Vệ Thiên Hùng, Vệ Tử Côn đứng lên, đi tới trước mắt Lý Thiên Mệnh và Vệ Tịnh.
Vệ Thiên Hùng nói:
- Thiên Mệnh, hôm nay ngươi cứu Vệ gia, cữu cữu xin lỗi vì từng quở trách ngươi.
Vệ Tử Côn chân thành nói:
- Nhị tỷ, ta cũng xin lỗi phát ra ngăn cản phụ thân cứu tỷ. Tỷ người lớn rộng lượng xin đừng so đo với đệ đệ hạn hẹp.
Vệ Tịnh nắm tay hai người:
- Đều qua rồi, sau này ba chúng ta cùng nhau hầu hạ phụ thân.
Hai mươi năm trôi qua, bọn họ là huynh muội ruột thịt, dù có mâu thuẫn lớn đến đâu cũng đều trôi qua.
Hai người thật lòng xin lỗi, hối cải thì Vệ Tịnh tự nhiên muốn gia đình sau này hài hòa, tốt hơn.
Vệ Thiên Hùng kêu con cái của mình lại:
- Tất cả qua đây xin lỗi Thiên Mệnh!
Nhóm Vệ Quốc Hào da đầu tê dại lại gần.
Bọn họ không dám nhìn Lý Thiên Mệnh, cúi gầm mặt.
- Đều là huynh muội với nhau, còn nhỏ, tính cách mãnh liệt một chút cũng không có gì. Được bài học rồi, sau này đằm tính lại, rút lại sự kiêu ngạo của con cháu Vệ phủ, thiết thực một chút. Sau khi ta đi, tương lai của Vệ gia dựa vào các ngươi vực dậy.
Đây là lời khuyên của Lý Thiên Mệnh dành cho họ.
Bọn họ đồng loạt cúi đầu nhận sai:
- Biết rồi biểu ca!
Qua lần này thì hiểu biết của họ chính chắn hơn.
Vệ gia, Lý Thiên Mệnh không hối hận chiến đấu vì gia đình này, vì nó cũng là gia đình của hắn.
Vệ Tịnh, Mộ Dương, Vệ Thiên Thương, dù là Vệ Thiên Hùng, tất cả đều là người nhà của hắn.
Chu Tước Vương đi tới.
Rốt cuộc Lý Thiên Mệnh chờ y đến, hắn có chuyện rất quan trọng muốn nói với y.
Đó là . . .
Hắn muốn mang Khương Phi Linh đi.
Không biết Chu Tước Vương có chịu đau lòng buông tay nữ nhi yêu quý không, khuê nữ nuôi nhiều năm bị người bắt cóc, từ nay tu hành hung hiểm, khó đoán sống chết, bặt vô âm tín.
E rằng Chu Tước Vương khó mà chấp nhận.
Chu Tước Vương lộ vẻ mặt hổ thẹn tiến lên nói:
- Phủ chủ, Mộ Dương, ta đến xin lỗi các ngươi. Hai vị Giám Sát Sử hoàn toàn cấm ta hỗ trợ, Vệ gia gặp thử thách mà ta không giúp được gì, rất hổ thẹn. Hơn nữa Vệ gia còn trợ giúp ta, gần như xóa bỏ Lôi Tôn Phủ định mưu triều soán vị, ta rất có lỗi với các vị.
Điều duy nhất Chu Tước Vương có thể làm là sau khi Vệ gia thất bại sẽ cùng họ chống cự Lôi Tôn Phủ.
Không ngờ Mộ Dương đánh gục Lôi Tôn Phủ.
Chu Tước Vương đành hứa với Giám Sát Sử sẽ ủng hộ Nguyệt Linh gia tộc, ít nhất bảo đảm Vệ phủ bình an rời đi.
Lại không ngờ Lý Thiên Mệnh đánh hạ Nguyệt Linh Cơ, Lâm Tiêu Đình.
Vệ Thiên Thương vuốt râu dài nói:
- Chu Tước Vương đừng thấy hổ thẹn, với tồn tại như Giám Sát Sử thì chúng ta không thể làm gì với quyết định và kế hoạch của họ, người cũng có khó xử của mình. May mắn mưa qua trời trong, mọi người hãy nhìn về phía trước đi. Chu Tước quốc và Viêm Hoàng học cung sau này sẽ càng lúc càng khăng khít hơn.
Chu Tước Vương lắc đầu, nói:
- Phủ chủ khoan hồng độ lượng, ài, ta thiệt tình không biết làm sao đối diện với các vị nữa.
- Nếu trong lòng bệ hạ áy náy không yên thì hãy thỏa mãn một yêu cầu nhỏ của ngoại tôn Lý Thiên Mệnh của ta được chứ?
Vệ Thiên Thương nói xong nháy mắt với Lý Thiên Mệnh, lão là người từng trải, sao không biết ý muốn của hắn được.
Chu Tước Vương khen ngợi nhìn hắn:
- Thiên Mệnh, ngươi thật là vượt sức tưởng tượng. Trước ngày hôm nay, ta còn tưởng thế hệ thanh niên Vệ phủ không có ai đối kháng lại họ, ngươi làm ta mở rộng tầm mắt.
Lý Thiên Mệnh gật đầu cười khẽ, sau đó nhẹ ngoắc tay với Khương Phi Linh.
Vẻ mặt Khương Phi Linh căng thẳng đi tới bên cạnh Lý Thiên Mệnh:
- Phụ vương.
Chu Tước Vương kinh ngạc kêu lên:
- Ngươi chạy ra lúc nào?
Bên hoàng cung không có ai thông báo với y.
Khương Phi Linh chu môi cười tinh nghịch:
- Hi hi.
Chu Tước Vương cười bất đắc dĩ.
Y hỏi:
- Phủ chủ, Thiên Mệnh, ý của hai người là muốn cho Thiên Mệnh dẫn Linh Nhi cùng đi Thánh Thiên Phủ phải không?
Lý Thiên Mệnh nghiêm túc nói:
- Bệ hạ, ta nhất định xem an nguy của Linh Nhi quan trọng hơn mạng sống bản thân!
Đây là lời hứa.
Chu Tước Vương cắn răng nói:
- Tuy là vậy nhưng Thánh Thiên Phủ nguy nga cường thịnh, có vô số thiên tài, cường giả, tạo hóa, cũng có vô vàn nguy cơ. Ngươi lẻ loi một mình, không có chỗ dựa giống như ở Diễm Đô, đi Thánh Thiên Phủ rồi ngươi làm thế nào bảo vệ nàng?
Có thể nghe ra Chu Tước Vương thật sự xem Khương Phi Linh như nữ nhi ruột.
Câu hỏi này làm Lý Thiên Mệnh không biết trả lời thế nào.
Đúng vậy, hắn hoàn toàn không biết gì về Thánh Thiên Phủ. Hắn đến Diễm Đô còn có Thần Thánh, Mộ Dương trợ giúp, có bọn họ làm núi dựa nên báo thù cũng dễ hơn một chút.
Nhưng tới Thánh Thiên Phủ, ai nấy đều là cường giả nghịch thiên, hắn đến từ Chu Tước quốc xa xôi.
Ít nhất lúc mới chân ướt chân ráo đi vào thì làm sao cạnh tranh với người?
Thứ nhất, nếu bày ra năng lực đặc biệt của Khương Phi Linh thì e rằng sẽ hấp dẫn chú ý rất lớn.
Thứ hai, nàng xinh đẹp vượt qua phàm trần, Thánh Thiên Phủ dù lớn nhưng chưa chắc có người đẹp bằng nàng.
Mỹ nhân như thơ, ở đâu đều sẽ dẫn đến tranh cướp, thậm chí dấy lên chiến tranh. Trong lịch sử đầy rẫy sự kiện vì một mỹ nhân mà hủy diệt một nước.
Lý Thiên Mệnh ngẫm kỹ lại, tuy hắn lưu luyến Khương Phi Linh, nhưng rất khó trả lời câu hỏi của Chu Tước Vương.
Con đường phía trước hung hiểm, chỉ cho một người chiến đấu vươn lên.
Khương Phi Linh là phàm nhân, nàng quá yếu ớt.
Khương Phi Linh bỗng nhiên nắm tay Lý Thiên Mệnh:
- Phụ vương.
Nàng kiên định đứng bên cạnh hắn.
- Phụ vương, trong đời mỗi người đều cần vì ai đó, chuyện gì đó mà dũng cảm lựa chọn một lần. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, có lẽ là vì Phụ Linh tròn cấp, có lẽ là số phận vô hình sắp đặt, nữ nhi tin tưởng hắn sẽ là người vô cùng quan trọng với mình. Nữ nhi ở trong thân thể của hắn, nghe tiếng nhịp tim hắn đập, nghe lời nói trong lòng hắn. Nữ nhi nhìn ra được hắn là người dũng cảm, dám làm dám chịu, nhiệt huyết, phóng khoáng.
- Mọi việc hắn làm hôm nay tuy máu me, nữ nhi không dám nhìn, nhưng nữ nhi hiểu hắn. Đôi khi nữ nhi cảm thấy mình và trái tim đã gắn kết với hắn. Nữ nhi biết nếu ở lại Chu Tước quốc, sau này nữ nhi sẽ thoải mái, tự do, không có nguy hiểm. Nhưng nếu mất đi hắn, sinh mạng của nữ nhi dường như không trọn vẹn nữa.
- Nếu chỉ có một cơ hội này thôi thì nữ nhi cầu xin phụ vương cho phép nữ nhi đi cùng hắn. Nữ nhi muốn cùng hắn đi tiếp, ra ngoài nhìn xem thế giới này, muốn cùng hắn tôi luyện, nhìn hắn trưởng thành. Nữ nhi không lo lắng an nguy trong tương lai, vì nữ nhi nói rồi, muốn cùng hắn cùng sống cùng chết. Nếu con đường phía trước có hung hiểm, nữ nhi tin tưởng hắn sẽ bảo vệ mình, nữ nhi cũng sẽ trợ giúp hắn, khiến hắn càng cường đại.
- Nữ nhi muốn sau này hắn ở nước khác tha hương không đến mức bơ vơ một mình. Phụ vương, suốt đời Linh Nhi không quên ơn nuôi dưỡng mấy năm nay, có lẽ sẽ có ngày nữ nhi trở về báo đáp lại phụ vương. Nhưng lúc này đây, Linh Nhi cầu xin phụ vương cho nữ nhi đi cùng hắn!
Nói đến mặt sau, khóe mắt Khương Phi Linh đỏ hoe, nhưng bàn tay nàng siết chặt tay Lý Thiên Mệnh hơn, siết mạnh đến đỏ bàn tay.
Lý Thiên Mệnh nhìn sườn mặt của nàng, mắt nàng đong đầy lệ, lăn ra khóe môi.
Giờ phút này, nàng khiến trái tim Lý Thiên Mệnh xao xuyến mãnh liệt nhất.
Nàng đang tranh thủ.
Trong chuyện này, Lý Thiên Mệnh nói nhiều cũng vô dụng, phải là Khương Phi Linh tự mình thuyết phục Chu Tước Vương.
Đương nhiên Khương Phi Linh không nỡ rời bỏ Diễm Đô, càng muốn báo đáp Chu Tước Vương.
Nhưng nàng không cách nào bỏ qua mong muốn khát vọng nhất trong lòng mình.
Đó là muốn đi cùng Lý Thiên Mệnh!
Được nữ nhân như vậy, làm trượng phu còn cầu gì nữa?
Lý Thiên Mệnh không tin số phận.
Nhưng từ khi nàng đến bên hắn, mọi thứ như được định mệnh sắp đặt.
Hắn đã xác định, nàng chính là người hắn sẽ nắm tay đi đến tận chân trời.