Nhiều người rống to:
- Lý Thiên Mệnh, đi khiêu chiến Thánh Thiên Phủ đi!
- Chỗ đó mới là nơi thuộc về ngươi!
Thật ra Lý Thiên Mệnh không do dự chút nào, mắt hắn nóng bỏng nhìn hai vị Giám Sát Sử:
- Đại nhân, nhưng ta muốn dùng tên thật của mình thì làm sao bây giờ?
Cận Nhất Huyên và Tống Nhất cùng cười:
- Thế thì dùng tên của Lý Thiên Mệnh nhà ngươi!
Giao ước hoàn thành!
Một câu nói quyết định con đường tương lai sẽ đi.
Không có kinh tâm động phách.
Chỉ có hướng tới, chỉ có khiêu chiến!
- Ngươi có đấu chí cao, vậy đi, cho ngươi chút thời gian từ biệt người nhà, cho ngươi ba ngày, ba ngày sau chúng ta sẽ đến đón ngươi. Từ đây về sau hãy phiêu bạt trong Thánh Thiên Phủ!
Đối với hai vị Giám Sát Sử thì kế hoạch sai lệch không lớn, chẳng qua cần lãng phí thêm ba ngày.
- Vâng!
Sau khi Lý Thiên Mệnh gật đầu thì hai vị Giám Sát Sử trực tiếp lên đường.
Nguyệt Linh gia tộc đi theo họ.
Tống Nhất kêu một tiếng:
- Nguyệt Linh Cơ!
Vì thấy vẻ mặt của Nguyệt Linh Cơ hoảng hốt.
Nàng lên tiếng:
- Xin Giám Sát Sử đại nhân căn dặn!
Tống Nhất cười khẽ:
- Lý Thiên Mệnh này không tệ, sau này cùng vào Thánh Thiên Phủ có thể chăm sóc cho nhau, không chừng lâu ngày sinh tình.
Nguyệt Linh Cơ ngoan ngoãn đáp, trái tim đập nhanh:
- Vâng!
Tống Nhất nói:
- Dù sao giữa ngươi và Lâm Tiêu Đình không có gì. Tuyệt Tự Tán là thứ tốt, dừng cương trước bờ vực.
- Vâng.
Nguyệt Linh Cơ chợt nhớ đến một việc, nàng nói:
- Nhưng ta nghe nói hình như Lý Thiên Mệnh này có người yêu, là công chúa Chu Tước Vương.
Tống Nhất nói:
- Phàm trần tục tử, hắn sẽ quên, còn không thì đợi khi nào rảnh rỗi giết chết là xong.
- Hiểu rồi.
Cận Nhất Huyên nói:
- Không biết Lang Thiên Tử dạo chơi xong chưa.
- Có lẽ nàng đi Thương Hải quốc. Nói thật thì ta cảm thấy nàng càng thích Thương Hải quốc, vì phong cảnh nơi đó đẹp hơn, Thiên Phủ nằm trên hòn đảo.
- Thương Hải quốc không tranh với đời, không có nhiều chiến loạn, càng thích hợp Nguyệt Linh gia tộc.
Nguyệt Linh Hồng nghe những lời này thì vội nói:
- Làm phiền hai vị Giám Sát Sử đại nhân, lại lãng phí thời gian ba ngày của hai vị.
- Không sao, coi như tu thân dưỡng tính.
- Đi!
Đám người nghênh ngang rời đi, bỏ lại mấy vạn người Diễm Đô hâm mộ nhìn Lý Thiên Mệnh.
Bỏ lại Lôi Tôn Phủ tuyệt vọng ngã xuống đất.
Khi Giám Sát Sử xem trọng Lý Thiên Mệnh, khi hắn trở thành đệ tử Thánh Thiên Phủ thì mọi thứ của Lôi Tôn Phủ mất hết sạch sành sanh.
Lôi Tôn phun ra búng máu, mặt trắng bệch:
- Về, về!
Già yếu bệnh tàn còn sống sót thất vọng bước đi.
Dọc đường bọn họ bị châm chọc, cười giễu, họ bắt đầu nhấm nháp mùi vị bị người mắt lạnh châm chích.
Dù sao thế giới cường giả làm vua thì hiện thực như vậy đấy.
Hiện thực lớn hơn chính nghĩa một chút.
Huy hoàng ngàn năm của Lôi Tôn Phủ từ nay không còn tồn tại.
Vệ gia Thiên Phủ thì nhờ Lý Thiên Mệnh và Mộ Dương đã định sẵn mãi mãi bất diệt trong Chu Tước quốc.
. . .
Nhiều nhân vật có mặt lộ biểu tình rất đặc sắc.
Ví dụ như Lý Viêm Phong núp dưới lớp áo đen.
Gã trốn trong góc, hai nắm tay siết chặt vô số lần, mãi đến cuối cùng, gã cười bi thảm.
- Giỏi lắm, thật sự làm ta bội phục sát đất! Lý Thiên Mệnh, cả đời của ta không thật sự phục ai, không ngờ có một người, nhi tử mà ta chưa từng nghiêm túc nhìn thẳng lại khiến ta tâm phục khẩu phục. Tiếc rằng ta tuyển chọn Lôi Tôn Phủ, không thể có tình nghĩa phụ tử thật sự với ngươi.
- Tuy ngươi từ một tuổi đến mười sáu tuổi thật sự xem ta là phụ thân ruột, ta thì chưa bao giờ đưa cái gì cho ngươi. Chọn Lôi Tôn Phủ là sai lầm của ta, những con linh cẩu cao cao tại thượng, máu lạnh vô tình đó ác hơn trong tưởng tượng của ta.
- Tuy ta và Lôi Tôn Phủ là lợi dụng lẫn nhau, lấy thứ mình muốn, nhưng đám chó tồi tệ! Ta không nuốt trôi cơn tức này! Hy vọng khi ngươi rời khỏi Diễm Đô còn nghe được một câu liên quan đến Lý Viêm Phong này!
Lý Viêm Phong đi ra chiến trường Viêm Hoàng, lặng lẽ bám theo đội ngũ già yếu bệnh tàn của Lôi Tôn Phủ.
Không ai biết gã từng đến đây.
Không ai biết gã từng rung động, từng hối hận.
Cũng không ai biết gã đã rời đi.
Mọi người vẫn đang hưởng thụ, nhìn thiếu niên quay về đội ngũ Vệ gia, anh hùng khải hoàn.
Muôn người hò reo.
Trong tiếng hò reo rầm rộ, Thần Thánh kéo Tuyết Lam rời đi.
Thần Thánh hỏi:
- Bây giờ nàng phục chưa? Còn muốn tranh nữa không?
Tuyết Lam thút thít:
- Phục, cũng không dám nữa.
- Phục là được rồi, sau này yên phận chút, có thời gian rảnh tị nạnh thì sinh thêm mấy nhóc cho ta.
- . . .
Trường hợp như vậy chỉ là ảnh thu nhỏ một góc nhỏ bé.
Ví dụ như đám bạn học cũ lớp trung cấp của Lý Thiên Mệnh trong Viêm Hoàng học cung, lấy Phương Chiêu làm đại biểu đã nhũn chân suýt quỳ dưới đất.
Ví dụ như thiên sư Liễu Tuyết Dao đã mặt không chút máu, đang vắt óc suy nghĩ lát tối mang quà gì đi Vệ gia, quỳ dưới đất xin lỗi.
Khi Lý Thiên Mệnh trở về, hắn nhìn thoáng qua cửa đá.
Hắn muốn biết rằng nàng có thấy không?
- Người chết linh thiêng, chắc chắn nàng trông thấy.
Thấy Lôi Tôn Phủ máu chảy thành sông.
Thấy Lâm Tiêu Đình thê thảm kêu khóc.
Thấy Lý Thiên Mệnh tương lai xán lạn, trở thành đệ tử Thánh Thiên Phủ!
Lý Thiên Mệnh đi tới Vệ gia, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều ngấn lệ.
Không thể ngờ nghịch tử ngày xưa của Vệ gia xoay người biến thân bảo vệ gia tộc này.
Đương nhiên, Lý Thiên Mệnh chỉ vì ngoại công Vệ Thiên Thương, vì mẫu thân Vệ Tịnh, càng vì phủ chủ tương lai Mộ Dương.
Còn Vệ Thiên Hùng, Vệ Tử Côn và đám con cái của họ thì dẹp sang bên đi. Cùng lắm là Lý Thiên Mệnh và Mộ Dương biểu hiện siêu đẳng cho họ dính chút vinh quang.
Dù sao với thái độ trước kia của họ thì Lý Thiên Mệnh chẳng cần nể mặt làm gì.
Mắt Vệ Thiên Thương sáng rực:
- Không uổng là ngoại tôn của ta!
Dáng vẻ cưng yêu suýt xoa của lão trông hơi đáng yêu.
Vệ Kình cười nói:
- Ôi chà, là ai ban đầu không thừa nhận ngoại tôn này? Giờ thấy người ta lợi hại thì lôi ra khoác lác.
Vệ Thiên Thương lúng túng nói:
- Im đi! Ai không thừa nhận hả? Ban đầu ta chỉ . . . chỉ thử thách hắn một chút!
Mọi người bật cười.
Vệ Tử Côn cũng buồn cười.
Gã đã bị phế, nhưng Vệ gia được giữ gìn, còn có gì không thỏa mãn?
Nếu không có Mộ Dương và Lý Thiên Mệnh thì kết cuộc của Lôi Tôn Phủ hiện giờ sẽ đổi lại cho Vệ gia bọn họ.
Thậm chí chiến đấu kết thúc, cả nhà bị giết, Vệ phủ chết hết cũng không lạ.
Cho nên Vệ Tử Côn không còn lời nào để nói.
Vệ Thiên Thương tóc bạc phơ nhìn Lý Thiên Mệnh đứng trong đám người, lão rơi nước mắt.
Vệ Thiên Thương khẽ thở dài:
- Ông trời không bạc đãi ta! Không ngờ tính tình xấu như ta mà được vận may tốt như vậy. Ban đầu ta thật sự coi thường ngoại tôn này, cảm thấy không được mình chỉ dạy thì làm gì có bản lĩnh, bây giờ hắn khiến ta tán thán.
Vệ Kình nói:
- Có phải thấy thất bại lắm không? Cảm giác cách giáo dục của mình vô dụng?
Vệ Kình mất đi thú bản mệnh làm bạn lâu năm, nhưng ít ra Lôi Tôn Phủ thảm hơn, Mộ Dương và Lý Thiên Mệnh đã báo thù cho huynh đệ của lão.
Vệ Kình sẽ quay lại lăng mộ, canh giữ bên mộ bia, về sau cùng thú bản mệnh nằm trong mồ uống rượu, trò chuyện hệt như lúc nó còn sống.
Vệ Thiên Thương tràn đầy an ủi nói:
- Ngươi sai, từ ví dụ của Mộ Dương và Lý Thiên Mệnh cho thấy thứ nhất là ta chỉ dẫn đệ tử rất lợi hại, thứ hai là khuê nữ của ta biết dạy con.
- . . .
Vệ Thiên Thương thổi phồng với huynh đệ của mình mãi không chịu thôi.
Vệ Thiên Thương bỗng nhiên cảm khái nói:
- Đây là thế giới của người trẻ tuổi, thật hy vọng sống lâu nhiều năm, nhìn xem sau này hắn sẽ đi tới trình độ nào.
Vệ Kình nói:
- Cứ mong chờ đi.
Tóm lại là lão bội phục.