Chu Tước Vương khép lại đôi mắt đỏ ngầu, hỏi:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi nói sao?
- Bệ hạ, ta không biết nên nói cái gì. Bệ hạ nói ta không có núi dựa trong Thánh Thiên Phủ, ta thừa nhận. Bệ hạ nói con đường phía trước hung hiểm, ta cũng thừa nhận. Ta không có gì có thể cam đoan với bệ hạ. Ta chỉ có thể nói một câu, đó là nếu ta mang nàng đi thì từ nay nếu ai đụng vào một cọng lông tơ của Linh Nhi, nếu ai khiến nàng đau lòng khó chịu thì ta sẽ khiến kẻ đó chết không có chỗ chôn!
Lý Thiên Mệnh nói xong câu đó cũng siết chặt bàn tay Khương Phi Linh.
Đây là lời thề.
Mọi người liên tưởng đến kết cuộc của Lâm Tiêu Đình liền biết Lý Thiên Mệnh xem trọng lời thề đến mức nào.
Cho đến nay, hai lời thề lớn báo thù cho Kim Vũ, khiến mẫu thân hồi sinh, Lý Thiên Mệnh đã hoàn thành hết.
Mọi người cùng nhìn đôi người ngọc này.
Hai người chân tình, dũng cảm, bằng phẳng, làm nhiều người cảm động.
Tình yêu lúc trẻ tuổi nhiệt huyết, xung động, kịch liệt, như lửa cháy hừng hực.
Nhưng cũng vì thế nên mới tốt đẹp, làm người ta hâm mộ.
Mọi người đều đang chờ quyết định của Chu Tước Vương.
Giây phút đó, Chu Tước Vương cắn răng, vươn tay ra hiệu Khương Phi Linh lại gần.
Khương Phi Linh ngoan ngoãn đi qua.
Chu Tước Vương nắm tay nàng, nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Để ta suy nghĩ ba ngày, trước khi ngươi xuất phát hãy đến hoàng cung một chuyến, khi đó ta sẽ nói cho ngươi biết quyết định của mình.
Cũng dễ hiểu, dù không phải con ruột nhưng nuôi nấng nhiều năm, hết lòng chăm sóc khuê nữ lớn lên cứ thế đòi đi theo người ta mạo hiểm. Bất cứ phụ thân nào đều khó thể có quyết định ngay lập tức.
Có lẽ Chu Tước Vương sẽ thức trắng ba ngày ba đêm, đi tới đi lui trước giường, đăm chiêu.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta nhất định sẽ đến, thưa bệ hạ.
Khương Phi Linh không bỏ cuộc, nàng và Lý Thiên Mệnh nhìn nhau lần cuối rồi về hoàng cung.
Ba ngày sau, Lý Thiên Mệnh có thể dẫn Khương Phi Linh đi được hay không phải xem quyết định cuối cùng của Chu Tước Vương.
Trái tim của Lý Thiên Mệnh vẫn hồi hộp treo cao.
- Đi, về nhà!
Mãi đến giờ phút này chiến trường Viêm Hoàng mới giải tán.
. . .
Mũi tháp Viêm Hoàng Tháp có thể thấy toàn cảnh chiến trường Viêm Hoàng.
Nhưng người ở chiến trường Viêm Hoàng không một ai chú ý đến nơi này có hai người.
Trong mây mù, một nữ nhân đeo khăn che mặt màu đen khoanh tay đứng, khí phách cao vút.
Thiếu nữ giơ tay nhìn móng tay của mình, ngón tay nàng thuôn dài trắng nõn như bạch ngọc, rất đẹp, không ai biết bên trong ẩn chứa lực lượng cuồng bạo đến mức nào.
- Trần thúc, đi hoàng cung.
- Vâng.
Hai người rời khỏi Viêm Hoàng Tháp, lướt nhanh trong Diễm Đô, không ai chú ý đến.
Thiếu nữ hỏi:
- Trần thúc có chắc sẽ cướp được toàn bộ mười loại phong ấn khó tin này không?
Người áo đen Lăng Nhất Trần nói:
- Không chắc, năm móng tay phải chắc không có vấn đề gì lớn, nhưng năm cái bên tay trái đã có bốn cái phá phong ấn rồi. Phong ấn chưa bị giải trừ thì chỉ lấy móng tay thần kỳ của nàng ta làm vật dẫn, nên có thể cướp lấy. Phong ấn đã phá phong thì dung hợp vào người của nàng ta, khả năng cướp được rất thấp, khó chuyển dời. Phần không phá phong còn lại sáu, có lẽ cần hai, ba ngày.
Mắt thiếu nữ ẩn giấu lạnh băng ngàn năm:
- Ba ngày sau bọn họ trở về từ Thương Hải quốc, vừa lúc.
Hai người đã đứng trên tường thành hoàng cung.
Lăng Nhất Trần nói:
- Ta chế ngự Chu Tước Vương trước, trong ba ngày sẽ không có ai quấy rầy.
Thiếu nữ nói:
- Đừng giết.
- Vì sao?
- Nếu bốn loại phong ấn đã thức tỉnh, không thể cướp đoạt thì ta muốn thử cho cô nương này Phụ Linh cho ta. Đêm qua Trần thúc ở ngoài Viêm Hoàng Tháp cũng thấy rồi, cô nương này Phụ Linh có thể điều chỉnh linh khí, phụ trợ tu luyện. Nếu mức độ Phụ Linh cao còn có thể tăng mạnh sức chiến đấu cho ta. Ba loại năng lực khác cảm giác cũng không tệ, nên sau khi cướp phong ấn rồi ta sẽ mang cô nương này đi, để nàng ta làm tỳ nữ cho ta, từ nay hầu hạ ta.
Ánh mắt của thiếu nữ xuyên thấu cung đình lầu các trong hoàng cung.
- Không thành vấn đề.
Lăng Nhất Trần mỉm cười, bước vào hoàng cung.
- Trong vòng ba ngày sẽ không có ai quấy rầy.
Lăng Nhất Trần đã đi vào.
Thiếu nữ ngồi trên nóc nhà một tòa cung điện, nàng ngước đầu lên nhìn trời sao rực rỡ.
- Tu luyện là đạo cướp giật, từ tám tuổi đến nay ta chín chết một sống mới đi tới bước này. Chỉ có cướp giật mới không ngừng biến mạnh. Ta muốn thành Thánh Hoàng, thật sự trở thành chúa tể của Đông Hoàng Cảnh thì phải cướp hết mọi thứ trong Đông Hoàng Cảnh! Chu Tước quốc nho nhỏ mà có thứ hữu dụng với ta, đúng là kỳ tích. Bắt được người này rồi, khi trở về Thánh Thiên Phủ ta sẽ có ưu thế càng lớn.
. . .
Đêm khuya, Lôi Tôn Phủ.
Lôi Tôn Phủ tan tác, cột trụ gia tộc sụp đổ, cây đổ bầy khỉ tan, hiện giờ ngay cả thủ vệ cũng bỏ chạy gần hết.
Sẽ không ai lưu luyến gia tộc xuống dốc.
Thậm chí mấy canh giờ trước còn phát hiện sự kiện trộm cướp, đốt giết, khiến Lôi Tôn Phủ giờ phút này rối loạn.
Cơn mưa ba ngày đã nhỏ rất nhiều, nhưng vẫn có giọt mưa rơi tí tách.
Lôi Tôn Phủ ngày thường đèn đuốc sáng trưng nhưng đêm nay một mảnh tối tăm.
Ngày xưa cười nói rộn ràng, tinh thần phấn khởi, giờ thì chỉ còn một đám người trốn trong góc khóc sướt mướt.
Một người áo đen đứng ngoài cửa hông Lôi Tôn Phủ.
Người áo đen khoác áo mưa rộng lớn che khuất khuôn mặt, tay cầm con dao găm giấu trong ống tay áo.
Két!
Cửa hông Lôi Tôn Phủ mở ra.
- Phong ca . . .
Một nữ nhân quyến rũ ẩn mình trong áo đen, chống dù bước ra.
Mắt Liễu Khanh đỏ hoe hỏi:
- Phong ca, còn khỏe không?
Người áo đen cười nói:
- Suỵt, đi theo ta.
Cửa hông đã mở rộng, người áo đen tự mình đi vào Lôi Tôn Phủ, Liễu Khanh theo sau.
Người áo đen quen thuộc đi trong Lôi Tôn Phủ.
Lôi Tôn Phủ to lớn một mảnh hỗn loạn, không ai quan tâm.
Liễu Khanh dừng bước, rơi lệ như mưa nói:
- Phong ca, ta mang thai.
Người áo đen quay đầu hỏi:
- Là muốn đi cùng ta hay phá thai, ở lại đây?
Mắt người áo đen lấp lóe trong bóng tối, tay siết chặt dao găm.
Người áo đen nói:
- Nàng hãy phá nó đi, hiện giờ ta là phế vật, sức mạnh trên người sẽ tiếp tục tan biến, chưa đầy một năm sau ta sẽ là phàm nhân, không xứng với nàng.
Liễu Khanh không trả lời, ngược lại run giọng hỏi:
- Phong ca đi vào đây là muốn làm gì?
Người áo đen bật cười, hỏi:
- Ta xác nhận một chút, có phải Lôi Tôn ở trong nhà tranh, hơn nữa thú bản mệnh đang được chữa trị trong Khôn Lôi Điện? Lão thậm chí đuổi người ra ngoài hết?
Liễu Khanh trợn to mắt hỏi:
- Sao Phong ca biết?
Người áo đen nhếch mép cười nói:
- Ta bám theo một ngày, đút tiền hỏi nhiều thủ vệ bỏ chạy.
- Phong ca, xin đừng làm chuyện hồ đồ!
- Nàng ở chỗ này chờ ta.
Người áo đen ẩn vào bóng tối.
Liễu Khanh đau khổ phân vân, cuối cùng đi theo sau gã.