- Ha ha, Thánh Thành, ngươi có biết đệ đệ của ta là một nửa đần không? Như thú hoang. Chờ đêm tân hôn, khi sắp động phòng ta sẽ đi vào đánh xỉu hắn, Lý Khinh Ngữ sẽ là của ngươi.
Khi Lý Huyễn Thần nói ra câu này thì không nhịn được bật cười.
- Thật không? Đệ đệ của ngươi sẽ không làm ồn lên sao?
Lý Huyễn Thần nói:
- Hắn dám quậy thì ta đập chết hắn!
Thiếu niên áo trắng nói:
- Nhưng ta không chỉ muốn làm một lần, ta muốn Lý Khinh Ngữ hoàn toàn thuộc về ta.
Gã bổ sung thêm:
- Đương nhiên, ta sẽ không cho nàng danh phận.
Dù sao gã mới mười ba tuổi, còn bị phụ thân cấm vận.
Lý Huyễn Thần nói:
- Đơn giản thôi, để ta giải quyết đệ đệ của ta, về sau hắn là trượng phu trên danh nghĩa của Lý Khinh Ngữ nhưng đừng hòng đụng vào một cọng lông tơ của nàng. Từ nay nàng chỉ thuộc về ngươi, ngươi cứ thỏa thích chiếm cứ, chinh phục nàng, nàng sẽ không nói lung tung. Dù sao thân phận, bề ngoài, thiên tư của ngươi tốt hơn đệ đệ của ta gấp ngàn vạn lần, coi như nàng ta lời rồi.
Thiếu niên áo trắng cười nói:
- Đúng rồi, là nàng được lời, tương đương với ta cứu nàng, chứ nếu bị đệ đệ của ngươi vấy bẩn thì đúng là phí của trời. Ta đang làm chuyện tốt.
Lý Huyễn Thần vuốt mông ngựa nói:
- Đúng thế, là làm chuyện tốt không để lại tên. Sư đệ rất có ngộ tính, xứng đáng được hưởng dụng mỹ nhân.
Thiếu niên áo trắng nhìn phương hướng Côn Bằng thánh điện:
- Tất nhiên, người của Vũ Văn gia tộc chúng ta thích làm chuyện tốt nhất.
Còn mấy ngày nữa?
Gã đã nóng uột nóng gan.
- Nghe nói phụ thân từng thích một nữ nhân tên Mộc Hà, là thê tử của Lý Vô Địch. Lý Khinh Ngữ là nữ nhi của Mộc Hà đúng không? Đời phụ thân không chiếm được, đến đời nhi tử chiếm lấy, thú vị, thú vị.
. . .
Buổi tối.
Dưới ánh trăng, hoa cỏ Tùy Duyên phong tươi tốt tựa như ảo mộng.
Một vầng trăng sáng treo trên trời.
Tối nay không có sao, ánh trăng là nhân vật chính duy nhất.
Ánh trăng rắc phấn bạc dưới đất, đưa mắt nhìn, mặt đất tuyệt đẹp.
Dưới một tảng đá àu xanh, có con mèo đen nho nhỏ nằm ngủ chổng vó, có con muỗi nhắm vào đệm thịt và cái mũi hồng hồng, muốn chích một miếng, nhưng chưa đến gần đã bị điện thành phấn.
Ánh trăng nhuộm vách núi, có gà con màu vàng đang vỗ cánh cố gắng luyện tập.
- Giết!
- Giết!
- Dám đụng vào muội muội Khinh Ngữ của ta, chặt đầu chó của ngươi!
Bé gà đổ mồ hôi, táo bạo, điên cuồng luyện kiếm.
- A! Giết giết giết!
- Giết chết đám con rùa này!
Trừ hai con vật ra, trên tảng đá còn có hai bóng người, một nam một nữ.
Thiếu nữ nhẹ nhàng tựa vào ngực nam nhân, đôi mắt sáng ngời nhìn lên trời, ngắm ánh trăng.
Khương Phi Linh chớp mắt to, hỏi:
- Ca ca đã ổn định trái tim ở đây rồi?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Ừ, xem nơi này như nhà thứ hai.
- Thói quen chưa?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Tạm ổn, hơn nữa nơi nào có muội thì nơi đó là nhà của ta.
Mặt Khương Phi Linh ửng hồng vùi vào ngực hắn:
- Rất biết cách nói bùi tai!
Gò má bỗng chạm vào vật cứng, nàng tò mò búng một cái:
- Thứ này là gì mà cứng vậy?
Mặt Lý Thiên Mệnh vừa đen vừa đỏ, rít qua kẽ răng:
- Đại Lôi kiếm.
Khương Phi Linh lườm hắn một cái, hoàn toàn không nhận ra mình búng vào thứ gì:
- Khi không ca bỏ kiếm vào làm gì? Đáng ghét!
Mắt Lý Thiên Mệnh sáng rực hỏi:
- Này Linh Nhi, muội có chịu làm chuyện thú vị trước khi thành thân không?
- Chuyện thú vị gì?
- Chuyện xấu xa ấy.
- Ca nằm mơ đi! Xấu xa! Mặt dày! Tức chết, a!
Khương Phi Linh bóp cổ Lý Thiên Mệnh, biểu tình kích động, bỗng bị hắn ôm eo.
Ngọc mềm trong ngực, hai người ngã lăn xuống thảm cỏ bên cạnh.
- A, ca, Linh Nhi!
Sắp xảy ra chuyện gì đó thì bỗng có tiếng nói quấy nhiễu.
Lý Thiên Mệnh ngẩng đầu lên, một thiếu nữ đứng dưới ánh trăng mờ mịt nhìn hai người.
- Các người đang làm gì?
Lý Khinh Ngữ ở lại không được, mà đi cũng không xong.
- Rèn luyện, rèn luyện thân thể.
Lý Thiên Mệnh kéo Khương Phi Linh đứng lên, hai người đỏ mặt tía tai.
Lý Khinh Ngữ không biết nên nói cái gì:
- Luyện tập thật kịch liệt, ướt đẫm mồ hôi.
Khương Phi Linh liếc xéo Lý Thiên Mệnh:
- Khinh Ngữ, ở lại đi.
Suýt bị hắn tiến thêm một bước rồi, như vậy không được! Mới đi ra vài ngày đã bị hắn bắt được cơ hội thì sau này làm sao dè dặt?
Khương Phi Linh vội trốn tới bên cạnh Lý Khinh Ngữ.
Lý Thiên Mệnh cười mếu:
- Ha ha.
Nhưng hắn không phải loại người sốt ruột, khi chưa có thực lực tuyệt đối, chưa tạo cảm giác an toàn trăm phần trăm cho Khương Phi Linh thì hắn sẽ cố gắng tạo ra yên ổn thêm một lúc nữa.
Không thể cho hôn lễ mà đã muốn tiến sâu hơn trong mối quan hệ chẳng khác nào giở trò lưu manh, hành vi như vậy không đáng được đề xướng.
Đúng thế!
Lý Thiên Mệnh tự phỉ nhổ mình.
Cô nương xinh đẹp như vậy, không thể ‘hành sự’ ngay trên bãi cỏ đúng không nào?
Lý Thiên Mệnh nhanh chóng đổi đề tài, xua tan lúng túng:
- Khinh Ngữ tìm ta à?
- Đúng rồi, ca.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Có chuyện gì?
- Thì ca đã thành đệ tử nội tông Thanh Thần sơn của Diệp Thanh tông lão, ta cũng là đệ tử nội tông.
Mỗi con cháu thánh tộc Lý thị đều tu luyện trong Đông Hoàng tông, chỉ dựa vào thánh tộc Lý thị thì lấy đâu ra tài nguyên.
Hiện giờ tài nguyên tu luyện đều nằm trong Đông Hoàng tông, nên nhóm Lý Khinh Ngữ, Lý Huyễn Thần từ nhỏ đã tu luyện ở Đông Hoàng tông, đến tối mới về.
Tùy Duyên phong chỉ là một phần của Đông Hoàng tông.
- Sau đó thì sao?
Lý Khinh Ngữ nói:
- Ngày mai sẽ có một hoàng sư tên Diệp Thiếu Khanh giảng giải yếu quyết và cách để Linh Nguyên cảnh đột phá đến Quy Nhất cảnh. Người này là nhi tử của Diệp Thanh tông lão, rất có tạo nghệ. Ca vừa lúc kẹt ở Linh Nguyên cảnh iđnrh, nên ta đến hỏi ngày mai có muốn ta dẫn ca đi nghe hoàng sư giảng dạy không? Diệp hoàng sư giảng dạy lần nào cũng chật ních người.
- Đột phá Quy Nhất cảnh?
Có cường giả đẳng cấp đó tự mình giảng giải, làm mẫu chắc chắn sẽ giải quyết nhiều thắc mắc khó hiểu cho Lý Thiên Mệnh.
Đây là cơ hội vô cùng tốt.
Lý Thiên Mệnh biết mình sẽ không mãi mãi ru rú trong Tùy Duyên phong.
Tuy nơi này có tạo hóa của tổ tiên, nhưng Đông Hoàng tông to lớn có nhiều thứ hắn cần hơn.
Phải hòa nhập vào tông môn mới cảm nhận được đại tông môn hùng vĩ vạn năm này bao la, hấp dẫn ở điểm nào.
Vị hoàng sư tên Diệp Thiếu Khanh nếu đã là nhi tử của Diệp Thanh tông lão thì chắc là trưởng bối đáng để tôn kính.
Lý Thiên Mệnh quyết định, cười nói:
- Ngày mai chúng ta đi Thanh Thần sơn. Khinh Ngữ, tiếp theo muội nhớ dẫn ta đi dạo khắp nơi, giới thiệu Đông Hoàng tông cho ta biết.
Lý Khinh Ngữ gật đầu, nói:
- Không thành vấn đề, ca.
Khương Phi Linh chu môi nói:
- Ta cũng muốn đi!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đương nhiên rồi, ta và Linh Nhi như hình với bóng, sao có thể bỏ Linh Nhi một mình ở đây?
Lý Thiên Mệnh đã suy nghĩ kỹ rồi, trừ phi Khương Phi Linh và Lý Khinh Ngữ ở trong Tùy Duyên phong, còn những lúc khác hắn buộc nàng phải theo sát mình.
Nàng là phàm nhân, rất yếu ớt, không chịu nổi bất cứ sóng gió.
Lý Thiên Mệnh cần nàng trợ giúp thì tự nhiên phải bảo vệ nàng cho tốt, nếu nàng rụng một cọng tóc cũng đủ khiến hắn đau lòng nửa ngày.
Khi đi ra ngoài phải trong trạng thái Phụ Linh.
Khương Phi Linh không có ý kiến, ở trạng thái Phụ Linh nàng vẫn thoải mái như thường, vẫn có thể thấy rõ mọi thứ, cũng không cần giao lưu xã giao với người không liên quan.
Dù sao nàng có nhan sắc phàm trần hiếm có, vẫn tràn ngập sức hấp dẫn với đệ tử Đông Hoàng tông.
Chớp mắt đã đến ngày thứ hai.
Xuất phát!
Mục tiêu: Thanh Thần sơn.
Từ nay Lý Thiên Mệnh là thiếu tông chủ Đông Hoàng tông.
Hắn cũng là đệ tử nội tông Thanh Thần sơn trong Đông Hoàng tông.