của ngươi rất kinh người, khiến ta kinh thán. Đây là nền móng khiến ngươi lấy thực lực Linh Nguyên cảnh đánh bại Quy Nhất cảnh.

Nhiều cường giả Quy Nhất cảnh thế mới biết kiếm chiêu mà Lý Thiên Mệnh thi triển là cảm ngộ chiến quyết Thiên Ý.

Hèn gì huyền ảo đến thế.

Cận Nhất Huyên mỉm cười nói:

- Ngươi là anh hùng của Vệ gia, ngươi và Mộ Dương đều làm ta cảm thấy bất ngờ một chút.

Mọi người đều xem hiểu, Giám Sát Sử hoàn toàn buông bỏ Lôi Tôn Phủ, Giám Sát Sử thậm chí mỉm cười với Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đa tạ Giám Sát Sử đại nhân khích lệ, đường còn dài, vãn bối còn cần nỗ lực nhiều.

Thái độ của Lý Thiên Mệnh tự nhiên mà khéo léo, không hạ mình cũng không kiêu căng.

Cận Nhất Huyên mỉm cười nói:

- Giỏi lắm, bây giờ ngươi cần lắng đọng lòng mình, đây là tâm cảnh tốt.

Tống Nhất bỗng mách rõ cho hắn biết:

- Lý Thiên Mệnh, cánh tay trái của ngươi là hiện tượng thân thể Ngự Thú Sư thú hóa, đây là hiện tượng bình thường trong Đông Hoàng Cảnh, không cần bao kín giấu nó. Ở khía cạnh nào đó thì thân thể thú hóa là vì khi Ngự Thú Sư và thú bản mệnh kế thừa huyết mạch đã xảy ra hỗn loạn huyết mạch, nhưng không ảnh hưởng tu luyện, thậm chí giúp ích rất lớn. Ví dụ như cánh tay trái của ngươi rất chắc khỏe, vảy giáp rất kiên cường dẻo dai, mạnh mẽ hơn nhiều mãnh thú.

Thân thể thú hóa?

Đông Hoàng Cảnh?

Lúc trước Lý Thiên Mệnh bao tay trái vì sợ dẫn đến rối loạn, hóa ra đây là hiện tượng bình thường trong Đông Hoàng Cảnh.

Thú bản mệnh và Ngự Thú Sư lần đầu tiên tu luyện sẽ có hiện tượng kế thừa huyết mạch. Ngự Thú Sư nhận lực lượng huyết mạch của thú bản mệnh, nếu nhận quá nhiều sẽ phát sinh thân thể thú hóa cũng bình thường.

Bị thú hóa một phần nhỏ thì không sao, nhưng có người thú hóa toàn thân thì đã thành thú hoang, đó là hiện tượng không tốt, nhưng ít gặp tình huống như vậy.

Còn về Đông Hoàng Cảnh, Lý Thiên Mệnh đoán nơi này có lẽ là trụ sở của Thánh Thiên Phủ.

Lý Thiên Mệnh nói đùa:

- Đa tạ Giám Sát Sử đại nhân cho biết, ta còn tưởng rằng thân thể của mình bị gì nên không dám gặp ai.

Vậy là từ đây về sau hắn không cần quấn vải dày che cánh tay, sự thật thì cánh tay trái không xấu chút nào, ngược lại rất mỹ quan. Màu đen thuần khiết, vảy giáp lục giác sắp hàng ngay ngắn. Móng vuốt tuy sắc bén nhưng không đeo bao tay càng tiện chiến đấu hơn.

Còn về con mắt trong lòng bàn tay, vừa có thể tu luyện Thần Hồn Thiên Thư, vừa giúp có tầm nhìn tốt hơn, bình thường khép tay lại thì không ai thấy.

Lý Thiên Mệnh bây giờ có mái tóc dài màu bạch kim phối hợp với cánh tay hắc ám, nói theo lời của gà lưu manh là: Rất là ngầu lòi.

Như con công xòe đuôi.

Lý Thiên Mệnh nói xong hai Giám Sát Sử bật cười.

- Ta thật tình không ngờ chủ nhân đầu tiên của chiến hồn Thánh Thú là ngươi. Lý Thiên Mệnh, ngươi đã giết Lâm Tiêu Đình, bây giờ cũng là thiên tài có chiến hồn Thánh Thú, vậy ba ngày sau hãy cùng chúng ta đi Thánh Thiên Phủ. Mọi thứ của Lâm Tiêu Đình là tất cả của ngươi về sau. Ngươi thành công khiến chúng ta chọn xem trọng ngươi, buông bỏ Lâm Tiêu Đình.

- Thiên tư của ngươi ở lại nơi như Chu Tước quốc là mai một, lãng phí! Cho nên Thánh Thiên Phủ hiện giờ khống chế nguyên Đông Hoàng Cảnh, là đệ nhất bá chủ Đông Hoàng Cảnh sẽ là lựa chọn tốt nhất của ngươi trong tương lai!

- Ta nêu ví dụ thế này, thiên tư hiện giờ của ngươi ở lại chỗ thiếu thốn tài nguyên như Chu Tước quốc thì có lẽ mười năm sau ngươi vẫn không thể đột phá cảnh giới Thiên Ý. Dù sao nơi này thiếu Thần Nguyên, thiếu linh khoáng, Linh Túy, linh tai. Đáng sợ nhất là cách cục và thế giới quan của dân chúng quá nhỏ.

- Nhưng nếu đi Thánh Thiên Phủ, đó là vùng đất hội tụ tài nguyên của toàn Đông Hoàng Cảnh. Vô số Thần Nguyên đỉnh cấp, dù là Thần Nguyên địa giai, thiên giai cũng không thiếu. Còn có vô số tài năng nghịch thiên đến từ khắp Đông Hoàng Cảnh tụ về tranh phong.

- Quan trọng nhất là được vô số cường giả chỉ dẫn, tồn tại mạnh còn hơn Mộ Dương, hơn chúng ta. Bọn họ đánh nát núi chặt đứt sông, không gì không làm được. Giám Sát Sử chúng ta chỉ có thể ở vòng ngoài, quản lý Thiên Phủ các nước thay Thánh Thiên Phủ, không xem như cường giả Thánh Thiên Phủ.

- Ta biết sắp xếp của chúng ta lần này khiến ngươi hơi khó chịu, nhưng ngươi đã dùng hành động chứng minh giá trị của mình cho chúng ta thấy. Cái gọi là không đánh không quen biết, chúng ta sẵn lòng đưa ngươi đi Thánh Thiên Phủ. Nếu ngươi tu thành công thì sau này hai chúng ta cũng có thêm một bằng hữu thiên tài, cớ sao không làm? Thiên tài không nên bị mai một ở đây, ngươi có ý thức cạnh tranh chiến đấu, Thánh Thiên Phủ mới là nơi thích hợp với ngươi nhất.

- Là người có khát vọng, ta hỏi ngươi có đồng ý thay thế Lâm Tiêu Đình kẻ thua cuộc của ngươi, cùng chúng ta đi Thiên Phủ không? Đệ tử Thánh Thiên Phủ Lâm Tiêu Đình đã lập hồ sơ truyền về Thánh Thiên Phủ, nhưng hắn đã chết, ngươi đã cướp lại chiến hồn Thánh Thú, vừa lúc thay thế danh ngạch. Chúng ta chỉ cần sửa chữa tên là được. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn làm phiền chúng ta, sau này dùng luôn cái tên Lâm Tiêu Đình thì càng tuyệt.

Cận Nhất Huyên, Tống Nhất nói xong cùng cười, hai người đùa thôi.

Ai mà chịu mang tên của kẻ thù?

- Lý Thiên Mệnh, chúng ta nói nhiều như vậy là vì yêu tài. Còn về ngươi có quyết đoán chọn tương lai phát triển của mình hay không thì tùy bản thân ngươi. Với chúng ta thì chỉ có ếch ngồi đáy giếng mới sợ hãi khiêu chiến, co đầu rút cổ ở nơi nhỏ như Chu Tước quốc, ăn nằm chờ chết.

Hai vị Giám Sát Sử đã cố gắng nói nhiều như thế, mọi người đều mong đợi nhìn Lý Thiên Mệnh.

Hắn sẽ đi Thánh Thiên Phủ chứ?

Đại biểu ước mơ của nhân dân Chu Tước quốc.

Đại biểu ước mơ của Ngự Thú Sư đất bán đảo.

Đi chinh chiến Thánh Thiên Phủ, bá chủ Đông Hoàng Cảnh!

Lý Thiên Mệnh quay đầu nhìn Vệ Tịnh.

Có lẽ hắn sẽ phải đi xa nhà, người mà hắn không nỡ rời xa nhất đương nhiên là Vệ Tịnh, nên hắn muốn nghe ý kiến của mẫu thân.

Nói thật thì khi nhi tử đi xa nhà, từ nay rời khỏi tầm mắt, không biết sống chết, bất cứ mẫu thân nào đều khó đưa ra quyết định.

Nhưng giây phút đó, Vệ Tịnh giơ ngón cái hướng hắn.

Lý Thiên Mệnh đã hiểu ý của mẫu thân.

Nàng không quyết định vì hắn, nàng muốn Lý Thiên Mệnh chọn theo tiếng gọi trái tim.

Vì hai sự kiện chọn sẵn quán quân trong Trầm Uyên Đấu Thú và khiêu chiến thay đổi Thiên Phủ khiến Lý Thiên Mệnh có ấn tượng xấu với Thánh Thiên Phủ.

Nhưng chuyện này liên quan đến hai vị Giám Sát Sử.

Thánh Thiên Phủ nguy nga thật sự có phải là vùng đất cường giả mà hắn hướng tới hay không? Rất khó nhìn ra điều này từ trên người hai vị Giám Sát Sử.

Lý Thiên Mệnh đứng ở góc độ khách quan phán đoán, nếu không đi Thánh Thiên Phủ thì hắn không có chỗ nào để đi.

Đương nhiên Lý Thiên Mệnh muốn tiếp tục nâng cao, người trẻ tuổi của Chu Tước quốc đều có khát vọng đi ra ngoài.

Hiện giờ đã trừ bỏ tâm ma, Lý Thiên Mệnh muốn khiêu chiến tương lai, đi thế giới ra thiên tài lớp lớp, có vô số cường giả.

Mặc dù Lý Thiên Mệnh vẫn khó chịu với hai vị Giám Sát Sử, nhưng nếu có thể thay thế Lâm Tiêu Đình trở thành đệ tử Thánh Thiên Phủ thì có lẽ mới là lựa chọn tốt nhất cho hắn hiện tại.

Trước kia hắn đứng ở mặt đối lập với Thánh Thiên Phủ, phán đoán không đủ khách quan.

Hiện giờ sau khi Lâm Tiêu Đình chết, hai vị Giám Sát Sử vươn cành ô-liu, hết thảy đổi khác.

Nếu Lý Thiên Mệnh từ chối thì hai vị Giám Sát Sử mất mặt, có lẽ sẽ kiếm chuyện với hắn nữa.

Bình Luận (0)
Comment