Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 297 - Chương 297 - Nếu Không Phục Thì Lên Đây Ăn Đòn

Chương 297 - Nếu không phục thì lên đây ăn đòn
Chương 297 - Nếu không phục thì lên đây ăn đòn

Lý Diễm Sinh trầm giọng nói:

- Ngươi tùy tiện mang người ngoài về, bảo là nhi tử của Lý Vô Địch, tuyên bố cho hắn kế thừa vị trí thiếu tông chủ, đây chưa gọi là ngu xuẩn sao?

Đám người Hỏa mạch của gã mắt sáng rực như lửa đốt người Lý Du.

Áp lực lớn như vậy khiến Lý Du hơi khó ngăn cản, dù sao bà đã lớn tuổi, nhiều lúc lòng muốn mà không đủ sức.

- Lý Vô Địch không có nhi tử ruột, hắn sắp kiệt sức rồi, lập thiếu tông chủ là việc cần gấp nhất của thánh tộc Lý thị chúng ta hiện giờ.

- Chúng ta đang thảo luận chọn lọc ra một người dự tuyển có thể tạo phúc cho thánh tộc Lý thị, ngươi tự ý lập thiếu tông chủ, chẳng những ngu xuẩn còn như trò đùa!

- Tộc mẫu, ngươi vốn không có quyền lực lập thiếu tông chủ!

Nhiều người lao nhao nói chen vào.

Lý Du cười khẩy nói:

- Các ngươi thảo luận người dự tuyển? Đùa sao, thiếu tông chủ luôn truyền thừa từ huyết mạch Chí Tôn, liên quan gì đến ba mạch các người?

Lý Huyền Nhất lên tiếng:

- Truyền thừa không như ngày trước, Lý Vô Địch không có con nối dòng, từ nay về sau thánh tộc Lý thị không còn huyết mạch Chí Tôn, tộc chúng ta đã đến lúc vứt bỏ chế độ truyền từng đời. Đã đến phút nguy cấp lựa chọn người tài ba thống soái toàn tộc!

Lý Huyền Nhất nói từ tốn nhưng từng chữ chất chứa áp lực khiến người kính sợ.

Cảnh giới Thánh có khác.

Lý Thiên Mệnh thấy rõ ràng khí huyết, ép bức, khí tràng của Lý Huyền Nhất không cùng cấp bậc với người khác.

Đây không phải phàm nhân, mà là thánh nhân!

Siêu phàm nhập thánh là từ hình dung dành cho loại người này.

- Nhị tộc trưởng nói đúng, huyết mạch Chí Tôn đã không có con nối dòng thì đừng chiếm vị trí!

- Những người khác của Phong mạch cũng vắng mặt hôm nay.

- Huyết mạch Chí Tôn chỉ còn lại Lý Vô Địch và Lý Khinh Ngữ, Lý Khinh Ngữ không phải con trai, từ nay thánh tộc Lý thị vốn không có huyết mạch Chí Tôn.

Bọn họ nói nhẹ nhàng.

Thế hệ bọn họ không còn tin vào huy hoàng của tổ tiên, bọn họ làm sao biết huyết mạch Chí Tôn từng thật sự sáng lập ra huy hoàng thế nào?

Lý Thiên Mệnh rất tiếc nuối.

Dù sao thánh tộc Lý thị là tộc đấu tranh với thiên địa, bây giờ huyết mạch Chí Tôn bị ép bức đến mức này.

Chỉ có thể cảm khái chuyện đời tang thương.

Ánh mắt Lý Huyền Nhất trầm tĩnh, nói nhẹ nhàng, nhưng khí tràng đè nặng lên người Lý Du:

- Tộc mẫu, đưa Côn Bằng Thánh Ấn cho chúng ta, chúng ta mở đại hội Thánh tộc, để những người trẻ tuổi tự mình quyết đấu, ai thắng thì người đó là thiếu tông chủ mới. Sau này Côn Bằng Thánh Ấn không còn truyền đời đời nữa, chỉ truyền lại cho đệ tử có thiên phú nhất, thánh tộc Lý thị chúng ta còn có hy vọng phục hưng.

Lý Du lạnh lùng cười:

- Nói thật dễ nghe, ai chẳng biết nhi tử Lý Huyễn Thần của ngươi là người có thiên phú nhất cả tộc hiện nay? Còn làm đệ tử của Vũ Văn Thái Cực! Đây rõ ràng là muốn cướp Côn Bằng Thánh Ấn về cho nhi tử của ngươi! Tam tộc trưởng, tứ tộc trưởng, các ngươi đồng ý rồi sao?

Tam tộc trưởng Lý Diễm Sinh nói:

- Có gì không đồng ý? Dù lần này nhi tử của ta không cạnh tranh thắng Lý Huyễn Thần, nhưng con cháu đời đời về sau có khả năng thành công.

Tứ tộc trưởng Lý Uẩn Đình lên tiếng:

- Đúng vậy! Để lại huyết mạch Chí Tôn các người thì mãi mãi không có khả năng!

- Lý Du, giao Côn Bằng Thánh Ấn ra!

- Mau nhận thua đi, huyết mạch Chí Tôn không có nối dòng, Lý Vô Địch bất lực rồi!

- Đừng ra ngoài tìm đại ai đó rồi tự xưng là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi để che mắt người ta!

Mỗi người một câu đè ép Lý Du.

Bọn họ càng lúc càng áp sát, trợn to mắt hùng hổ trừng Lý Du.

Người lớn tuổi bất đắc dĩ lắc đầu thở dài trước mặt bà, còn những người sấn tới trước thì vì Côn Bằng Thánh Ấn, bất chấp Lý Du đã bao nhiêu tuổi.

Lý Thiên Mệnh đứng ra, mắt sáng rực nhìn các cường giả thánh tộc Lý thị:

- Ai nói thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của ta là giả tạo? Đám người Thất Tinh Phong mạch không nói cho các người biết ta đã đánh bại Lý Lăng Hà như thế nào sao?

Mọi người ngây ra, dừng bước.

Thật ra gừng càng già càng cay, bọn họ đang đợi Lý Thiên Mệnh ra mặt.

Ngay từ đầu bọn họ đã quan sát thiếu niên mười sáu tuổi Lý Thiên Mệnh là Linh Nguyên cảnh mà đánh bại Quy Nhất cảnh đệ tam trọng, rất dễ buộc hắn đứng ra.

Lý Huyền Nhất hất tay, người sấn tới trước đều dừng bước.

- Người trẻ tuổi, chúng ta không ngu như đám người Thất Tinh Phong mạch, cũng không dễ bị gạt gẫm. Ngươi có phải là nhi tử ruột của Lý Vô Địch hay không, có phải là huyết mạch Chí Tôn hay không, có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi hay không, trong lòng chúng ta đều rõ ràng. Nên tuyệt đối đừng vì chút lợi mà mạo hiểm lớn như vậy chống đối lại chúng ta, vì kết cuộc lừa gạt chúng ta, dù ngươi là ai cũng sẽ chết rất thảm.

Lời nói của Lý Huyền Nhất lạnh lẽo âm u, gã nhìn thẳng vào mắt Lý Thiên Mệnh, gằn từng chữ.

Gần như mọi người đều bị giọng điệu nói chuyện của Lý Huyền Nhất hù sợ.

Vì chút lợi mà liều cả mạng sống tranh cướp vị trí thiếu tông chủ?

Nếu bị Lý Huyền Nhất hù sợ thì hắn đã không phải là Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh cao giọng quát:

- Nhị tộc trưởng, vậy ta nhấn mạnh báo cho ngươi biết ba việc. Thứ nhất, ta là nhi tử của Lý Vô Địch, là huyết mạch Chí Tôn, không cần ngươi nghiệm chứng, ngươi biết là đủ rồi. Thứ hai, ta là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, nếu không phục thì ta nhận khiêu chiến của con cháu của ngươi! Ta mới tu hành nửa năm, hiện giờ là Linh Nguyên cảnh, các ngươi cho ta xem những phế vật tu hành mười mấy năm bên các người có cảnh giới thế nào! Thứ ba, nghe cho kỹ!

Lý Thiên Mệnh lúc này có thể nói là lòng can đảm nghịch thiên.

Đây là sự kiêu ngạo của huyết mạch Chí Tôn.

Là tổ tiên vô số đời huyết mạch Chí Tôn đưa huyết phách của mình hội tụ thành nhiệt huyết trong người Lý Thiên Mệnh.

Chẳng qua là chiến đấu chứng minh bản thân chứ không phải phân ra sống chết, dù thắng hay thua có gì đáng sợ?

Người sáng suốt sẽ nhìn thấu.

Vậy thì cứ chứng minh cho họ thấy!

Lý Du nhắc Diệp Thanh tông lão là cơ hội dành cho Lý Thiên Mệnh, hắn phải giữ chặt vị trí thiếu tông chủ, khiến những người này không gây sự nữa, thật lòng tin phục, có như vậy mới ở lại đất tổ Lý thị tu hành được.

Nếu không thì bọn họ mỗi ngày tới quậy, bà cháu Lý Du làm sao chịu nổi?

Vì vậy Lý Thiên Mệnh cao giọng nói:

- Ta đã dung nhập Côn Bằng Thánh Ấn vào người, đã vào đất tổ Lý thị lạy tổ tiên! Nếu không phục thì lên đây ăn đòn!

Lời này thốt ra, hàng ngàn người ba mạch thánh tộc Lý thị xoe tròn mắt.

Đây là gan to bằng trời!

Mạo hiểm sẽ chết, liều lĩnh dung hợp Côn Bằng Thánh Ấn trước?

Phải có niềm tin mãnh liệt với bản thân nhiều cỡ nào?

Nếu là người ngoài tùy tiện đưa về thì hắn có lá gan này không?

Mắt Lý Huyền Nhất sáng rực:

- Làm càn!

Nói thật là Lý Huyền Nhất không ngờ Lý Thiên Mệnh chẳng những không sợ gã trấn áp còn đánh trả, gã càng không ngờ hắn gan to bằng trời như thế.

Lý Huyền Nhất âm u hỏi:

- Người ngoài nhà ngươi không sợ chết rồi bị chúng ta moi Côn Bằng Thánh Ấn ra sao?

Bình Luận (0)
Comment