Chớp mắt đã đến nơi Lôi Tôn tĩnh dưỡng.
Hôm qua Lôi Tôn bị thương nặng, hôm nay càng đau buồn tuyệt vọng, cả người sắp phế.
Lão chẳng những bị phá Linh Nguyên, phần bụng còn bị Tiêu Tan đâm thủng một lỗ.
Lôi Tôn phát cáu đuổi hết mọi người đi, trở về nhà tranh của mình.
Người áo đen đứng trước cửa nhà tranh.
Người áo đen nói:
- Ta chết hoặc lão chết, nàng chọn đi. Nàng hét một tiếng là ta chết ngay, nếu nàng không la lên thì ta tiếp tục, nàng hãy tự quyết định.
Người áo đen nói xong đẩy nhẹ cửa đi vào.
Nữ nhân đứng trong màn mưa, lệ tuôn rơi.
Nàng che miệng, không hét lên.
Trong nhà tranh, một lão nhân nằm sấp dưới đất, nền đất lai láng vũng máu.
Trong phòng nồng nặc mùi rượu.
Mùi rượu và máu hòa lẫn vào nhau.
Lão bị thương nặng sắp chết, nhưng lão uống rượu, buồn cười hơn nữa là lão đuổi hết mọi người đi.
Bây giờ lão nằm sấp dưới đất, muốn nhúc nhích cũng khó khăn.
Người áo đen bật cười:
- Vào lúc như thế này, thú bản mệnh của ngươi đang được thú y sư chữa trị trong thú bản mệnh, ngươi bị phế Linh Nguyên mà còn say rượu trong chỗ này.
Người áo đen rời khỏi chiến trường Viêm Hoàng, đã nắm rõ mọi thứ trong Lôi Tôn Phủ.
- Lâm Triệu, ta từng khuất phục ngươi, nhưng Lý Viêm Phong này coi khinh loại người như ngươi nhất. Âm hiểm, xảo trá, tính toán, ngầm hại bao nhiêu người. Ngươi tự cho là gia tộc Lôi Tôn Phủ của ngươi truyền thừa đời đời, con cháu tất nhiên nên hưởng hết vinh hoa phú quý. Nên dù ta mạnh hơn mấy nhi tử của ngươi thì ngươi vẫn khinh thường ta, vẫn coi ta như quân tốt thí, coi ta là chó săn!
- Tất cả điều này không sao cả, trong lòng ta biết rõ đây là ngạo mạn của các ngươi. Nhưng cả nhà các ngươi tuyệt đối không nên thừa lúc ta mới thua trận thì kêu ta xéo, làm ta mất hết sĩ diện, khiến ta hoàn toàn thành trò cười!
- Lý Viêm Phong này cực kỳ khó chịu! Đám linh cẩu các ngươi sinh đông thì sao? Nhiều con cháu thì thế nào? Làm ta khó chịu, làm ta bực bội, làm ta không phục thì ta sẽ cho ngươi mở to mắt ra! Để thấy Lâm Triệu nhà ngươi vênh váo cả đời cuối cùng chết trong tay ai!
Bên ngoài, Liễu Khanh che miệng, không la to lên.
Những lời bên trong đều là Lý Viêm Phong nhủ thầm trong bụng.
Gã đi vào, động tác tàn nhẫn hơn ai hết, trên người gã còn sức mạnh của Linh Nguyên cảnh.
Linh Nguyên cảnh đối phó một lão già sắp chết, còn say mèm mất hết tỉnh táo thì quá dễ dàng.
Trong khoảnh khắc, dao găm của gã cắm phập vào ngực lão nhân.
Lôi Tôn mở bừng mắt ra:
- Ư ư!
Tia chớp lóe lên.
Lôi Tôn nhìn thấy mặt người áo đen ngoác mồm cười sung sướng.
Người áo đen nhe răng cười:
- Chó họ Lâm, nhìn cho kỹ, ta là Lý Viêm Phong!
Lâm Triệu trợn to mắt, giây phút dao găm rút ra, lão chết không nhắm mắt.
Kết thúc.
Lý Viêm Phong đứng lên, quay đầu lại, nữ nhân đứng ở cửa, nàng che miệng, mặt trắng bệch nhìn gã.
- Vì sao nàng không la lên?
Gã ôm quyết tâm phải chết đến đây, đã chuẩn bị tinh thần nàng sẽ la to. Bản thân nàng có thể ngăn cản gã, ví dụ như gây ra tiếng động lớn.
Làm ra tiếng động lớn thì Lý Viêm Phong chết chắc.
Vì vậy, đáp án là nàng không muốn gã chết.
Lý Viêm Phong ngẩn ngơ.
Nữ nhân kia trân trân nhìn gã.
Lý Viêm Phong kinh ngạc hỏi:
- Cho nên quyết định của nàng là muốn đi theo ta? Muốn sinh con?
Gã đã phế rồi!
Gã đã chuẩn bị tinh thần phải chết!
Nàng cắn răng nói:
- Phong ca, ta thích chàng!
Có lẽ ban đầu nàng chỉ vì địa vị của gia đình và đệ đệ ở trong Lôi Tôn Phủ, đây là cuộc giao dịch, nhưng bây giờ đã khác.
Lý Viêm Phong nở nụ cười:
- Ta có tài đức gì?
Lý Viêm Phong đã chuẩn bị tinh thần cả đời lưu lạc, nào ngờ gặp kết cuộc như vậy còn có một phụ nữ giữ bóng hình gã trong tim.
- Đời này Lý Viêm Phong từng thua, từng giận dữ. Ta từng đúng, cũng từng bỏ lỡ. Ta từng uất ức, cũng từng huy hoàng, ta còn giết Lôi Tôn. Sau tất cả, ta còn có nàng, ta thật sự là . . . lời to.
Chẳng những có nàng, còn có một hài tử.
Cả đời gã chưa từng yêu ai, thê thiếp trong Ly Hỏa thành chẳng qua là công cụ sinh dục.
Bây giờ gã chọn cùng nàng cao bay xa chạy.
Lời, lời to, lời lớn vô cùng.
Từ nay yên phận làm phế vật, làm nông dân.
Không ai biết người nông dân này từng giết chết Lôi Tôn.
. . .
Lần này đi ra ngoài không phải mãi mãi không trở về, nên Lý Thiên Mệnh chia tay với mẫu thân trên đường về Vệ phủ, rời khỏi Diễm Đô.
Lý Thiên Mệnh sốt ruột muốn đi một nơi.
Bên Chu Tước hoàng cung, chắc Chu Tước Vương vẫn đang rối rắm, nhưng Linh Nhi sẽ thuyết phục y.
Lý Thiên Mệnh không dám đi quấy rầy, hắn sợ chọc phiền Chu Tước Vương rồi y không cho hắn dẫn Khương Phi Linh đi.
Lý Thiên Mệnh cầm một bình đựng rượu có màu máu, rời khỏi Diễm Đô.
Ngoài Diễm Đô, trên Thanh Vân sơn.
Kim Vũ chôn ở đây.
Mấy năm nay Lý Thiên Mệnh vẫn không tới chỗ này, vì hắn từng nói nếu lần sau đến chắc chắn sẽ cùng nó uống máu kẻ thù.
Bia mộ bằng gỗ giờ đã loang lổ đầy rêu xanh.
Năm xưa Lý Thiên Mệnh dùng máu viết dòng chữ mộ của huynh đệ Kim Vũ, nay nét chữ đã phai mờ.
Lý Thiên Mệnh đến đây vì muốn dời lăng mộ của nó vào Vệ gia.
Nhưng bây giờ nhìn kỹ, nơi này non xanh nước biếc, có lẽ Kim Vũ thích yên nghỉ ở đây hơn.
- Kim Vũ, ta đến rồi.
Hắn mang máu của Lâm Tiêu Đình đến, như lời hắn từng thề, rải máu trước mộ của Kim Vũ.
Trong hai ngày này Lý Thiên Mệnh luôn ở đây, trò chuyện nhiều điều với nó.
Dù Kim Vũ không nghe được, nhưng Lý Thiên Mệnh cảm thấy chắc chắn nó biết rằng bọn họ đã báo thù rửa hận.
- Hôm nay từ biệt, không biết khi nào ta mới có thể trở về thăm ngươi. Lần sau nhất định sẽ mang tin tức càng tốt cho ngươi, không chừng ta đã thành thân, sinh con. Kim Vũ, ngươi ở thế giới khác phải hạnh phúc, vui vẻ nhé. Nào, cùng giao hẹn kiếp sau chúng ta vẫn làm huynh đệ! Hẹn gặp lại!
Lý Thiên Mệnh ở chỗ này gần ba ngày, có rất nhiều điều muốn nói với Kim Vũ, lấy trời làm chăn, đất làm chiếu, giống như ngày xưa nằm trên giường trò chuyện thâu đêm.
Ngày mai sẽ là ngày hai vị Phó Giám Sát Sử mang hắn đi.
Lý Thiên Mệnh trở về Diễm Đô.
Mới vào cửa thành, hắn gặp một thiếu nữ.
Thiếu nữ mặc áo dài nhạt màu, ngồi trên thú bản mệnh Tam Sắc Lôi Minh Điểu của nàng, chuẩn bị rời đi.
- Tiêu Tiêu định đi đâu?
Lâm Tiêu Tiêu lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Tam Sắc Lôi Minh Điểu bay lên cao, rời xa Diễm Đô, bay về hướng bắc Chu Tước quốc.
Lý Thiên Mệnh thông cảm cho nàng.
Có lẽ Lâm Tiêu Tiêu chọn rời khỏi Diễm Đô, đi chân trời xa, khó đoán trước sống chết.
Chắc trong lòng nàng hận hắn, nhưng khó chịu hơn là Lâm Tiêu Đình, Mộc Tình Tình gây ra tội lỗi trước.
Lôi Tôn Phủ Lâm Triệu, Lâm Thiên Giám cũng lòng muông dạ thú, mưu hại Vệ gia trước.
- Có duyên gặp lại.
Nhưng rất rõ ràng, họ sẽ không gặp lại nhau.
Lý Thiên Mệnh đi vào cửa thành, nghe người qua đường nói trong ba ngày hắn đi bia mộ Kim Vũ thì trong thành xảy ra hai việc lớn.
Việc thứ nhất: Hắn nghe nói thiên sư Liễu Tuyết Dao của Mộc Tình Tình bị phế bỏ chức vị thiên sư, đuổi ra Viêm Hoàng học cung.
Mộ Uyển thì chính thức trở thành thiên sư.
Đây cũng là báo ứng cho Liễu Tuyết Dao.
Việc thứ hai: Hắn nghe nói Lôi Tôn bị người ám sát, không biết hung thủ là ai.
Liễu Khanh của Lôi Tôn Phủ đã mất tích.
- Liễu Khanh?
Nhắc đến nàng làm Lý Thiên Mệnh nhớ tới Lý Viêm Phong.
Hắn chợt nhớ ra khi Lý Viêm Phong đánh thua, sự lạnh lùng của Lôi Tôn Phủ khiến gã điên tiết.
- Không lẽ Lôi Tôn bị hắn giết?
Lý Thiên Mệnh càng nghĩ càng thấy giống.
- Giết xong cùng Liễu Khanh cao bay xa chạy? Hắn có sức hấp dẫn như vậy sao?
Lý Thiên Mệnh không nghĩ ra, nhưng Lý Viêm Phong tức giận dám đi giết Lôi Tôn thì cũng dữ thật. Người này xem như nam nhi đích thực, thiên phú đầy mình nhưng không có chỗ dựa, bối cảnh, uất nghẹn nhiều năm.
Lý Thiên Mệnh cười khẽ:
- Giết cho ta xem sao?
Chuyện giữa hắn và nam nhân này đã hoàn toàn kết thúc.