Chớp mắt Lý Thiên Mệnh quay về Thiên Phủ.
Hắn không biết rằng Vệ Thiên Thương, Mộ Dương, Vệ Tịnh sốt ruột chờ đợi hắn.
Vệ Tịnh bực bội nói:
- Thiên Mệnh, chịu về rồi à! Đứa nhỏ này sao mà chạy lung tung khắp nơi!
Lý Thiên Mệnh có nói rằng mình đi tế bái Kim Vũ, nhưng không nói rõ ràng chôn ở vị trí nào.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Có chuyện gì không?
Vệ Tịnh nói:
- Đương nhiên có chuyện, tìm ngươi suốt hai ngày trời!
Lý Thiên Mệnh vốn tưởng chừa tối ngày cuối cùng từ biệt là đủ rồi.
Lý Thiên Mệnh kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện gì?
- Ngươi theo ta về Vệ gia, đi gặp hai người, gặp họ xong rồi hãy quyết định có đi Thánh Thiên Phủ không.
Lý Thiên Mệnh lấy làm lạ, hắn đã đồng ý với hai vị Phó Giám Sát Sử, ngày mai sẽ lên đường.
Bây giờ gặp hai người gì có thể dao động quyết định đi Thánh Thiên Phủ của hắn?
Hơn nữa giỡn mặt với Giám Sát Sử thì cả đám tiêu đời.
Nhóm người đi nhanh qua cầu đá, đến Vệ phủ.
Lý Thiên Mệnh đi tới thiên điện.
Vệ Thiên Thương ngồi hàng ghế bên cạnh trong điện, vị trí của lão vốn là cao nhất thiên điện, nhưng bây giờ ghế chỗ đó đã bị người khác ngồi, điều này chứng minh thân phận người đến cao hơn Vệ Thiên Thương.
Nhưng trong Chu Tước quốc, trừ hai vị Giám Sát Sử ra còn có ai cao hơn Vệ Thiên Thương?
Lý Thiên Mệnh ngước đầu nhìn.
Đó là một bà già.
Bà lão ngồi trên ghế cao, tóc trắng xóa, lưng khòm, thoạt trông bằng tuổi với Vệ Thiên Thương.
Nhưng nhìn sắc mặt bà hồng hào, đôi mắt bắn ra tia sắc bén cực kỳ đáng sợ.
Người này trong vô hình toát ra khí tràng khủng bố, đủ để chấn nhiếp toàn trường.
Nói thật thì bà lão đã cố gắng hiền hòa, còn mỉm cười, uy áp kia là thể hiện thực lực tự nhiên toát ra. Tức là bà ít nhất mạnh hơn Vệ Thiên Thương rất nhiều, dù đã già cả vẫn mạnh hơn Mộ Dương.
Dù sao Mộ Dương cung kính đứng trước mặt bà.
Người này chắc chắn không tầm thường!
Một thiếu nữ đứng cạnh bà lão tóc bạc.
Thiếu nữ mặc váy dài màu cam nhạt, búi tóc, trang điểm trang nhã, gọn gàng. Nhìn thoáng qua không bị hút hồn, nhưng nhìn kỹ thì biết nàng không thích tô son trát phấn chứ thật ra là mỹ nhân khuynh thành. Đặc biệt đôi mắt của nàng cực kỳ linh động, như mặt hồ.
Thiếu nữ này bẩm sinh toát ra cảm giác huyết mạch cao quý, nhưng nét mặt của nàng dịu dàng, không hề đanh đá hống hách.
Nói tóm lại là khiến người cảm giác rất cao quý, rất có tu dưỡng, làm người ta thoải mái.
Khiến Lý Thiên Mệnh chú ý nhất là mái tóc dài màu xám nhạt của nàng.
Giống hệt như Vệ Tịnh.
Vệ Thiên Thương thúc giục:
- Thiên Mệnh, đến bái kiến vị này, đây là Lý Du đại nhân đến từ Đông Hoàng tông.
Bà lão Lý Du cười hiền từ bảo:
- Đừng làm như người xa lạ, đều là người trong nhà, gọi ta là Lý bà bà được rồi.
Lý Du cười híp mắt thành khe hở hẹp.
Vệ Thiên Thương đã lên tiếng thì đương nhiên Lý Thiên Mệnh phải lễ phép:
- Lý bà bà khỏe.
Nhưng vấn đề là Đông Hoàng tông nằm ở đâu?
Bây giờ Lý Thiên Mệnh đã biết Chu Tước quốc lệ thuộc mảnh đất mênh mông tên gọi Đông Hoàng Cảnh.
Đông Hoàng Cảnh là một phần của Viêm Hoàng đại lục.
Diện tích lãnh thổ nơi này bao la, vô số chúng sinh, dựng lên vô số nước nhỏ, Chu Tước quốc là một trong số đó.
Nghe nói Thánh Thiên Phủ là bá chủ của Đông Hoàng Cảnh.
Trong Đông Hoàng Cảnh còn có một tông môn Ngự Thú Sư tên là Đông Hoàng tông sao?
Đang lúc Lý Thiên Mệnh thắc mắc thì Vệ Thiên Thương tiếp tục giới thiệu cô nương kia.
Vệ Thiên Thương tán thán:
- Vị này là Lý Khinh Ngữ cô nương, tôn nữ của Lý đại nhân. Lý Khinh Ngữ cô nương nhỏ hơn ngươi năm tuổi nhưng thực lực vượt qua sức tưởng tượng của ngươi.
Lý Thiên Mệnh nhìn kỹ thiếu nữ này.
Không nhầm được, chắc chắn là Quy Nhất cảnh.
Mười lăm tuổi tu luyện đến Quy Nhất cảnh, rõ ràng vượt qua Lâm Tiêu Đình nhiều cảnh giới, tuy không biết cụ thể được mấy trọng, nhưng thiếu nữ này chắc chắn đã vào Quy Nhất cảnh một thời gian.
Đặt ở Chu Tước quốc là thiên tài truyền kỳ vạn năm không gặp.
Xem ra Đông Hoàng tông rất lớn, chưa chắc bằng Thánh Thiên Phủ nhưng vượt xa sức tưởng tượng của Chu Tước quốc.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười chào:
- Lý cô nương khỏe.
Thiếu nữ mỉm cười đáp lại:
- Ngươi khỏe.
Tính cách của nàng dịu dàng khiến người rất thoải mái, thiên tài khó tin như thế mà có tu dưỡng như vậy, rất tốt.
Lý Thiên Mệnh biết thiên tài Chu Tước quốc giống như Lâm Tiêu Đình vì nhờ có chiến hồn Thánh Thú nên mới miễn cưỡng đủ chuẩn vào Thánh Thiên Phủ. Có thể tưởng tượng đệ tử thiên tài thật sự trong vật khổng lồ như Thánh Thiên Phủ chắc chắn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Lý Khinh Ngữ đến từ Đông Hoàng tông còn chưa ra tay, nàng đơn giản đứng đó nhưng khiến Lý Thiên Mệnh biết được đạo lý trên.
Lý Du cười tủm tỉm nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Vệ lão đệ, Thiên Mệnh chưa quen thuộc với bà cháu chúng ta, ngươi hãy thuật lại lời chúng ta đã nói với ngươi cho Thiên Mệnh nghe đi.
Sao cảm giác bà lão này rất thích mình? Cảm giác như rất cưng yêu.
Lý Thiên Mệnh nổi da gà, không lẽ bà già này có sở thích biến thái?
Sự thật chứng minh Lý Thiên Mệnh suy nghĩ hơi nhiều.
Vệ Thiên Thương kêu Lý Thiên Mệnh lại ngồi trước mặt mình, vỗ vai hắn nói:
- Thiên Mệnh, chuyện này phải bắt đầu nói từ Tiểu Mệnh Kiếp. Ngươi biết Tiểu Mệnh Kiếp của Vệ gia chúng ta đến từ đâu không?
Lý Thiên Mệnh liếc qua Vệ Tịnh:
- Tổ tiên có một tổ mẫu họ Lý.
Đây là Vệ Tịnh nói cho hắn biết.
Vệ Thiên Thương vừa kích động vừa tự hào nói:
- Đúng rồi, nhưng ngươi có biết vị tổ mẫu họ Lý này thật ra đến từ thánh tộc Lý thị của Đông Hoàng tông không? Tiểu Mệnh Kiếp là gốc của thánh tộc Lý thị, là nền móng từng khống chế Đông Hoàng tông, cai quản Đông Hoàng Cảnh hàng vạn năm?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đương nhiên là tôn tử không biết rồi.
Vệ Thiên Thương nói:
- Bởi vậy ta mới nói cho ngươi nghe đây!
Lý Thiên Mệnh chú ý Vệ Thiên Thương nói chữ ‘từng’, dùng chữ này chứng minh hiện tại người quản lý Đông Hoàng Cảnh không còn là Đông Hoàng tông.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Đông Hoàng tông hiện giờ có lớn như Thánh Thiên Phủ không?
Lý Du tự hào nói:
- Ngang ngửa, nhưng ngàn năm nay Thánh Thiên Phủ lấn át một chút, tạm thời quản lý Đông Hoàng Cảnh, nhưng Đông Hoàng tông ta cũng ra cường giả thiên tài lớp lớp.
Mạnh vậy sao?
Lý Thiên Mệnh vẫn còn mờ mịt.
Tổ tiên của Vệ gia, tổ mẫu họ Lý đến từ thánh tộc Lý thị Đông Hoàng tông.
Tự xưng là thánh tộc thì hiển nhiên là họ tộc dòng dõi trong toàn Đông Hoàng Cảnh.
- Đông Hoàng Cảnh có bảy trăm nước nhỏ, lãnh thổ không người mênh mông vô tận. Thánh tộc Lý thị chúng ta vạn năm nay là họ tộc siêu đẳng số một số hai trong Đông Hoàng Cảnh! Chỉ có cường thịnh trên vạn năm mới được phong làm thánh tộc. Đông Hoàng tông là tông môn đời đời của thánh tộc Lý thị chúng ta, tức là mỗi đợt Đông Hoàng tông chủ đều là tộc trưởng của thánh tộc Lý thị chúng ta.
Nói đến đây thì mắt Lý Du rực sáng, vô cùng tự hào.
Lý Thiên Mệnh chìm đắm trong lời kể Đông Hoàng Cảnh bao la, khát vọng hướng về.
Không ngờ Đông Hoàng Cảnh vô tận trừ tồn tại hùng vĩ như Thánh Thiên Phủ còn có tông môn đời đời như Đông Hoàng tông.
Thánh tộc Lý thị quản lý Đông Hoàng tông, độc bá Đông Hoàng Cảnh trên vạn năm?
Tuy hiện giờ ngàn năm bị Thánh Thiên Phủ đè đầu, nhưng phỏng chừng vẫn là siêu tông môn trong Đông Hoàng Cảnh.
Lý Khinh Ngữ đến từ tông môn như vậy.
Thiên địa rộng lớn như thế khiến Lý Thiên Mệnh khao khát.
Nói thật là Chu Tước quốc quá nhỏ, hắn sốt ruột muốn ra ngoài phiêu bạt!